Lam Tồn Quân có chút kích động hỏi.
- Em biết chuyện trước đây là do có người cố ý hại chúng ta, cho nên, em tha thứ cho anh. Bằng không, em sẽ không đến,
Tô Lâm Nhi trở lại bình thường.
- Không đúng, sự việc đó chỉ có anh biết. Trước đây em không nghe anh giải thích, sao tự dưng lại nghĩ thông. Đây có phải là có nguyên nhân khác?
Lam Tồn Quân thân mình run lên, nghĩ tới lời Diệp lão đại, có lẽ Tô Lâm Nhi đến là vì anh cô ấy.
- Em tha thứ cho anh anh còn muốn hỏi đến cùng làm gì, rút cuộc anh sao thế? Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh có bạn gái rồi?
Thân mình Tô Lâm Nhi run lên, rốt cục không nhịn được, nước mắt chảy dài xuống đất.
- Hừ, em còn diễn trò, có phải đến vì chuyện của Tô Trang Thành?
Lam Tồn Quân đột nhiên mở miệng hỏi.
- Không…không phải…
Ánh mắt Tô Lâm Nhi có chút né tránh.
- Nhìn thẳng vào mắt anh trả lời.
Lam Tồn Quân bình tĩnh nhìn chằm chằm Tô Lâm Nhi.
- Được rồi, cứ cho là thế đi. Nhưng thật sự là em tha thứ cho anh, bằng không, cho dù là anh trai em, em cũng không để ý.
Tô Lâm Nhi bướng bỉnh nói.
- Em tìm anh cũng vô ích, việc này anh có chút không rõ ràng. Mãi tới sáng nay anh mới biết chuyện. Là khi ăn cơm, Cục trưởng Vương của cục Công an thành phố nói cho anh,
Lam Tồn Quân cố ý giả ngu.
- Em biết anh không rõ lắm. Tuy nhiên anh và Diệp Phàm có quan hệ tốt. Việc này, anh có thể làm trung gian cho bọn em. Chúng em biết, nhà máy đường Xuân Dương bị tổn thất. Cho nên lần này, Tô gia có thành ý, tình nguyện bỏ ra một ít tiền bồi thường.
Tô Lâm Nhi vội nói.
- Bao nhiêu?
Lam Tồn Quân lạnh lùng hỏi.
- Công ty bảo hiểm Huệ Cảnh vay nhà máy đường bốn trăm ba mươi triệu, nếu chia theo lãi tám phần, thời gian thật ra cũng chưa dài, bọn em có thể đưa nhiều hơn một chút, tổng cộng đưa sáu trăm triệu thì sao? Anh phải biết rằng, cũng chưa qua một tháng, bọn em tổn thất hơn một trăm triệu, Tô gia rất có thành ý giải quyết chuyện này.
Đương nhiên, ba em cũng biết, anh là quản đốc nhà máy đường Dương Xuân, khoản tiền này coi như chúng em quyên tặng nhà máy đường.
Vì thế, em còn nói tốt bao nhiêu ba em mới đồng ý. Có khoản tiền này, sự nghiệp của anh sẽ tiến thêm một bậc.
Tô Lâm Nhi nghiêm trang nói.
- Thật là một khoản tiền lớn, lúc trước công ty bảo hiểm Huệ Cảnh của các em lừa tập đoàn Vinh Quang người ta một tỷ bốn trăm triệu. Các em chỉ tính đến nợ của nhà máy đường, vậy không quan tâm đến tập đoàn Vinh Quang sao?
Lam Tồn Quân nổi giận. Tô Lâm Nhi nói rất dõng dạc, kỳ thật, đều chỉ tính đến nhà máy đường.
- Quân ca, tập đoàn Vinh Quang thì anh quan tâm làm gì? Anh cứ phụ trách tốt nhà máy đường Dương Xuân là được. Đã lùi mười nghìn bước để nói, anh không giúp em, sao em có thể giúp một công ty chẳng liên quan gì. Tô Lâm Nhi em trong mắt anh còn không bằng một Cam Vũ Thuần của tập đoàn Vinh Quang sao?
Tô Lâm Nhi có chút tức giận, kêu lên.
- Nói toẹt ra thì nói toẹt ra. Em đừng nói sang chuyện của Chủ tịch Hội đồng quản trị Cam làm gì, đây là hai chuyện khác nhau. Bởi vì, tập đoàn Vinh Quang nợ bọn anh tiền đã năm năm nay, làm sao bọn anh đòi được tiền tập đoàn Vinh Quang. Nhà máy đường không phát triển lên được, còn không phải do Tô gia các em gây nên sao. Nếu Tô gia mặc kệ, bọn anh đương nhiên cũng không khách khí.
Lam Tồn Quân mất thăng bằng hừ nói.
- Anh xem anh kìa, căn bản không xem em là người một nhà. Trong lòng anh vốn dĩ không có em. Em chỉ nhờ anh làm người trung gian, cũng không bảo anh giúp em, anh không ngờ lại chỉ trích em.
Tô Lâm Nhi tự dưng nghẹn ngào, đương nhiên là dùng khổ nhục kế.
- Thôi vậy thôi vậy, anh giúp em liên hệ một chút. Tuy nhiên thành hay không anh không biết.
Hơn nữa việc này anh cũng không nhúng tay vào bất luận cái gì. Em cũng đừng hy vọng anh ra mặt van xin hộ. Nếu các em đã gây ra, nên trả giá. Các em nghĩ lại đi, các em đối với Chủ tịch Diệp ra sao? Thật quá đáng.
Lam Tồn Quân bị khiến cho đau đầu, đành phải nhận lời.
- Được rồi, anh lập tức gọi điện cho Chủ tịch thành phố. Chú em, Tô Khánh Trung đang ở thành phố Đông Cống.
Tô Lâm Nhi nói.
- Đã có chuẩn bị từ trước cơ đấy.
Lam Tồn Quân nói thầm một câu rồi cầm điện thoại gọi Diệp Phàm. Ừ a một hồi sau đó nói Chủ tịch Diệp đồng ý gặp mặt, địa điểm là tòa nhà Thông thiên ở Đông Cống.
Sau khi buông điện thoại, Lam Tồn Quân lập tức đưa Tô Lâm Nhi tới tòa nhà Thông thiên.
Diệp Phàm đã tới sớm một bước, một người trang phục công an đứng phía sau. Đồng chí Vương Triều thật giống một vệ sĩ oai hùng.
Tô Khánh Trung cao hơn Tô Lâm Nhi một cái đầu, dẫn theo vài người cùng Tô Lâm Nhi cũng đã tới tẩng cao nhất của tòa nhà Thông thiên
Vẫn là cái bàn trước kia Cam Vũ Thuần từng dùng, Diệp Phàm ngồi đó. Thấy Tô Khánh Trung bước vào, Diệp Phàm chỉ gật đầu, cũng không đứng dậy. Tô Khánh Trung đưa tay ra có chút xấu hổ lại rụt lại.
- Chủ tịch Diệp, ông ấy là Tô Khánh Trung ba tôi, Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn tài chính Tô gia. Ở thủ đô, có nhiều Vụ trưởng cấp giám đốc sở khóc lóc muốn bắt tay với ba tôi.
Tuy nhiên, ba tôi khó mà cho bọn họ có cơ hội này. Mấy vị cán bộ cấp Thứ trưởng còn may ra. Không thể tưởng tượng được một Chủ tịch thành phố quèn của Đông Cống mà cao giá như vậy.
Chủ tịch Diệp, dù anh tạm thời nắm đằng chuôi nhưng lễ tiết đơn giản nhất cũng phải làm được. Lòng dạ của Chủ tịch thành phố mà cứ hẹp hòi như vậy, tôi tin anh sẽ chẳng ngồi được lâu.
Đứa con trai Tô Phong của Tô Khánh Trung vừa nhìn đã thấy trong lòng không thoải mái, mất thăng bằng hừ nói.
- Đối với đối thủ muốn cho Diệp Phàm tôi vào chỗ chết, Diệp Phàm còn khách sáo thế thì không còn là Diệp Phàm. Hôm nay có thể đồng ý gặp các người, là tôi đã nể mặt các người rồi.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, mặt không chút biến sắc.
- Anh không phải tinh tướng…
Tô Phong giận giữ, từ nhỏ chưa từng phải chịu đựng sự ngạo mạn này, chỉ vào Diệp Phàm nổi giận. Tuy nhiên Tô Khánh Trung khoát tay nói:
- Được rồi, Tô Phong.
Nói xong, Tô Khánh Trung ngồi xuống ghế đối diện với Diệp Phàm, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng thản nhiên nhìn Tô Khánh Trung. Hai bên bắt đầu đọ khí thế.
Ước chừng năm phút qua đi, đại sảnh rất im lặng, không ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở.
- Chủ tịch Diệp, tôi biết trong tay các anh có chứng cớ. Bất luận các anh dùng thủ đoạn gì lấy được những chứng cứ này, nhưng cũng không thể không nể mặt người ta như vậy. Lùi một bước trời cao biển rộng, lần này, tôi thay mặt Tô gia đến nói chuyện. Tô gia chúng tôi có thành ý giải quyết chuyện này. Hơn nữa thái độ rất thành khẩn. Nói về việc nhượng bộ, chúng tôi chuẩn bị lùi một bước dài.
Tô Khánh Trung sắc mặt không chút thay đổi nói.
- Một bước dài chừng nào? Tôi đang kính cẩn lắng nghe đây,
Diệp Phàm nói lời này như là tiếng hừ từ trong mũi phát ra.
- Lâm Nhi, cháu nói đi.
Tô Khánh Trung ra hiệu cho Tô Lâm Nhi.
- Lấy hình thức quyên tặng nhà máy đường Dương Xuân, Tô gia chúng tôi tình nguyện bỏ ra số tiền sáu trăm triệu để giải quyết vấn đề.
Tô Lâm Nhi nói.
- Sáu trăm triệu, thật là một số tiền lớn, nó đè không chết Diệp Phàm tôi. Vừa hay quản đốc Lam cũng có mặt. Trước tiên anh làm cho tôi một phép tính, bốn trăm ba mươi triệu năm năm trước chúng ta cho tập đoàn Vinh Quang vay, lãi lúc đó là bốn phân. Mà thời gian trước còn chuyển qua cho công ty bảo hiểm Huệ Cảnh vay. Anh tính xem, công ty bảo hiểm Huệ Cảnh phải trả bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm hỏi Lam Tồn Quân.
- Tôi đã tính từ lâu, số tiền bốn mươi ba triệu năm năm trước cho tập đoàn Vinh Quang vay, cộng thêm cả tiền vốn, năm thứ hai đã thành sáu trăm triệu, năm thứ ba thành tám trăm bốn mươi triệu…lãi để lãi như vậy, trừ đi vài con số lẻ, thì cũng lên tới hai tỷ.
Trước tiên tập đoàn Vinh Quang phải trả chúng ta hai tỷ. Mà tập đoàn Vinh Quang lại chuyển số tiền này cho công ty bảo hiểm huệ cảnh vay, lãi tám phân.
Như vậy tính toán lại, dù thời gian không dìa, nhưng ít nhất cũng có ba trăm triệu tiền lãi, cộng thêm cả tiền vốn, sẽ là hai tỷ ba trăm triệu.
Hơn nữa, trong đó, công ty bảo hiểm Huệ Cảnh cuối cùng còn bỏ trốn, đây hoàn toàn là hành vi lừa đảo. Bởi vì nhà máy đường tạm thời chưa thu hồi được tiền, nhà máy không có biện pháp phát triển, còn bỏ lỡ nhân lực, thời gian, còn có một loạt các khoản chi phí khác tương đương số tiền không dưới năm trăm triệu. Cho nên, công ty bảo hiểm Huệ Cảnh ít nhất phải trả cho chúng ta hai tỷ tám trăm triệu mới có thể lấp đầy lỗ thủng. Là tập đoàn mẹ của công ty bảo hiểm Huệ Cảnh, tập đoàn Tô thị phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Lam Tồn Quân ra vẻ một người công bằng chính trực, khách quan tính toán.
Người của Tô gia vừa nghe, tự nhiên nét mặt xám ngắt lại.
- Sao các anh không đi mà cướp?
Tô Phong không kìm nổi, hừ nói.
- Cướp, chúng tôi không phải bọn cướp, sao phải đi cướp? Cũng không như các cậu, đi lừa gạt người ta thành quen đi.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, thiếu chút nữa khiến Tô Phong nghẹn chết.
Tên này trừng mắt cá vàng, chỉ vào Diệp Phàm quát:
- Anh tính cái khỉ, dám tính với bọn tôi, tin hay không tôi khiến anh bò cũng không bò nổi về Đông Cống.
Theo tiếng hô của Tô Phong, trong số người mà Tô gia mang theo có hai tên dáng điệu hung ác lạnh lùng tiến lên, hướng về phía Diệp Phàm.
Đương nhiên là chiêu đánh đập uy hiếp của Tô gia. Đây là hành động mà những siêu cường quốc trên thế giới thường làm. Một khi gặp chuyện không hay, người ta liền bày ra trò phá hàng mâu hoặc tàu ngầm hạt nhân, chẳng qua là khoe vũ lực hù dân chúng thôi.
Mấy tiếng giòn vang vang lên
Người của Tô gia còn chưa phản ứng lại, chỉ cảm thấy trước mắt có cái gì thoảng qua. Đợi đến lúc bọn họ định đến xem, sao mấy người vệ sĩ nhà mình mời đến, có Trương Võ và Lý Thăng thuộc tứ đẳng, vậy mà đã sớm bị người mặc trang phục cảnh sát đứng sau Diệp Phàm, tên Vương Triều dẫm nát trên đất. Bản mặt suýt nữa bị Vương Triều giẫm bẹp.
Người của Tô gia nhất thời có chút kinh hãi. Phải biết rằng Trương Võ và Lý Lăng nghe nói đều là cao thủ tứ đẳng.
Nghe đồn những thân thủ tứ đẳng trong Quốc thuật đã được gọi là cao nhân rồi. Bởi vì, đệ tử của đại sư Thái Cực nổi tiếng, Trần Vô Ba cũng ít nhất đạt được tứ đẳng.
Khi đó để đưa được bọn họ từ phái Hoa Sơn và La Phù đến Tô gia, Tô gia phải bỏ ra một khoản tiền lớn. Lần lượt xây dựng cho phái Hoa Sơn và phái La Phù một tòa nhà rộng mấy chục mẫu. Mỗi tòa tốn đến gần trăm triệu.
Mà hai người đến Tô gia cũng không chịu thua kém, ra một cước chặt đứt cả một tảng đá. Hơn nữa, hỗ trợ điều đình một số việc khó giải quyết với phe hắc đạo.
Hai người ở thủ đô cũng có chút danh tiếng, được xưng là nhị tướng của Tô gia.
Mỹ nữa yêu anh hùng, nam nhân yêu hào kiệt.
Đương nhiên, các đệ tự trẻ tuổi của Tô gia đều rất sùng bái cao nhân như vậy. Không thể tưởng tượng cao nhân như vậy trong mắt Tô gia lại bị tên cảnh sát đứng phía sau Diệp Phàm dẫm nát như quả bóng cao su, không nhúc nhích trên đất.
- Âm mưu tấn công Chủ tịch thành phố, người đâu, tiến lên.
Vương Triều đột nhiên hô lớn về phía cửa, giọng nói như tiếng sét đánh.