-Anh… anh có phải là người ngoài hành tinh đâu, không cần sợ hãi như vậy.
Diệp Phàm cười cười.
-Anh, có phải anh muốn thân thể của em không?
Tống Trinh Dao sau khi uống rượu xong thì phun ra những câu suýt nữa hòa tan cả Diệp lão đại.
Thằng nhãi này trong lòng hô to em thật là hiểu chuyện, nhưng ngoài miệng vẫn giả bộ đứng đắn, nói:
-Theo nhân tính bản sắc mà nói, đương nhiên là muốn!
Diệp lão đại dựa vào kinh nghiệm phỏng đoán, lúc này phụ nữ đang thử anh. Anh không được nói thật, nếu như anh nói đúng, thì tám phần sẽ nhận năm ngón tay lên mặt hoặc là bị xem thường. Hoặc cô nàng sẽ lập tức mắng anh là quỷ háo sắc, chỉ đòi hỏi thể xác, không biết đến tình cảm gì đó…
-Không nói chuyện nhân tính, bản thân anh có muốn không?
Tống Trinh Dao vẫn chưa say hẳn, vẫn còn có thể hỏi được những câu như vậy.
“Đương nhiên là muốn, không muốn thì là thái giám à!” Diệp lão đại trong lòng vòng vo ngàn ý niệm, để tìm một câu trả lời. Nếu như anh nói không muốn, cô em họ Tống chắc chắn sẽ thất vọng. Sẽ mắng anh nói cô ấy không có sức hấp dẫn, dáng không đẹp gì đó. Nhưng nếu anh nói là muốn, thì cô em Tống cũng sẽ mắng anh là đáng khinh, câu hỏi này khó trả lời quá. Câu trả lời của Diệp lão đại dại dính đến cả hai lý luận mang tính cao thâm…
-Được rồi, anh thành thái giám luôn đi.
Tống Trinh Dao hừ một tiếng, nói:
-Em sẽ sang ngủ với chị Triệu, chị Tào, ngủ bên này một mình em không ngủ được.
-Chẳng lẽ anh không đáng tin, anh đây không phải là quân tử thành tâm thành ý sao?
Diệp lão đại cảm thấy buồn bực, thậm chí mất mặt.
-Đàn ông đều là quân tử thành tâm thành ý, nhưng, quân tử ái sắc thủ chi hữu đạo, đó không phải là câu cửa miệng của đàn ông các anh sao?
Cô em họ Tống không ngờ lại bóp méo câu này, quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, câu này, làm Diệp lão đại chẳng biết nói thế nào nữa.
-Anh đưa em qua, sao không tin nhau chứ, Diệp Phàm anh là loại người như vậy sao? Quá coi thường anh rồi.
Diệp lão đại dường như tự giễu mình.
-Anh không phải loại người như vậy, nhưng, anh không bằng bọn họ, hihihi…
Tống Trinh Dao đột nhiên mỉm cười, như giọng oanh hót, giọng cười làm Diệp lão đại nhíu mày. Không ngờ mình lại bị người ta đánh giá thấp như vậy.
Thằng nhãi này tức giận ôm kấy Tống Trinh Dao bước nhanh sang phòng Triệu Tứ, đẩy vào giữa Triệu Tứ như nhét món đồ chơi, đắp chăn xong thằng nhãi này quay người bỏ đi.
-Sợ à?
Tống Trinh Dao lại trêu chọc, đôi mắt say lờ đờ liếc nhìn Diệp lão đại, bĩu môi, lập tức cả gian phòng lại đầy vẻ quyến rũ phong tình./
-Em đừng trêu chọc anh có được không, anh là con người, sức nhẫn nại có hạn, cứ như thế này, anh sẽ điên lên đấy.
Diệp Phàm tức giận hừ nói với Tống Trinh Dao.
-Hihihi…
Tiếng cười của Tống Trinh Dao làm Triệu Tứ mơ màng ngồi dậy, kêu lên:
-Đến… đến… em muốn đến…
Diệp lão đại vội đi rót nước, chăm sóc. Tuy nhiên, người Triệu Tứ mềm nhũn ra, căn bản không cầm được ly nước. Diệp lão đại sợ cô ngã lên giường, đành đỡ lấy bón cho cô nàng.
-Em cũng muốn, em cũng muốn…
Lúc này, Tào Phi Nhi không ngờ cũng tỉnh dậy, mở đôi mắt mơ màng giành cái ly từ tay Diệp lão đại.
-Đừng vội, sẽ có… sẽ có mà…
Diệp lão đại trong lòng bất lực.
Nhưng, khí lực của Tào Phi Nhi rất lớn. Có lẽ là khát lắm rồi, lôi Diệp lão đại lăn ra giường, Tào Phi Nhi kêu lên:
-Anh vào đây cho em uống nước nhé?
-Không được, anh cứ thế này bón cho em được không?
Diệp lão đại không dám làm những chuyện lẳng lơ thế này trước mặt. Cho dù trong lòng thằng nhãi này đồng ý 120%.
-Vào đi, vào đi!
Tào Phi Nhi đột nhiên đổi tính, kéo Diệp lão đại lên giường.
-Cái này, Trinh Dao, em xem, haha.
Diệp lão đại sau khi chế nước xong nhìn Tống Trinh Dao, hơi chộn rộn.
-Nằm bên cạnh em, cho chị ấy uống nước.
Trinh Dao hừ một tiếng.
-Cái này không hay lắm?
Diệp lão đại còn đang ôm tỳ bà che nửa mặt.
-Bên chị ấy thơm hơn đúng không?
Tống Trinh Dao hừ lạnh một tiếng.
-Anh không vào không được sao?
Diệp lão đại sờ cằm, mừng suýt chết, nhưng mặt vẫn giả vờ không cam lòng, bộ dạng không muốn phải chui vào trong chăn, đang định chen vào giữa Triệu Tứ. Nào ngờ Tống Trinh Dao hừ nói:
-Là bên giường, không phải là giữa hai chúng em.
-Bên giường thì bên giường, không có ai càng tốt.
Diệp lão đại thay đổi vị trí, mông ép Tống Trinh Dao nằm sát Triệu Tứ, lại cầm chén nước cách Tống Trinh Dao và Triệu Tứ bón cho Tào Phi Nhi uống. Cô nàng uống xong lại mơ hồ đi ngủ tiếp.
Tuy nhiên, tay Diệp lão đại nhẹ nhàng đặt lên lưng Tống Trinh Dao, nghe thấy cô em Tống hừ nói:
-Đừng va chạm lung tung, nằm yên vậy đi.
-Cái này cũng được, tối anh không được cử động thì ngủ thế nào?
Diệp lão đại cực kỳ buồn bực.
-Mặc kệ anh ngủ thế nào, không được đụng, bao gồm cả chị Tứ và chị họ em.
Tống Trinh Dao luôn dịu dàng không ngờ đã thành cô gái điêu ngoa, đôi mắt mở to cắn răng nhìn chằm chằm Diệp lão đại hừ nói.
-Anh ngủ, anh là Liễu Hạ Huệ sao?
Diệp lão đại tức giận, quay sang chỗ khác không thèm để ý đến cô em Tống, chỉ quay mông về phía cô nàng.
Nhưng mới ngủ được một chút thấy mông khó chịu. Biết Tống Trinh Dao dùng tay chọc vào, Diệp lão đại hừ nói:
-Đừng đụng vào anh.
-Em được đụng, anh không được đụng. Anh không phải là thái giám à? Giả bộ cả đem cho em xem, bằng không, anh không phải đàn ông.
Tống Trinh Dao căn bản đang càn quấy.
-Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Diệp lão địa trong lòng tức giận, lòng nói, không phải là phải chịu cực cả đêm chứ, ông đây đúng là sức kinh người.
Cảm giác trên lưng ngứa ngáy, biết cô em Tống đang giở trò quỷ.
-Anh xin em đấy, anh thực sự không thể làm Liễu Hạ Huệ nỗi.
Diệp lão đại cảm thấy cái ấy đã dựng lên rồi, vội vàng nói.
-Cho ngứa chết anh đi!
Tống Trinh Dao hừ nói.
-Anh ngứa, xem ai ngứa hơn ai nào?
Diệp lão đại vội xoay người lại, đưa tay qua phía Tống Trinh Dao, hai người lập tức thành một. Diệp lão đại xuống tay quá độc, quá mạnh. Những chỗ động vào đều là vùng cấm trên người người ta. Vừa leo núi lại xuống nước, mệt chết đi được…
Hai người náo động một hồi rồi ôm chặt lấy nhau không làm ồn nữa, cũng không làm chuyện gì khác, Diệp lão đại chỉ dùng tay thôi.
-Anh, anh hôn em đi. Giống buổi tối hôm đó ở vậy.
Tống Trinh Dao liếm liếm đầu lưỡi, nhắm hai mắt lại.
-Ừ!
Diệp lão đại đương nhiên sẽ không từ chối những chuyện tốt như thế này, chuẩn bị tiến sát lại, thì điện thoại lập tức vang lên quét hết hứng thú đi mất.
Diệp lão đại hối hận đến mức muốn lập tức đập nát cái điện thoại này vứt cho rồi!
Tuy nhiên, vừa nhìn dãy số, thấy là Sở trưởng Hà của sở thủy lợi gọi đến. Đã trễ thế này mà gọi đến chắc chắn là chuyện gấp. Diệp lão đại tuy lòng không muốn nhưng vẫn phải đứng dậy nghe máy.
-Có chuyện gì vậy Sở trưởng Hà?
-Chuyện này, ngại quá, Bí thư Diệp, đã trễ thế này mà còn đánh thức anh. Nhưng chuyện này nếu qua đêm nay sợ là không kịp, cho nên…
Hà Nghi Viễn lo lắng nói.
-Anh nói đi.
Diệp Phàm cũng nghiêm túc, liếc mắt nhìn ba mỹ nhân đang năm trên giường, thằng nhãi nyà có chút tiếc nuối bước ra đại sảnh ngồi trên ghế sofa, sợ làm ầm ĩ ảnh hưởng ba người đang nghỉ ngơi.
-Là chuyện lão Hoàng, ông ta…
Hà Nghi Viễn kể lại chuyện Hoàng Cửu Lâm, không che giấu chút gì. Vì giấu chuyện này thì sẽ có chuyện đại sự, giấu không nỗi nữa.
-Các anh định thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
-Ý lão Hoàng là có thể mời các anh ra mặt nói với chị Trương được không, giải quyết riêng tư việc này. Tin là Vụ phó vụ Y tế Lâm sẽ không thể nào không nể mặt chị Trương, dù sao, lần này xuống tuần tra, chị Trương mới là tổ trưởng tổ tuần tra. Chuyện này kể ra cũng không lớn, nhưng, anh cũng biết. Chuyện không lớn mà cấp trên đã muốn đem ra nói, thì cũng sẽ thành chuyện lớn.
Hà Nghi Viễn nói.
-Đó cũng là tình hình thực tế mà.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
Tuyên bố rõ, Diệp lão đại không muốn giúp Hoàng Cửu Lâm mà không được gì. Vì vừa nãy mình đề xuất Hoàng Cửu Lâm giúp trình báo cáo lên thằng nhãi này rất do dự, anh đã như vậy thì tôi cũng không thể nào vui vẻ được.
-Bí thư Diệp, vừa nãy là Hoàng Cửu Lâm không đúng. Tôi mời Bí thư Diệp đến ăn cơm, thì là người trong vòng rồi. Tôi đã thẳng thắn phê bình Hoàng Cửu Lâm, anh ta cũng đã nhận ra sai lầm của mình, giờ hối hận lắm.
Hà Nghi Viễn cũng cảm nhận được gì đó, vội bồi thêm một câu.
-Haha, lão Hà còn định nói gì không. Tôi sẽ liên hệ với chị Trương, xem thế nào rồi sẽ nói tiếp chuyện này.
Diệp Phàm cười rồi gác máy, lấy điện thoại gọi cho Trương Oánh Nguyệt, kể lại chuyện Hoàng Cửu Lâm.
-Cậu nợ chị một ân tình nhé! Haha…
Trương Oánh Nguyệt không nói gì, chỉ người nói một câu như thế, nửa thật nửa giỡn.
Nhưng, Diệp Phàm hiểu, hôm nay mình nợ một ân tình lớn, sau này phải trả lại ân tình lớn hơn. Kỳ thực, Trương Oánh Nguyệt xuống không phải để giải quyết chuyện này, chỉ xuống tuần tra, thuận tiện xử lý chút chuyện, không ngờ lại thu hoạch ngoài ý muốn. Đã sống cùng tại trường Đảng, cô lờ mờ cảm nhận được năng lượng của Diệp Phàm rất lớn, cho nên, cũng mặt dày mày dạn dùng cách nói đùa để tung ra câu này.
Thằng nhãi này có chút thiếu nhẫn nại, nói:
-Thiếu thì em chắc chắn sẽ trả, hay có cần bây giờ em đến hầu chị Trương nói chuyện một đêm, coi như hầu chuyện vậy. Hay chúng ta đến chỗ nào đó tán gẫu?
Diệp lão đại mặt dày mày dạn cười nói.
-Huyên thuyên, chị Trương già rồi có gì để tán gẫy chứ. Cậu đi tìm các cô em xinh đẹp đi.
Trương Oánh Nguyệt biết Diệp lão đại nói đùa, tuy nhiên, trong lòng vẫn khá thõa mãn. Người mà, ai chả có thói hư vinh. Dù chị Trương 45, 46 tuổi nhưng cũng không ngoại lệ, phụ nữ thích những lời ảo tưởng như thế.
-Ai nói chị Trương của em già chứ, ông đây nhất định sẽ đánh cho hắn răng rụng đầy đất.
Diệp lão đại vô cùng hung hăng.
-Hihihi…
Chị Trương một tràng như chuông bạc kết thúc câu chuyện.
-Thân thiết quá nhỉ! Còn kiếm nơi để tán gẫu, là cô em nào làm cho Diệp lão đại cảu chúng ta vui vẻ thể?
Đột nhiên đằng sau truyền đến giọng nói ngọt ngào. Hơn nữa, còn cảm giác có đôi cánh tay mềm mại đang khoát lên vai mình. Không lâu sau, Diệp lão đại cảm thấy khuôn ngực vô cùng đàn hồi cũng đang đè lên lưng mình.
-Tiểu Tứ, em dậy rồi à?
Diệp lão đại kích động, vội vàng cười nói. Người cũng xoay lại, ôm Triệu Tứ vào lòng. Cũng không phải Diệp lão đại thừa cơ hội giở trò, chủ yếu là sợ Triệu Tứ say rượu lại ngã xuống. Tiền thuốc men làm sao Diệp lão đại trả nỗi chứ!