Sản xuất ra những viên thuốc mà không có danh tiếng, thì khó mà bán ra được, cho dù phụ nữ ai ai cũng muốn làm đẹp.
Mọi người không phải là mắt mù tai điếc, đương nhiên biết đâu là hàng thật, nếu không họ tuyệt đối không bỏ tiền ra mua.
Sự thực là như vậy, chúng ta sẽ biến thành kẻ lừa đảo. Còn nói gì đến chuyện sáng lập hàng hiệu, nói không chừng Vương Triều sẽ đem chúng ta tống vào tù đầu tiên.
Lam Tồn Quân nhìn Diệp Phàm, nói.
- Thực ra, chuyện này tôi cũng đã từng nghĩ đến, chính là khi Chủ tịch Chúc giao nhiệm vụ. Anh nghĩ, trong một thời gian ngắn mà biến 60 triệu thành 600 triệu, quả là rất khó thực hiện, trừ phi là cướp ngân hàng như Vương Triều đã nói. Tuy nhiên, nếu là Ngọc Nhan Hoàn thì còn có khả năng. Tuy rằng không thể mang ra sản xuất hàng loạt, nhưng hiện nay dựa vào danh tiếng của nó trên thị trường thì có thể làm được.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Tôi vẫn còn có chuyện không hiểu, nếu như không thể sản xuất hàng loạt, thì phải dựa vào mấy người chúng ta. Mệt mỏi cả một năm nhiều nhất cũng chỉ được hơn trăm viên, kiếm được trên trăm vạn đồng, thì 600 triệu kia bao giờ mới đạt được?
Lam Tồn Quân nhìn Diệp Phàm, suy nghĩ của Vương Triều cũng không khác Lam Tồn Quân là mấy.
- Ha ha, khi nãy chẳng phải tôi đã nói đến lợi ích của nhãn hiệu nổi tiếng sao. Nếu như chúng ta liên hợp những người này lại, không chừng chúng ta sẽ làm nên chuyện lớn.
Giống như tôi với hai anh cũng đã đạt tới trình độ trên lục đẳng, lại còn có cả cha con nhà họ Trần. Chỉ tiếc là Tề Thiên không có ở đây, nếu không lực lượng của chúng ta sẽ càng đông.
Trước hết chúng ta sẽ phải vất vả vài tháng, làm ra khoảng trên trăm viên, những viên này sẽ là hàng thật giá thật.
Sau đó chúng ta sẽ tiến hành quảng cáo, tạo thương hiệu. Còn làm thế nào để tạo danh tiếng, tôi nghĩ, nên mời những người nổi tiếng làm quảng cáo, lên truyền hình, và tuyên truyền trên các báo đài.
Một khi Ngọc Nhan Hoàn của chúng ta có tên tuổi rồi, thì lo gì tiền sẽ không vào như nước.
Nếu tự chúng ta làm thì hiệu quả có thể không được tốt lắm, nhưng cũng không phải là không có tác dụng. Mà giá cả thì có thể rẻ hơn một chút.
Chúng ta có thể phân cấp cho Ngọc Nhan Hoàn, trả tiền thế nào thì dùng hàng thế đó. Còn về việc sản xuất hàng loạt, thì công hiệu của các mỹ phẩm này cũng có thể sánh ngang hàng với các sản phẩm nổi tiếng khác.
Giá cả của chúng ta lại có thể cao hơn của họ. Nếu như chúng ta mời chuyên gia tới làm, mỗi viên sẽ có giá cả vạn đồng.
Như vậy tuy rằng hiệu quả không được cao lắm, nhưng khi đã có được tên tuổi, tôi tin rằng mọi người sẽ trách bản thân mình không đủ tiền để bỏ ra mua hàng.
Mà không thể trách sản phẩm của chúng ta không tốt.
Diệp Phàm tự tin, nói.
- Cũng có lý! Tôi nghĩ nếu chúng ta làm việc cẩn thận, thứ thuốc này chắc chắn sẽ tốt. Có phải vậy không.
Ban đầu, chúng ta chỉ làm ra vài viên, còn khi đem vào sản xuất hàng loạt, với trình độ của chúng ta thì có thể làm ra vài chục viên, thậm chí cả trăm viên.
Hiệu quả so với ban đầu có thể sẽ kém đi, nhưng tôi nghĩ, so với các sản phẩm trên thị trường hiện tại thì vẫn tốt hơn nhiều.
Nếu như chúng ta làm tốt hơn bọn họ, chúng ta bán giá cao hơn thì cũng không có gì là quá đáng cả phải không?
Vương Triều trầm trồ nói:
- Người tài như vậy tìm ở đâu đây, theo như những gì mà tôi biết, hình như là có hai vị hòa thượng có thể có khả năng đó.
Lam Tồn Quân nói:
- Có có! Trong tổ chức bí mật quốc gia cũng có ba bốn người. Khi đó bọn họ thực hiện nhiệm vụ của quốc gia, nhưng sau đó bị thương, không thể tiếp tục chấp hành.
Cho nên giờ đã lui về địa phương công tác. Tôi nghĩ, nếu như tiền lương khiến họ vừa lòng, rất có thể họ sẽ làm việc cho chúng ta.
Diệp Phàm thản nhiên cười, nói đến mấy người đã xuất ngũ ở tổ đặc nhiệm A lúc trước.
Cũng có mấy người có tài nhưng vì bị thương nên đã rút lui. Nhưng khả năng của họ thì vẫn còn.
Chỉ cần có họ, thì có thể có những viên thuốc mong ước. Dù là chỉ còn một chân, thì cũng có thể làm ra được Ngọc Nhan Hoàn.
- Anh biết quả không ít đó!
Lam Tồn Quân liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, anh Lam, những điều anh Diệp biết chúng ta không thể đoán hết được đâu.
Vương Triều cười thần bí, bởi vì Vương Triều cũng hiểu khá rõ tổ đặc nhiệm A.
- Quyết định như vậy đi, còn về tên thuốc, chúng ta nên đặt một cái tên thật hoành tráng mới được.
Mà việc triển khai công việc này, tôi nghĩ là nên hợp tác đầu tư, chúng ta nên đi vay thêm một ít tiền để mở quy mô lớn.
Diệp Phàm nói.
- Tuy nhiên, anh Diệp, vẫn còn một vấn đề. Loại cây Xuân Tiêu không phải ở đâu cũng có. Chúng ta cần nguồn nguyên liệu dồi dào, không thể để đến lúc sản xuất hàng loạt Ngọc Nhan Hoàn chỉ vì thiếu nguyên liệu mà ngừng sản xuất được.
Vương Triều nghĩ thật chu đáo.
- Đây đúng là một vấn đề, tuy nhiên tôi nghĩ, không phải là chúng ta không thể có Xuân Tiêu, mà là vì phạm vi tìm kiếm của chúng ta quá hẹp.Vài ngày tới, chúng ta hãy đăng tin lên truyền hình, thu mua chúng. Có thể ở một nơi nào đó sẽ có rất nhiều loại cây này, chỉ là chúng ta chưa tìm ra mà thôi. Hơn nữa, nếu như không được, chúng ta có thể tìm kiếm cây thay thế.
Diệp Phàm nói:
- Cũng chỉ có thể như thế, việc này, cứ để tôi làm.
Lam Tồn Quân nói:
- Tốt lắm, vậy việc này giao cho anh.
Diệp Phàm gật gật đầu. Sau khi giao công việc cho Lam Tồn Quân, thấy quan hệ của mình và anh ta đã gần gũi hơn một chút.
Hơn nữa, Lam Tồn Quân còn đang nghĩ ngợi xa xăm gì đó, cũng trông chờ nhiều vào Diệp Phàm, bởi vì anh ta đã thấy được tài năng ẩn chứa bên trong của hắn.
Lam Tồn Quân cũng thầm khâm phục hắn. Theo như những biểu hiện vừa rồi thì hẳn là anh ta có ý như thế.
Đương nhiên, quan hệ cũng chưa rõ ràng lắm, hai bên vẫn còn trong thời gian thăm dò nhau. Chỉ có điều cuối cùng thì đâu cũng sẽ vào đấy thôi.
Sau khi quyết định chuyện đại sự, tâm trạng Diệp Phàm thoải mái hơn một chút. Ba người ngồi uống rượu một chút rồi mới về nhà.
Năm ngày liên tiếp, Diệp Phàm chưa làm gì cả, chỉ ở trong phòng xem tài liệu, không ra ngoài một lát nào. Cứ như là con dâu mới về nhà chồng vậy. Điều này không khỏi khiến cho các cán bộ ở Đông Cống cảm thấy kỳ quái.
Sáng sớm hôm sau, Lam Tồn Quân thông báo thu mua Xuân Tiêu trên nhiều phương tiện thông tin đại chúng. Đương nhiên, thông tin này không phải là của Ủy ban nhân dân thành phố, mà thông qua tập đoàn Thủy Châu Lư Thị. Ở Đông Cống thì tập đoàn Lư Thị còn có tiếng tăm hơn cả Ủy ban nhân dân thành phố, có bọn họ trợ giúp, cơ hội sẽ càng lớn.
Việc này, tất nhiên là do Diệp Phàm đã làm.
Tối ngày thứ sáu, Diệp Phàm thông báo cho phòng thư ký, chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Vệ Diêu Thông về việc 9 giờ sáng ngày hôm sau sẽ tổ chức hội nghị Ủy ban nhân dân thành phố.
Vệ Diêu Thông người lùn béo, trông khá lãnh đạm. Trong lòng Diệp Phàm thì đang nghĩ đến Vu Hữu Hòa ở Hải Đông, nếu như có cậu ta ở đây giúp đỡ thì tốt biết bao. Đáng tiếc là trên thế gian này làm gì có chuyện hoàn hảo như thế.
Ngày hôm sau đúng 9 giờ, Diệp Phàm bước chân vào phòng họp. Nhìn qua một lượt, thấy mọi người đều đã đến đông đủ.
Danh sách các thành viên tham gia hội nghị như sau.
Thứ nhất là Chủ tịch thành phố Diệp Phàm, thứ hai là phó Chủ tịch thường trực Lam Tồn Quân.
Thứ ba là Phó Chủ tịch thành phố Trần Tân Lễ, thứ 4 là Phó Chủ tịch Lưu Chuyển Kim.
Thứ năm Phó Chủ tịch Trương Chí Khôn, thứ sáu Phó Chủ tịch Y Tiễn Sâm.
Thứ bảy Phó Chủ tịch Cam Thu Thu.
Thứ tám Phó Chủ tịch Nạp Thanh Tuyết, thứ chín là viện trưởng viện kiểm sát Nguyễn Tiến Phát.
Thứ mười là chánh án La Phong.
Người thứ mười một là Phó trưởng ban thư ký thành ủy kiêm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Vệ Diêu Thông, đầu tiên chính là Diêu Thông giới thiệu các vị đại biểu có mặt, Diệp Phàm mỉm cười bắt tay mọi người.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Phàm uống trà, trầm ngâm trong chốc lát, mặt trở nên nghiêm túc hơn, lại nhìn quanh mọi người một lượt, nói:
- Mấy ngày nay tôi đã xem các tài liệu liên quan đến Đông Cống của chúng ta, từ trên xuống dưới. Nói thật, tôi có chút không hài lòng.
Nói đến đây, Diệp Phàm dừng lại một chút, rồi nói:
- Ngân sách tài chính của chúng ta hiện tại chỉ đủ ăn, nếu như muốn có tiền để đầu tư xây dựng thành phố, gần như là không thể.
Gần đây, trong tỉnh có rất nhiều ý kiến, nói là phải xây dựng khu tây nam thành phố.
Hơn nữa, tôi phát hiện, các công trình xây dựng ở Đông Cống chúng ta rất kém, khu vực nội thành quá nhỏ, vùng ngoại thành thì dân cư lại quá thưa thớt.
Cho nên, cần phải xây dựng khu trung tâm thành phố cho Đông Cống, mà phát triển kinh tế chính là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu. Tuy nhiên, quy mô thành phố của chúng ta còn nhỏ, khả năng thu hút đầu tư còn yếu, vẫn chưa có khả năng thúc đẩy kinh tế xã hội phát triển.
Chúng ta phải tập trung lực lượng, mau chóng xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống thật tốt, thì mới có thể thu hút đầu tư và phát triển được.
Điều làm tôi vô cùng ngạc nhiên đó là thị trấn Dương Xuân trực thuộc Đông Cống chúng ta. Không ngờ là họ xây dựng và phát triển hơn chúng ta rất nhiều.
Nếu như làm tốt, Dương Xuân sẽ trở thành khu trung tâm phía Tây Nam của thành phố, đến lúc đó, mọi người nghĩ xem kết quả sẽ ra sao?
Diệp Phàm nói đến đây thì dừng lại.
- Chủ tịch thành phố, tôi vừa mới xuống đây vài ngày đã phát hiện ra vấn đề này. Mấy hôm trước cũng đã đi xuống Dương Xuân thị sát một vòng, quả là không tồi chút nào.
Về kinh tế và các hạng mục khác đều dẫn đầu thành phố. Nếu như mở rộng xuống đó, thì có thể Dương Xuân sẽ trở thành thủ phủ của chúng ta.
Cho nên, việc xây dựng, quy hoạch Đông Cống trở thành trung tâm cứ thế mà làm.
Dương Xuân phát triển tốt quả thật là quá hay.
Còn chuyện làm thế nào để phát triển thành phố là chuyện chúng ta phải làm ngay bây giờ.
Lam Tồn Quân là người đứng thứ hai trong thành phố này, đang kêu gọi mọi người ủng hộ cho Diệp Phàm.