- Nhìn thấy cưa, bếp lò tuy rằng đã nổ rồi, nhưng chân này lại thành công rồi.
Diệp Phàm nhấc hai chân trên tay lên đắc ý cười nói.
- Màu sắc này?
Hồng Tà nhìn nhìn, nhất thời sắc mặt chuyển thành màu đen.
Bởi vì, màu da chỉ có chút ít mang màu hồng, còn đại đại bộ phận đều là màu tím xanh, trông rất khó coi.
- Cái này, giống như màu chân của cương thi trên TV vậy.
Đường Thành nhún vai, vẻ mặt như vui vẻ khi người khác gặp họa, nói.
- Cậu cút ra một bên đi, đây mà là chân cương thi à? Cậu nhìn xem độ màu mà xem, còn cả hình chân này nữa, chân của cương thi được như vậy à? Thật đúng là, cậu không nói có ai bảo cậu câm đâu cơ chứ?
Diệp Phàm tức giận giáo huấn.
- Tôi cút là được chứ gì, tuy nhiên, đúng là có chút giống thật mà, anh xem đi, màu sắc còn biến thành màu đen, còn có chút xanh tím kìa…
Đường Thành còn muốn dài dòng, bị Diệp Phàm trừng mắt nhìn một cái, liền sợ hãi chạy sang một bên.
- Hai vị tiền bối, tuy nói màu sắc có khó coi một chút. Nhưng các vị còn mặc quần bên ngoài nữa mà, có đúng không, dù sao cũng không nhìn thấy. Nếu là mùa hè, thì có thể đeo một lớp tất chân, cũng giống màu da bình thường ấy mà.
Trương Ẩn Hào động viên nói, tuy nhiên kết quả lại bị Hồng Tà giáng cho một cú bạt tai.
- Còn đeo tất chân nữa chứ, mày nghĩ ông đây là đàn bà à?
Hồng Tà tức giận nói lớn, râu đều nhếch lên.
- Hi hi, tiền bối, tôi nói đúng là có chút không ổn, thật ra còn có một cách khác, đó là dùng sơn màu da bôi lên một chút là được. Hoặc là bảo anh Diệp đem về xưởng mạ điện đánh bóng một chút, như vậy cũng ok thôi.
Trương Ẩn Hào cười gượng nói.
- Hai vị tiền bối, cứ thử trước đã. Tôi vừa thí nghiệm qua rồi, tuy rằng chân giả này có khó coi một chút, nhưng độ dai và độ cứng không tệ lắm. Tôi vừa rồi dùng năm thành khí lực cũng không làm nứt được. Về sau đeo vào cũng có thể đánh nhau, còn hơn chân giả hiện tại của ông nhiều. Còn nếu như tiền bối cảm thấy cả đời ở tại Hồng Diệp Bảo này thì đổi hay không cũng không làm sao cả.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, thử một chút cũng được.
Hồng Tà vừa nghe cũng thấy động lòng. Ông ta nhìn Trương Ẩn Hào một cái, hừ nói:
- Thấy không, tiểu tử Diệp này mới thật biết nói chuyện làm sao, đâu giống như hai ngươi, vừa mở miệng ra là thối hoắc rồi.
- Đúng đúng, miệng chúng tôi thối.
Tiểu Trương và tiểu Đường vội gật đầu, không muốn nói nhiều với lão già này làm gì. Nếu để lão ta tức giận, có khi mình lại tự chuốc họa vào thân. Tuy nhiên, hai người đương nhiên cũng oán thầm, lời Diệp Phàm nói Hồng Tà chấp nhận không phải vì nắm đấm của Diệp Phàm mạnh hay sao, nếu không Hồng Tà để ý đến hắn mới là chuyện lạ.
Hai lão già cuối cùng cũng lắc lắc chân giả rồi đeo vào, sau đó giậm mạnh xuống đất thử, hiệu quả đúng là rất tốt.
- Cũng được, cũng được. Ít nhất vẫn có thể đánh.
Hồng Tà đá một nhát, cát đá liền bay tứ tung. Lão già này lại vào trong nước thử một chút.
Còn Lệ Vô Nhai cũng không chậm, hai lão già, một chân trái một chân phải phối hợp với nhau trong nước. Sự phối hợp của hai người khi có chân, uy lực tuyệt đối không thua kém cao thủ Tiên thiên đại viên mãn.
Nhất thời, bọt nước bắn tung bốn phía, hai người đánh từ trong nước lên trên tường đá, sức mạnh bình thường không có bây giờ dùng được rồi.
Đương nhiên, cũng tạo cho đám người Đường Thành, tiểu Trương một cơ hội học tập đáng quý, có thể nhìn thấy hai người từng là cao thủ Tiên thiên đại viên mãn luận bàn, đúng là không hề dễ dàng.
- Haiz, đáng tiếc, nếu có hai cái thì tốt biết bao.
Hồng Tà lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Phàm bỗng chuyển thành màu đen.
- Còn muốn nữa sao, lấy ở đâu ra chứ. Chỉ mỗi người một cái thôi đã đủ khiến người ta mệt lắm rồi, hơn nữa còn rất tốn kém, gần 200 triệu mới được hai cái chân này đấy.
Bao Nghị vẻ mặt cay đắng nói.
- Ấy thế mà có được như ý đâu, màu sắc này…
Đường Thành cười gượng một tiếng.
- Ta thích, ngươi quản được à. Tin rằng đồng chí tiểu Diệp sẽ không tiếc chút tiền đó đâu. Lúc nào đó nhất định sẽ làm ra một cái chân nữa, có đúng không?
Hồng Tà lầm bầm nói. Lão già này ở Hồng Diệp Bảo đã gặp qua không ít cán bộ, từ “đồng chí” cũng học được rồi.
- Đúng vậy, không có gì, tuy nhiên, chính là không tìm ra nguyên liệu.
Diệp Phàm sửng sốt, cố nặn ra một nụ cười nói.
- Tại sao lại không có, Đại Tuyết sơn của bọn Nhật không phải có sao? Một thời gian nữa chúng ta đi lấy là được.
Hồng Tà vẻ mặt đầy khí phách nói.
Ông ta nhìn Lệ Vô Nhai một cái, cười nói:
- Hay là đồng chí lão Lệ, ông cho tôi mượn một cái kia trước đi, chờ đến lúc tôi lấy được nguyên liệu về thì sẽ trả lại cho ông. Chỗ Nhật Bản kia một mình tôi đi là được, ông cứ ở nhà với vợ đi.
- Thôi, ông cho tôi mượn đi. Có chân thật là tốt, trước kia đâu được như thế này, hơi hoạt động chút là gẫy rồi, bây giờ khác hẳn…
Lệ Vô Nhai thiếu chút nữa thì trợn mắt lên mắng.
- Nếu thật sự muốn đến Đại Tuyết sơn tìm cây Tuyết Nham, thì còn phải có Tiêu Dương Thiên của phái Hoa Sơn đi cùng mới được. Bởi vì, chỉ có ông ta mới biết cây Tuyết Nham ở chỗ nào. Nhật Bản tuy là đảo quốc, nhưng cũng không nhỏ mà.
Diệp Phàm nói.
- Chúng ta xử hắn thảm như vậy, hắn không hận chết chúng ta mới là lạ, đâu có dễ dàng chịu đi cùng chứ?
Vương Long Đông có chút lo lắng nói.
- Cũng chưa chắc, Tiêu Dương Thiên mấy chục năm nay vẫn tìm tài liệu luyện kiếm. Với việc giúp đỡ y đột phá lên giai đoạn niệm khí, chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác. Đột phá lên giai đoạn niệm khí, có khi còn giúp ông ta tăng thêm tuổi thọ, sức hấp dẫn quá lớn đối với Tiêu Dương Thiên.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, sống đúng là rất tốt. Đặc biệt là đối với những lão già như bọn ta, càng cảm nhận được ý nghĩa của sinh mệnh.
Lệ Vô Nhai cảm thán nói.
- Ý nghĩa cuộc sống của người chỉ là để luyện công, đột phá tìm hiểu huyền bí võ học mà?
Chu Chân Chân đứng cạnh lầm bầm nói.
- Đâu nói như vậy được Chân Chân? Con xem, chúng ta hiện tại mới tốt làm sao, luyện công hay không đâu còn quan trọng nữa.
Lệ Vô Nhai hiện lên vẻ cười nịnh hiếm hoi.
- Vậy thì, người đi cùng con về Chu gia một chuyến, một tháng không được động chân động tay, có được không?
Chu Chân Chân cười nói.
- Haiz, cái này…đúng là có chút khó khăn.
Lệ Vô Nhai vẻ mặt cay đắng.
Ha ha ha.
Hồng Tà cười lớn. La Nhất Diệp thì vẫn ở bên cạnh…
- Có Tiêu Dương Thiên gia nhập thì thực lực của chúng ta sẽ tăng mạnh. Theo lời của ông ta nói thì đến Đại Tuyết sơn cũng phải chú ý, hình như còn phải nhân lúc cao thủ của người ta không có nhà mà lấy trộm. Nhật Bản này xuất hiện nhân vật lợi hại này từ khi nào? Không phải lão Tiêu nói quá lên chứ?
Đường Thành nói.
- Điều này cũng là bình thường, Nhật Bản cũng có một hai trăm triệu dân, chúng ta đâu thể biết chi tiết của người ta được? Xuất hiện một vài cao thủ cũng đâu có gì là khó hiểu.
Bao Nghị nói.
- Những gia tộc bên ngoài chúng ta biết rồi, còn những gia tộc bí ẩn thì không thể biết rõ được.
Diệp Phàm nói.
- Tiêu Dương Thiên bị thương nặng, phỏng chừng phải mất mấy tháng mới có thể hồi phục ấy nhỉ?
Đường Thành nói.
- Có thể liên lạc trước với bọn họ, đến lúc đó cùng thống nhất thời gian đi. Tuy nhiên chúng ta cũng phải âm thầm điều tra tình hình của Đại Tuyết sơn mới được, cũng phải đề phòng Tiêu Dương Thiên giở trò chứ?
Diệp Phàm nói.
- Đó là điều đương nhiên, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng mà.
Vương Long Đông gật đầu nói.
- Ha ha, đồng chí Long Đông trở thành chuyên gia quân sự từ khi nào vậy?
Trương Ẩn Hào cười khan nói.
- Chỉ có cậu mới được phép xem chương trình quân sự trên ti vi thôi hả? Tôi cũng từng tham gia nhiệm vụ đấy…
Vương Long Đông đáp trả.
- Ồ, cũng vênh váo nhỉ, xem ra đãi ngộ của Cổ gia đối với cậu tăng cao rồi.
Trương Ẩn Hào cười nói.
- Hiện tại Cổ gia đã nghe tôi.
Vương Long Đông bất mãn nhìn Trương Ẩn Hào nói.
- Đây là thực lực, hiện tại thực lực của Long Đông tăng rồi. Cổ gia trước kia khinh thường cậu ấy giờ phải tôn kính cậu ấy.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, thực lực chỉ là một phương diện, Cổ gia chủ yếu là nể mặt anh Diệp thôi.
Vương Long Đông khiêm tốn nói, sau đó lại liếc mắt nhìn Trương Ẩn Hào một cái, cười nói:
- Chú em, một nửa kia của cậu hiện giờ vẫn mất tăm mất tích kìa, cũng muộn rồi đấy, đi mà tìm đi.
- Sao có thể nói như thế được, phu nhân của Trương Ẩn Hào này là tiểu thư khuê các, nàng tuyệt đối là đang ở nhà chờ tôi…
- Chỉ dựa vào cậu, muốn lấy tiểu thư khuê các, cũng khó đấy.
Đường Thành châm chọc nói.