- Tôi không cho rằng như thế, nếu như bí thư Diệp đã nói như vậy, thì tôi cũng chẳng nói gì được.
Dương Bảo Tài bị Diệp Phàm nhìn chằm chằm nến đã run rẩy, nhưng ông ta thấy Bố Hoa Thanh chẳng lên tiếng ủng hộ gì nên rất lo lắng.
- Đứng ra một bên cho tôi, đây là chỗ nào, lãnh đạo đang nói thì không đến lượt anh phải xen mồm vào.
Diệp Phàm đột nhiên hống hách, tay chỉ ra một phía, nói với Dương Bảo Tài.
- Bí thư Diệp, anh nói thấy có ý gì, tuy anh là bí thư của tập đoàn Hoành Không nhưng cũng không quản được Dương Bảo Tài tôi. Anh nói như vậy tức là không lịch sự đó, thậm chí là quá kiêu ngạo rồi.
Dương Bảo Tài tức giận, to gan nói.
- Mẹ kiếp, hôm nay Diệp Phàm này chắc chắn là quản anh rồi.
Diệp Phàm nói, nhìn Dương Bảo Tài hừ nói :
- Đồng chí Dương Bảo Tài, anh đã quên tôi còn một chức vụ khác sao.
Còn là phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy tỉnh Thiên Vân, với chức này tôi có thể hỏi đúng không. Phòng giám sát của tỉnh ủy có phải là đơn vị trực thuộc văn phòng tỉnh ủy không?
- Việc này… việc này…
Mặt Dương Bảo Tài bị tát một cái, đỏ cả lên. Ấp úng không nói lên lời, đúng là thân phận kia của Diệp Phàm, anh ta đã quên đi mất.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm, tức giận thế làm gì. Tuy anh còn chức phó trưởng ban thư ký kia đúng là không tồi.
Nhưng tỉnh ủy cũng không sắp xếp công việc cụ thể cho anh đúng không? Mà phòng giám sát của tỉnh ủy do đồng chí Đỗ Kiễm quản mà.
Đương nhiên, nếu như đồng chí Diệp Phàm có muốn quản lý cũng được, anh có thể đề xuất mà. Sau khi về tôi sẽ nói với các đồng chí trong tỉnh ủy về cách nghĩ của đồng chí Diệp Phàm được không?
Bố Hoa Thanh đúng là “bẩn” không chịu được.
Ông ta cười ha ha, không ngờ lại bắt được nhược điểm. Đỗ Kiếm là bí thư tỉnh ủy, văn phòng tỉnh ủy chắc chắn là địa bàn của anh ta rồi.
- Chủ tịch Tỉnh Bố, tuy tôi không trực tiếp quản lý phòng giảm sát nhưng lẽ nào Diệp Phàm tôi không thể là lãnh đạo của đồng chí Dương Bảo Tài sao?
Nếu như nói đến lý luận thì chủ tịch Bố không thể quản Hoành Không chúng tôi.
Mà cấp trên trực tiếp của chúng tôi là đồng chí Thái Cường. Đương nhiên chủ tịch Bố trực tiếp quản lý cũng được, có thể nói với chủ tịch Khúc một tiếng, điều chỉnh chút công việc là được rồi.
Diệp Phàm hừ nói, mang chủ tịch Khúc ra mà phản công, khiến cho Bố Hoa Thanh cũng cứng đờ cả mặt, không ngờ lại bị chặn họng.
- Anh nói thế là thế nào? Đồng chí Diệp Phàm, làm việc không thể quấy nhiễu như thế được. Bố Hoa Thanh tôi tuy không quản Hoành Không.
Nhưng đồng chí nào dám nói Bố Hoa Thanh tôi không phải là lãnh đạo của Hoành Không? Nếu nói về đồng chí Thái Cường, anh ta cũng phải gọi tôi là lãnh đạo.
Còn đồng chí Diệp Phàm anh có thể không gọi có phải không? Đương nhiên tôi cũng sẽ suy xét đến đề nghị này của anh.
Tôi sẽ về nói chuyện với đồng chí Khúc một tiếng, tình trạng của Hoành Không giờ xấu. Bố Hoa Thanh tôi không hề muốn có chuyện này xảy ra.
Cho nên do tôi trực tiếp quản lý cũng không phải không có khả năng đúng không?
Bố Hoa Thanh nói.
Mà còn ra vẻ giương oai, lão này sau này sẽ quản lý Hoành Không này, thì chắc chắn sẽ chèn ép Diệp Phàm cho coi.
- Tập đoàn Hoành Không hiện giờ không như người ta muốn nhưng đang trong quá trình quy hoạch, hiệu quả lại tương đối rõ ràng tốt.
Mà Hoành Không và tập đoàn Chính Hà, cùng tập đoàn Hoàng Triều đã hợp tác thành công, đã có khí phách về sau rồi.
Hoành Không, trong tay Diệp Phàm, nhất định sẽ phải bay lên. Còn nói về chuyện khi nãy, tôi không hiểu, chủ tịch Bố cứ đến nói với đồng chí Bao Nghị.
Sau khi tập đoàn Hoành Không được tiếp nhận võ trang, tất cả mọi thứ đều bình yên, không có vấn đề lớn về trị an, có phải không?
Cho nên tôi hy vọng chủ tịch Bố điều tra rõ ràng xong hãy quyết định được không?
Diệp Phàm cũng cương quyết lại, nên cũng nói luôn lại Bố Hoa Thanh.
- Là một trong những cán bộ lãnh đạo Hoành Không, lời nói của tôi đương nhiên không phải là bỏ đi rồi.
Hiện giờ trấn Hoành Không đã quy về quản lý của tập đoàn Hoành Không rồi. Mà sở công an của trấn Hoành Không cũng đã được quy về huyện Hoàng Cương rồi.
Mà vấn đề về trị an sẽ do công an của Hoành Không tiếp nhận. Nhưng tôi nghĩ cũng phải hỏi anh – đồng chí Diệp Phàm đúng không.
Gần đây trên núi Thông Thiên có xảy ra chuyện giết người hàng loạt, đập phá máy móc, thế là sao? Hát thì hay lắm nhưng lại còn có sung, khách tới còn có cả rượu ngon nữa.
Tập đoàn Tinh Đại là người đầu tư lớn vào khu du lịch Thông Thiên. Người ta là khách quý từ xa đến, là khách quý mà các anh muốn mời cũng khó mà được.
Sao có thể lại bị khống chế được, ngay cả những chuyên gia của viện kế hoạch cũng đã bị đánh thương là các thiết bị cũng đã bị đập phá rồi.
Lẽ nào đây không phải là vấn đề nghiêm trọng về trị an sao? Đồng chí Bao Nghị là người phụ trách về vấn đề trị an này, công việc còn chưa làm đến nơi đến chốn, Bố Hoa Thanh tôi phê bình có tý cũng không được sao. Diệp Phàm anh đang làm cái gì, đang là chủ nghĩa tiểu sơn đầu sao? Đồng chí Bao Nghị là cấp dưới của anh, nhưng cũng là cấp dưới của lãnh đạo chính phủ tỉnh có phải không?
Anh ấy không phải là người hầu của Diệp Phàm anh, sở công an của Hoành Không cũng không phải là đội ngũ vệ sĩ của riêng Diệp Phàm anh.
Nó thuộc về Đảng và nhà nước, thuộc về nhân dân.
Bố Hoa Thanh càng nói càng kích đọng, lão ta đúng là miệng sắt, có ngẫu hứng là có thể thuyết trình được.
- Việc này đồng chí Bao Nghị đang điều tra lấy chứng cứ, chỉ là một chuyện trị an nhỏ. Mà từ chuyện này có thể thấy, trấn Hoành Không cũng trực thuộc tập đoàn Hoành Không quản lý, lẽ nào núi Thông Thiên và sông Thông Thiên cũng không thuộc Hoành Không sao?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Tôi có nói là núi Thông Thiên không thuộc sự quản lý của tập đoàn Hoành Không các anh đâu? Đấy là văn kiện của chính quyền tỉnh ủy, chữ đen vạch trắng đây này.
Bố Hoa Thanh hỏi lại.
- Nếu đã như thế, cũng phải phát triển. Nhưng tập đoàn Tinh Đại có thông báo cho bên Hoành Không chúng tôi một tiếng đâu? Nếu như nói trấn Hoành Không thành một nhà thì các anh muốn phát triển mà đến gây sức ép cho chúng tôi, ngay cả chủ nhà cũng không nói một tiếng sao. Ha ha, thế chúng tôi làm chủ nhà để làm gì?
Diệp Phàm cười nói.
Chủ tịch huyện Chu vừa nghe đã không chịu nổi, nói :
- Bí thư Diệp, ngày trước núi Thông Thiên và sông Thông Thiên đều thuộc Hoành Không, còn trấn Hoành Không thuộc quản lý của huyện Hoàng Cương.
Còn việc ký hợp đồng với tập đoàn Tinh Đại đã được diễn ra trước khi tỉnh có công văn xuống.
Lúc đó chúng tôi đã thành lập khu thắng cảnh núi Thông Thiên rồi. Lẽ nào khi đó chúng tôi muốn tự khai thác địa bàn bên tôi mà còn cần có sự đồng ý của tập đoàn Hoành Không các anh sao?
Bí thư Diệp anh cũng đã quản lý rộng rãi rồi, hay còn muốn cả thành phố Hạng Nam cũng phải quy về Hoành Không nữa.
Việc này chắc chắn bí thư Cái không đồng ý rồi.
- Ha ha nếu như bí thư Diệp có năng lực như thế thì Cái Thiệu Trung tôi cũng sẽ giơ cả hai tay ra tán thành. Chỉ cần có thể xây dựng Hạng Nam vững mạnh, nhân dân có cuộc sống ấm no, hạnh phúc thế chứng tỏ bí thư Diệp có thực lực chính xác rồi, tôi không nói nhiều. đều là công tác cách mạng mà.
Cái Thiệu Trung nói có vẻ mịt mờ, vừa ra vẻ tán thành, vừa có vẻ châm chọc.
- Đừng nói đén chuyện này trước, chúng ta bàn chuyện núi Thông Thiên đã rồi hãy tính những thứ tiếp theo. Hôm nay phải giải quyết những chuyện này.
Mà người phụ trách của huyện Hoàng Cương và tập đoàn Tinh Đại đều có mặt, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết vấn đề đang nêu ra ở đây.
Bằng không nếu cứ giằng co thế thì sao có thể triển khai công việc được?
Bố Hoa Thanh vừa nói xong liền nhấc chân xuống dưới.
Hai bên đi vào trong phòng họp, Bố Hoa Thanh cũng không nhường, ngồi vào vị trí thường ngày của Diệp Phàm.
Đương nhiên Diệp Phàm tuy là có chút gút mắc nhưng cũng là đồng chí được nhận đãi ngộ cấp Thứ trưởng.
Cho nên Diệp Phàm cũng ngồi bên cạnh Bố Hoa Thanh. Còn những người ngồi bên Diệp Phàm đều là người của hắn ta.
Đoàn người bên huyện Hoàng Cương do Cái Thiệu Trung dẫn đầu ngồi bên còn lại, còn những đồng chí trên tỉnh phái xuống ngồi ở một bàn bên cạnh, thường là nơi để phóng viên hoặc thính giả ngồi.
Nghiễm nhiên lại có trận chiến bồi thẩm đoàn.
Mà người của huyện Hoàng Cương và tập đoàn Tinh Đại lại ngồi cùng nhau.
- Bắt đầu đi, vấn để của các anh phải giải quyết. Bằng không sẽ ảnh hưởng đến đầu tư. Mà hai bên cũng đã mệt mỏi với chuyện này rồi. Có những việc cần phải giải quyết sớm bằng không sẽ hiểu nhầm, hỏng hết việc.
Chủ tịch Bố nghiêm túc nói.
- Chủ tịch Bố, chúng tôi thừa nhận trấn Hoành Không giờ sẽ thuộc quản lý của tập đoàn Hoành Không. Đây là quyết định của UBND tỉnh, chúng tôi huyện Hoàng Cương sẽ chấp hành theo quyết định của UBND tỉnh.
Nhưng hợp đồng mà chúng tôi ký là trước khi Tỉnh ra công văn. Không được nói nguyên nhân về sau lại là nguyên nhân khiến hợp đồng giữa chúng tôi và tập đoàn Tinh Đại không có hiệu lực có phải không?
Chủ tịch huyện Chu nói trước :
- Nếu hợp đồng đã được ký thì phải chấp hành có đúng không?
Mà tập đoàn Hoành Không cũng phải nhìn xa chứ, không phải là tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, trong ngầm hiểu đã cho người đánh thương người chúng tôi rồi làm hỏng cả thiết bị nữa.
Đây rõ ràng là hành động sai trái.
- Anh có chứng cứ gì nói đây là việc mà tập đoàn Hoành Không chúng tôi đã làm? Nếu không có chứng cứ, thì những lời mà chủ tịch Chu nói chỉ là bịa đặt, cố ý gây ảnh hưởng đến Hoành Không chúng tôi.
Theo pháp luật mà nói đây cũng là việc trái với pháp luật. Hoành Không chúng tôi có quyền kiện các anh.
Tổng cố vấn Cung Khai Hỷ của Hoành Không cũng dùng đến vũ khí luật pháp để phản lại.
- Việc này rõ ràng là thế, vì sao người xấu kia không đánh những người khác ở Thông Thiên mà lại cứ nhằm vào các chuyên gia của tập đoàn Tinh Đại?
Mà tôi cũng đã đến hai lần, cũng đều bị tấn công. Ngày trước vì sơn trang Chu Tước mà huyện Hoàng Cương cũng đã xích mích với Hoành Không rồi.
Lúc đó nhân viên của chúng tôi thậm chí là công an của huyện cũng đều bị thương.
Đó là vì đối tượng xích mích của chúng tôi là Hoành Không các anh. Hai lần lại có thể trùng hợp thế, lẽ nào lại là trùng hợp thật sao?
Tất cả mọi người đều biết chuyện này, giấy không gói được lửa. Tập đoàn Hoành Không các anh quá bá đạo rồi không làm được thì âm mưu đánh người.
Chúng ta đều là những người văn mình, có gì bàn bạc giải quyết. Động chân động tay còn ra gì, đó có phải tác phong thổ phỉ ngày trước không?
Chu Nhất Đán lên tiếng.