Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nếu như đúng là bọn chúng làm, Kiều Kiều đang ở trong tay chúng phải làm sao bây giờ?

Tên áo đen nói.

- Trước chuyện lớn, không gì quan trọng hết.

Vẻ mặt của Phì lão dữ tợn, tên áo đen không khỏi rùng mình một cái sợ hãi.

- Nhưng võ công của Diều Hâu rất cao. Chúng ta không ai có thể bằng y được.

Tên kia nói.

- Võ công cao, võ công cao thì mấy viên đạn cũng chết. Chỉ cần kế hoạch hợp lý, diệt Ngưu Vĩ Sơn cũng không khó. Nhưng, tôi e rằng bọn người Trung Quốc kia còn ở Ngưu Vĩ Sơn, chúng ta đi hẳn là có chút nóng vội.

Lão Phì nói.

- Chi bằng chờ xem thế nào đã, chúng không thể ở mãi Ngưu Vĩ sơn được. Chỉ cần chúng vừa đi, chúng ta có được tin tức sẽ qua đó luôn. Ngưu Vĩ sơn thì sao chứ, mặc dù tình hình bây giờ của chúng ta thế này nhưng cũng mạnh hơn chúng mấy lần.

Tên áo đen nói với vẻ kiêu ngạo.

Đám người Diệp Phàm cũng vội vàng về đến Ngưu Vĩ sơn.

Cẩn thận kiểm tra vết thương của Phương Đông Phong, ngoài những chỗ vị Đỗ Kiều Kiều đánh ra thì cũng không có gì nghiêm trọng cả.

Nhưng, bây giờ phát hiện ra trên cơ thể của anh ta có cái lỗ để quả bom thịt. Ở Ngưu Vĩ sơn không có cách nào gỡ được.

Dù sao thì anh ta cũng chỉ là một người bình thường, e rằng mất quá nhiều máu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Diệp Phàm quyết định hôm sau sẽ đưa anh ta về nước.

- Tiền bối, chúng ta tiện tay đánh cho hồ Nha Gia một trận, đối với mọi người là chuyện tốt, nhưng Đỗ Kiều Kiều này phải để ở đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên là chuyện tốt, các cậu làm suy yếu lực lượng của bọn chúng. Nhưng cũng sẽ mang đến tai họa ngầm đấy.

Diều Hâu không lạc quan như vậy.

- Chúng tôi giúp ông còn mang tới tai họa ngầm sao, tiền bối lời này có quá đáng không?

Phí Nhất Độ có chút không vui.

- Con người của lão Phì rất thông minh, hành động của buổi tối hôm nay sẽ khiến họ nghi ngờ chúng tôi.

Sẽ cho rằng chúng tối câu kết với cao thủ Trung Quốc, ta lo bọn chúng sẽ trả thù. Với lực lượng của Ngưu Vĩ sơn mấy năm nay vẫn không dám động thủ với chúng.

Đó là vì bọn chúng vẫn có chút nể sợ bọn ta, vì chúng không cso người thân thủ như ta.

Nếu thực sự muốn đấu thì cùng lắm cũng là cá chết lưới rách. Ta có chết cúng phải chết trên cái đệm lưng.

Diều Hâu nói với vẻ mặt u buồn.

- Nếu như chúng thực sự muốn đánh các ông, chúng tôi sẽ giúp.

Hơn nữa, mỏ đồng Kỳ Sơn, tôi nghi ngờ chính là người của hồ Nha Gia làm. Chi bằng diệt chúng sớm hơn cũng để các ông yên tâm.

Huống hồ, vì cuộc sống bình thường của các ông sau này, mỏ đồng Kỳ Sơn chính là đường ra của các ông.

Chuyện này tôi sẽ thương lượng với tập đoàn của Phương Đông Phong. Các công có thể gia nhập cộng đồng khai thác mỏ đồng Kỳ Sơn với họ.

Hơn nữa, còn phải để cho người của các ông ăn mới được. Tôi nghĩ, chỉ cần quy mô phát triển, cái ăn cho người các ông cũng không phải chuyện khó.

Diệp Phàm nói.

- Khai phá mỏ động, chúng tôi có thể làm được, quan trọng là mối thù Trác gia của chúng tôi phải xử lý mới được. Dù sao từ bóng tối đi ra ngoài làm việc đứng đắn thì cũng phải lộ diện. Mà lộ diện thì sẽ khiến người của Trác gia chú ý.



Diều Hâu nói.

- Giải quyết Trác gia chỉ là chuyện sớm hay muộn, việc này chắc chắn phải là trước khi đi Biển Chết. Nhưng, tạm thời cao thủ của chúng tôi chưa đủ.

Giải quyết Trác gia chắc chắn là phải triệu tập người lại đây. Vì chuyện này mà những người tôi phái đi triệu tập các cao thủ vẫn chưa quay về.

Còn chuyện tượng đá thần bí của Trác gia mà các ông nói. Tôi nghĩ, chắc chắn là có rất nhiều bí mật.

Diệp Phàm nói.

- Vậy đề phòng hồ Nha Gia trước, chuyện Trác gia để sau.

Diều Hâu nói.

- Hồ Nha Gia bị đánh một lần, hẳn là thời gian này sẽ đề phòng rất cẩn thận. Nhưng cao thủ của chúng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.

Nếu muốn đánh thì phải đánh cho chúng thật đau mới được. Chi bằng chúng ta liên thủ một chuyến.

Tranh thủ xử lý hết bọn cao thủ ở hồ Nha Gia. Cứ như vậy con hổ bị chúng ta rút răng cũng không cần nhiều lo lắng nhiều.

Nếu chúng còn dám làm chuyện này, Diệp Phàm tôi sẽ không ngần ngại mà tiêu diệt chúng sạch sẽ.

Diệp Phàm nói đầy vẻ khí phách.

- Mấy người đi?

Diều Hâu có chút động lòng.

- 3 người.

Hắn nói:

- Chúng ta áp dụng cách đánh bất ngờ tiêu diệt chúng một lần. Tôi không tin là hồ Nha Gia có thể chịu được mấy trận đả kích.

- Nếu phải ra tay độc ác thì cứ quyết định đi. Tối mai thì sao?

Diều Hâu nói.

Mọi người nghỉ ngơi một ngày.

Ngày hôm sau, Diệp Phàm, Hồng Tà và Diều Hâu ba người lặng lẽ xuất phát.

Buổi chiều đến hồ Nha Gia đi một vòng, sau đó 3 người bọn họ lặng lẽ tìm gốc cây cổ thụ trong rừng nghỉ ngơi chờ cơ hội. Diệp Phàm đi thám thình tình hình trước.

Người này tiếp cận ở vòng thứ nhất thì thả con dơi ra, con dơi bay đi không một tiếng động.

Sau tuần tra ở vòng thứ nhất phát hiện có đến 7, 8 tên canh gác ngầm. Diệp Phàm lặng lẽ nhớ kĩ vị trí của bọn chúng.

Lặng lẽ tuần tra sang vòng thứ hai. Thuận lợi qua 3 vòng liên tục. Càng đi vào trong thì trạm canh gác ngầm càng nhiều. Ba trạm canh gác ngầm không dưới 50 tên.

Xem ra, mình diệt không ít cao thủ ở hồ Nha Gia nhưng quân số của chúng cũng nhiều. Đó cúng chính là nguyên nhân mà chúng áp chế được Ngưu Vĩ sơn cho đến tận bây giờ.

Hắn lặng lẽ tiếp cận vòng quan trọng nhất, phát hiện khắp nơi đều là canh gác ngầm. Dấu vết bị đánh từ mấy hôm trước đã không còn, bên trong đã khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.

Diệp Phàm thả cơ dơi ra cho nó bay về phía lão Phì.

Một lúc sau nghe thấy tiếng nhưng hình như là tiếng Thái. Con dơi ở gần phòng ở nhìn thấy một tên đầu trọc tai to mặt lớn đang cùng với lão Phì nói chuyện cái gì đó.

Nhìn người này như tượng phật Di Lắc trong TV vậy, cái bụng to lại còn phanh ra mà không sợ lạnh.

Hình như là đang nói chuyện bí mật, tên đầu trọc bóng loáng kia còn nhìn về phía cửa. Thuộc hạ của lão Phì chạy nhanh ra đóng cửa lại.



Tên đầu trọc hừ hừ, lập tức đứng lên nghe. Hai người nói chuyện với nhau quá bé dù là con dơi của Diệp Phàm nghe cũng không thấy rõ lắm.

Cái này là để khống chế con dơi nghe lén tên đầu trọc kí nói cái gì đó.

Nhưng, lúc này Diệp Phàm phát hiện lão Phì vốn mặt mày tươi cười nói chuyện thì bỗng chốc mặt đỏ bừng bừng, rồi đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

Người này đột nhiên đánh một quyền lên không trung, Diệp Phàm khiếp sợ phát hiện nắm tay này chính là hướng về phía con dơi.

Chẳng lẽ y có thể nhìn thấy con dơi vô hình sao? Diệp lão đại không thể ngờ được vội khống chế con dơi, một suy nghĩ lóe lên trong đầu.

Nhưng cảm giác thấy xung quanh con dơi như bị đóng băng vậy. Nội khí cảm thấy được con dơi dẻo ra.

Hơn nữa, quyền vô hình kia oàng mộ tiếng làm chấn vang, Diệp Phàm cảm thất con dơi bị côn vụt phải đau vô cùng.

Đương nhiên là con dơi không đau nhưng lúc này sẽ ảnh hưởng đến Diệp Phàm ở ngoài. Hắn nhanh chóng chạy đến chỗ con dơi bay ra ngoài.

Nhưng lại phát hiện tên đầu trọc kia cũng đến. Hắn vội chạy nhanh ra ngoài. Rút đi rất nhanh cũng không bị lộ thân hình.

Tốc độ bay của tên đầu trọc rất nhanh, đôi mắt của Diệp Phàm phát hiện tên đầu trọc này sau khi ra một chưởng thì lúc này đột nhiên ra một vật gì đó dài rất nhiều lông. Dựa vào song chưởng vừa động của tên đầu trọc này có thể trượt được đến 1000m.

Mặc dù lúc trước cách con dơi có 2m nhưng tốc độ của tên đầu trọc này còn nhanh hơn Diệp Phàm.

Nhanh chóng tiếp cận Hồng Tà, Diệp Phàm dùng âm truyền để thông báo tình hình cho bọn họ.

- Cậu dụ y vào chúng ta cùng đánh. Nếu không chạy cũng không phải chuyện hay.

Ba người chúng ta đánh y cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, chúng ta có súng hiện đại, chúng ta nổ trước cho y mấy cái.

Để cho bọn chúng lầm tưởng là chúng ta có mấy tay sai tiếp ứng, đến lúc đó thừa dịp chúng khinh định chúng ta sẽ đánh.

Hồng Tà cũng dùng âm truyền để trả lời.

Diệp Phàm đồng ý cùng Hồng Tà và Diều Hâu mai phục.

- Ba ba ba

Mấy âm thanh đục truyền đến, tên đầu trọc thấy có đạn bắn về phía mình nhưng mấy lựu đạn lại nổ tung.

Kết quả là khói bay đầy người, vì uy lực của lựu đạn mà Hồng Tà xuất ra có sức mạnh cực lớn.

Nhưng võ công của tên đầu trọc cũng phi phàm. Lựu đạn nổ cách Diệp Phàm 300m, y đâm thanh trường thương về phía Diệp Phàm khiến cho các mảnh đạn nhỏ cháy cũng bay về phía hắn.

Nhìn con dơi trên không trung Diệp Phàm thấy rõ ràng là có rất nhiều ngọn thương đồng xung quanh đầy sát khí, mà khoách cách thì có dần 2m.

Hơn nữa, thương này phía trên hình như còn bay tròn trên không trung rồi sau đó như máy bay phản lực, dũng mãnh đầy sát khí.

Tốc độ của cây thương khiến người ra sợ hãi. Diệp lão đại lúc này đã chuẩn bị tinh thần chui xuống đất.

Nhưng tốc độ của nó quá nhanh, 200m chỉ trong nháy mắt. Hơn nữa, chính vì nguyên nhân ma sát với không khí mà cây thương này như một kíp nỏ trát về phía Diệp Phàm chui xuống đất.


Cái này khiến Hồng Tà và Diều Hâu cũng ngây người ra, vì tốc độ quá nhanh còn nhanh hơn cả tốc độ của một viên đạn.


Hai lão này xuất toàn lực bổ nhào về tên đầu bóng, tưởng rằng có thể khống chế được khiến tên đầu trọc phải thu thương về.


Không thể ngờ được tên đầu trọc đã quyết tâm giết Diệp Phàm giơ chân ra ngăn cản Hồng Tà và Diều Hâu, còn một bàn tay lực lưỡng đưa ra khống chế được cây thương.


- Oanh...


Diệp Phàm phản lạ một chưởng, cả người bị cây thương làm cho xoay trong rồi bị nó đè xuống đất.


Còn cây thương từ phía sau đến, sắp đến bụng Diệp Phàm rồi. Hắn không cảm thấy không thoát ra được, nếu trúng cái này chắc chắn là bị đâm thủng.


Đúng lúc này, đất đột nhiên bung lên, một khối đất lớn vây lấy, đẩy Diệp Phàm ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK