Ý nói là họa là từ miệng mà ra.
- Ha ha, Diệp Phàm đâu phải là cọp chứ.
Diệp Phàm cũng cười sang sảng.
- Lão Y, cũng không nên để Diệp Phàm đứng ngoài cửa như vậy được?
Lúc này, Thiết Hậu Sơn đi lên phía trước cười nói.
- Đúng đúng đúng, anh xem tôi, vui quá đến nỗi quên mất. Bí thư Diệp, Hậu Sơn, chúng ta đi vào, vào phòng riêng nói chuyện.
Y Định Giang cười nói:
Mới đến hành lang vào phòng riêng, thấy mấy sĩ quan cười chào hỏi Y Định Giang. Y Định Giang cũng không khách khí giới thiệu Diệp Phàm, mà những sĩ quan này đều đã gặp Thiết Hậu Sơn rồi, nên chỉ gật gật đầu.
Chỉ là thấy Diệp Phàm Bí thư Thành ủy lại trẻ tuổi như vậy, khiến cho những sĩ quan này đều thấy hơi ngạc nhiên. Về sau cũng nhiệt tình bắt tay…
Y Định Giang vô cùng nhiệt tình, bản thân lại là quân nhân, cho nên, uống rượu như uống nước. Chính là vị Diệp Phàm này có hơi men trong người cũng âm thầm giơ ngón tay cái lên. Đứng trong vòng vây của các sĩ quan, Diệp Phàm có chút choáng váng đầu.
Lúc này, nhân viên phục vụ cầm một cái hộp tinh xảo lên. Có nắp che, tuy nhiên, bên trong vẫn có khí tràn ra. Diệp Phàm vừa nghe, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, cái thứ bí hiểm này là cái gì vậy, không ngờ lại có tác dụng kích thích tinh thần.
- Tôi sẽ mở đầu.
Y Định Giang cười ha ha đuổi nhân viên phục vụ xinh đẹp ra ngoài, tự mình đặt một cái chén nhỏ bên cạnh vào bên trong rìa cái nắp.
Sau đó, hơi nước ở rìa cái nắp từ từ bay lên. Đợi hơi nước phía sau Y Định Giang hoàn toàn biến mất.
Mở cái nắp trúng giữa.
Lập tức, thậm chí càng dày đặc hơn, mờ mờ ảo ảo có một chút hơi nước nhè nhẹ xộc thẳng vào mũi. Diệp Phàm hít sâu một hơi, điều kỳ lạ đã xảy ra. Không ngờ thấy dòng khí ở đan điền có chút run run, dường như giống như rất hưng phấn.
Cái này cũng có hiệu quả giống như ngó sen nghìn năm được phối chế đặc biệt, Cửu Long hoàn bảo bối.
- Chẳng lẽ lại có công hiệu như cây thái tuế nghìn năm sao? Rốt cuộc là cái gì?
Trong lòng Diệp Phàm vui vẻ, mở to đôi mắt chim ưng nhìn bên trong chiếc hộp.
Thấy nước nóng bên trong chiếc bình có màu xanh đậm. Cho nên, hơi nước bốc ra cũng hơi có màu xanh đậm.
Vật ở trong bình đó cũng không có gì kỳ lạ, nhìn qua thấy hình dáng giống mấy cây nấm mua ngoài chợ không khác nhau là mấy. Chỉ có điều không phải màu xanh nhạt mà là màu xanh đậm. Hơn nữa, toàn bộ đồ vật này dài giống như râu sâm vậy.
Không phải là người trồng chứ, nếu thật là người có thể trồng được loại này, ông đây sẽ phát tài rồi. Đem về trồng mấy loại này đề điều chế ra mấy trăm viên Cửu Long Hoàn, đến lúc đấy, ông đây sẽ là nhà máy sản xuất bậc thầy của tổ A. Người Hán cũng không được phép tới cầu xin ông đây? Trong lòng Diệp Phàm rất vui.
- Tiểu Thương, nghe nói lần trước các anh cắt vài cây thuốc phiện của Việt Nam, đồ vật này chính là bọn họ lấy lại sao?
Lúc này, thượng tá với đôi lông mi sâu hỏi người trẻ tuổi có đôi mắt to đang ngồi đối diện.
Tiểu Thương là tên riêng của thiếu tá, tên thật gọi là gì Diệp Phàm cũng không biết. Đối với việc buôn lậu thuốc phiện, bên này mọi người gọi là bọn họ hút khách.
- Ha ha cái này, cũng không phải là thuốc phiện, chúng ta tự mình ăn thử đi. Thứ này rất bổ ăn một bát canh một tháng khỏe như vâm. Tuy nhiên, chính là số lượng quá ít. Nhiều năm như vậy cũng chỉ thấy có một lần.
Nghe nói loại này bên kia họ gọi là “Nấm mũ gấu.”
Đôi mắt to của thiếu tá có vẻ đắc ý, cười nói.
- Nấm mũ gấu, cái tên này thật kỳ lạ?
Thiết Hậu Sơn cũng gật gật đầu, cảm thấy có chút quái dị. Trong lòng Diệp Phàm càng cảm thấy kì lạ.
- Nào nào nào, bí thư Diệp, anh uống trước một bát đi.
Y Định Giang đứng lên, tự mình lấy cho được một chén đầy.
Loại “mũ gấu” này, vốn không có nhiều trong tất cả các hộp chỉ có năm sáu cái. Y Định Giang múc cho Diệp Phàm ba cái, được một nửa rồi.
- Không cần nhiều như vậy, tôi chỉ cần một cái là được rồi.
Diệp Phàm nhìn nhìn đẩy ra ngay lập tức, điều này có thể hơi ngượng ngùng.
Mọi người để lại một ít, Diệp Phàm tuy nói loại này gọi là “mũ gấu”, rất hiếu kỳ nhưng cũng không thể không biết lễ phép gì.
- Không sao, mấy ngày trước bọn họ cũng đã thử một lần rồi.
Y Định Giang cười nói, mấy sĩ quan khác cũng cười cười nói.
- Các anh nghe xong chắc chắn sẽ thấy kì quái, sao lại gọi là mũ gấu?
Mắt thiếu tá mở to ra nói đến đây dừng một chút, tự nhiên làm ánh mắt hấp dẫn mọi người. Mục đích của ông ấy đương nhiên đạt được rồi, tất cả mọi người đều theo dõi ông ấy.
- Thực ra đơn giản bởi vì loại này rất giống với hoa nấm nhưng đương nhiên không phải là hoa nấm rồi. Tuy nhiên, chúng tôi cảm thấy nó hẳn là cũng thuộc loại nấm.
Có một điều duy nhất không giống với hoa nấm đó là hình dáng có thêm râu. Mà đặc điểm lớn nhất cũng vì, nó sinh trưởng ở trên phân gấu.
Hơn nữa lợi dụng toàn thân có râu để hấp thu chất dinh dưỡng từ phân gấu. Mà bản thân nấm cũng sinh trưởng trên phân gấu.
Cho nên, đó là điều vô cùng hiếm thấy. Nghe nói ở Việt Nam cũng hiếm khi nhìn thấy. Loại “Nấm mũ gấu” này ở chợ không bán.
Nghe nói có người giàu bỏ ra mấy vạn để mua về thử. Chỉ có điều, căn bản là không thấy được. Loại này, có thể gặp nhưng không thể cầu được.
Thiếu tá Đại Nhãn tự đắc cười nói.
- Nói chung đều nằm trong tầm kiểm soát của những nhân vật bí mật kia, hơn nữa trong đó còn có tai to mặt lớn. Trong tay những nhân vật này căn bản không thiếu tiền tiêu, đừng nói mấy vạn, mấy chục vạn người ta cũng không có hứng thú.
Y Đinh Giang cười nói.
- Loại nấm này trước đây là ai mang tới vậy?
Bộ dạng Diệp Phàm thật sự rất tùy ý, hỏi:
- Người kia khá có danh tiếng, Chu Tiến Tiêu của Việt Nam.
Thiếu tá mở to mắt không hề nghĩ gì, cười nói luôn.
- Nguyễn Tiến Tiêu?
Lúc này, bên cạnh trên mặt hiện lên có chút kinh ngạc.
- Anh Chung, anh cũng nghe qua tên anh ta rồi sao?
Thiếu tá hỏi:
- Đoán chừng đều đã nghe qua, người này là tên trùm ma túy lớn. Nghe nói trước kia mang đến mảnh đất sôi động ở biên giới thành phố Đông Cống.
Bảo vệ quốc phòng biên giới của bên đấy cũng đã bàn giao qua vài lần. Hơn nữa, Bảo vệ quốc phòng biên giới của bên đấy còn có mấy anh em bị thương trong tay y.
Người này, rất giảo hoạt. Hơn nữa, hung ác tàn nhẫn như chó sói. Vì bảo vệ bản thân, thường thường mỗi lần gặp nguy hiểm đều tìm người chịu tội thay, chính y có thể thoát thân được.
Lúc đấy bảo vệ an ninh quốc gia thành phố Đông Cống phát triển hưng thịnh cực kỳ phẫn nộ muốn lột da của Nguyễn Tiến Tiêu ra.
Cuối cùng lần này cũng sa lưới, con người gây nghiệp chướng không thể sống…
Thượng tá Chung vì cảm thán, cầm chén rượu trên tay một hơi uống sạch, giống như rất sảng khoái nói.
- Anh Chung, anh sai rồi.
Lúc này, một thượng tá có nốt ruồi đen ở khóe miệng lắc lắc đầu.
- Sai rồi, tôi nói anh Mâu, sai ở chỗ nào?
Thượng tá Chung liếc nhìn thượng tá Mâu có nốt ruồi đen một cái, hỏi:
- Về Nguyễn Tiến Tiêu, điều quen thuộc nhất băng đảng bọn họ đương nhiên phải thuộc trung đoàn cảnh sát vũ trang rồi.
Mà tôi lại là người chịu trách nhiệm liên lạc với cảnh sát có vũ trang tỉnh.
Cho nên, nghiệp vụ này quá quen thuộc. Chính là tên Nguyễn Tiến Tiêu này, mặc dù trung đoàn tư lệnh cảnh sát vũ trang thiếu tướng Viên Dương Mộc Lâm đều chú ý.
Sau khi Nguyễn Tiến Tiêu sa lưới, vì quân đoàn chúng ta có phái nhân viên hỗ trợ bọn họ bắt được chúng.
Cho nên, lần đó họp tôi cũng đi.
Sau khi cuộc họp kết thúc mọi người ngồi nói chuyện phiếm, theo như lời tư lệnh Dương tôi mới biết. Tuy nói Nguyễn Tiến Tiêu giết người hung ác như sói, người này cũng coi như là nhân vật lớn vậy.
Nhưng, y chẳng qua cũng chỉ là làm theo một Viên đại tướng khác thôi.
Thượng tá Mâu xoa xoa cằm, nói:
- Người khác, người đấy là ai, không ngờ trong mạng lưới lại có loại thủ lĩnh Nguyễn Tiến Tiêu này?
Vẻ mặt thượng tá Chung ngạc nhiên hỏi:
- Người đấy vẫn là phụ nữ, biệt hiệu là “Hoa hồng đỏ”. Nhưng tên thật nghe rất kêu. Nghe tên vẫn khá hay. Chỉ có điều, người phụ nữ này, ngay cả thủ lĩnh Nguyễn Tiến Tiêu như vậy đều có thể hàng phục, thực sự rất giỏi. Còn nghe nói dưới tay cô có hai Đại tướng, một chính là Nguyễn Tiến Tiêu, người kia là Kim Quân. Kim Quân vẫn giảo hoạt hơn Nguyễn Tiến Tiêu, nhiều lần Nguyễn Tiến Tiêu có thể trốn thoát trong vòng vây của phòng ngự thành phố Đông Cống, đều là công lớn của Kim Quân đứng sau chỉ huy.
Thượng tá Mâu nói:
- Kim Quân có phải là người Trung Quốc chúng ta không?
- Đúng vậy, người này không những là người Trung Quốc. Mà còn là quân nhân ở bộ đội đặc chủng. Sau khi xuất ngũ biết em gái bị lăng nhục, cho nên phẫn nộ giết chết hết người nhà tên kia. Người nhà tên kia bị giết rất nhiều, tiếp theo, tự nhiên là bộ công an truy nã, người này chạy trốn tới Việt Nam, bây giờ là Đại tướng dưới tay hoa hồng đỏ. Hơn nữa, người này biết quy trình làm việc của biên phòng chúng ta. Phương pháp tấn công phòng vệ, cho nên, sẽ rất khó đối phó với y.
Thượng tá Mâu nói:
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, y hiểu chúng ta, chúng ta không biết bọn họ. Muốn bắt y, đương nhiên rất khó rồi.
Y Định Giang không khỏi thở dài.
- Bí thư Diệp, ít khách đến quá.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng bị đẩy ra nhẹ nhàng, có một bóng người cao đứng ở cửa, không phải tư lệnh Quy Hưng Thiên của quân khu tỉnh hay là ai?
Tư lệnh cười rất thân thiết.
Sư phụ!
Vừa thấy tư lệnh Quy đến, tất cả mọi người nhanh chóng đứng lên.
- Ha ha, tư lệnh Quy, việc này, tôi không phải sợ anh keo kiệt, cho nên, không dám tới quấy rầy anh.
Diệp Phàm cười đùa, bước vài bước tới trước mặt tư lệnh.
Hai người bắt tay, Thiết Hậu Sơn cũng bước lên tiếp đón. Dù cho thế nào, tư lệnh Quy vẫn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là lãnh đạo của tất cả các đồng chí.
- Cùng nhau ngồi xuống uống vài chén đi?
Y Định Giang hỏi:
- Không cần đâu, bí thư Diệp, tôi sang bên kia, chúng ta uống vài chén.
Tư lệnh Quy chỉ chỉ ra bên ngoài nói:
- Tình cảm tốt đẹp kia, tư lệnh mời khách tôi không đi không được rồi.
Diệp Phàm cười với Thiết Hậu Sơn cùng đi ra ngoài tiếp đón.
Tự nhiên, toàn bộ sĩ quan đang ngồi trong lòng đang nói thầm. Cảm thấy tư lệnh Quy gọi Diệp Phàm cũng rất thân mật.
Nắm tay Y Định Giang, Diệp Phàm nhẹ giọng cười nói:
- Nấm mũ gấu này cũng không tồi, ha ha.
Nói xong tư lệnh Quy đi vào phòng khác.
Thấy các thiết bị lắp đặt hay những thứ khác trong phòng không giống với phòng vừa rồi, đương nhiên đẳng cấp cao hơn, hơn nữa, phong cách không giống nhau. Ở trên tường treo rất nhiều tác phẩm nghệ thuật Việt Nam!