Túc Nhất Tiêu vẻ mặt nghiêm trọng.
- Lâm Thiên là Cục trưởng cục công an Địa khu. Ông ta trồng đào làm gì. Hơn nữa, ông ấy chỉ là một Cục trưởng nhỏ. Làm sao sai khiến được Phó chủ tịch địa khu Tra. Tuy nói Tra Kế Cương không phải vào thường vụ, nhưng tốt xấu gì người ta cũng là Phó chủ tịch Địa khu.
Diệp Phàm khó hiểu lắc đầu.
- Ha ha. Với sức ảnh hưởng của Lâm Thiên đương nhiên không đủ. Là người đứng sau ông ta.
Túc Nhất Tiêu cười nói.
- Người đứng sau Lâm Thiên rốt cuộc là ai?
Diệp Phàm nhướn mày hỏi.
- Bọn họ đều nói người đứng sau Lâm Thiên là quan lớn ở tỉnh. Chỉ có tôi biết đứng sau Lâm Thiên chính là Thứ trưởng bộ Công an Lâm Thiên Dân, ông ấy là chú của Lâm Thiên, chú ruột.
Túc Nhất Tiêu hơi có vẻ tự đắc, liếc nhìn Diệp Phàm:
- Vị trí của Lâm Thiên Dân ở bộ công an có thể dựa dẫm được. Nghe nói chỉ xếp sau Thứ trưởng thường trực. Năm nay rất có khả năng ngồi lên vị trí Thứ trưởng thường trực.
- Thảo nào.
Diệp Phàm có chút cảm thán, lắc đầu. Không thể tưởng tượng người đứng sau Lâm Thiên lại có thế lực vậy. Thật sự là không thể tin nổi. Khó trách ông ta không thèm để ý đến cả Bí Thư Trang Thế Thành. Thì ra là thế.
- Tuy nhiện chuyện này cũng không có gì liên quan đến cây đào? Còn cả bốn triệu kia.
Diệp Phàm vẫn không hiểu Túc Nhất Tiêu rốt cuộc muốn nói cái gì.
- Cái này tôi cũng không hiểu. Nghe nói ban đầu việc trồng cây đào thực sự là một hình thức ngụy trang. Mục đích chính là trồng đào, sau đó chẳng phải đã ra hoa rồi sao, lúc đó Phó chủ tịch Tra còn đem theo một đám người đến chụp này chụp nọ, nói là đến quay phim. Còn sử dụng một manh đất lớn, dựng lều, nói là phim trường nghiêm cấm người ngoài vào. Cậu có biết họ đang làm gì không?
Túc Nhất Tiêu vẻ mặt thần bí.
- Chẳng lẽ lại làm việc phạm pháp?
Diệp Phàm hỏi như thoáng chút suy nghĩ.
- Cậu em thông minh, thế mà đã hiểu rồi. Đúng vậy, bọn họ đào mộ cổ, nghe nói đào được rất nhiều đồ cổ, bán được gần ba mươi triệu, toàn bộ bọn họ chia chác.
Túc Nhất Tiêu vừa nói, Diệp Phàm thiếu chút nữa mất hồn.
- Chú của Lâm Thiên có tham gia không?
Sắc mặt Diệp Phàm dần trở nên khó coi.
- Chắc chắn có, ông ta chính là ông chủ lớn đứng sau bức màn, Lâm Thiên cũng chỉ là chân loong toong. Đám người này rất càn rỡ, quả thực có thể nói là to gan lớn mật.
Thật ra những người nòng cốt như Phó chủ tịch Tra thì chắc chắn có phần, nhưng còn Vi Bất Lý có phần hay không tôi cũng không rõ, có lẽ bị lợi dụng.
Tuy nhiên nghe nói chuyện này còn có liên quan đến Chủ tịch huyện Giang tiền nhiệm.
Túc Nhất Tiêu lại để lộ ra một thông tin nóng hổi. Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc, hỏi:
- Chẳng lẽ chủ tịch huyện Giang không phải treo cổ tự sát mà bị mưu sát.
- Có thể. Lúc trước, vì Giang gia kéo đến bộ Công an nên chẳng phải đã có một tổ điều tra đi điều tra vụ việc sao. Mà tổ trưởng tổ điều tra này chính là Lâm Thiên Dân.
Lâm Thiên Dân đi điều tra vụ việc do chính mình làm ra sao có thể điều tra ra cái gì, tự lừa dối mình chứ không lừa được người. Đương nhiên tôi với cậu nói chuyện này cũng chỉ là phỏng đoán thôi.
Nếu thật sự muốn bắt được cá thì phải giăng lưới lớn mới được. Tôi biết Chủ nhiệm Hạ vừa mới nhậm chức, ngồi trên ghế phó Bí thư Uỷ ban Kỷ luật tỉnh còn chưa vững.
Không làm được một chút chiến tích thì người ta không phục, cho nên tôi mới nói những điều này cho cậu. Tuy nhiên chuyện này tôi không dây vào, cậu xem như nghe kể chuyện là được rồi.
Nếu muốn điều tra thì các cậu cũng đừng lôi tôi vào. Nếu hỏi tôi, tôi cũng sẽ nói không biết gì. Cậu hiểu ý tôi không. Diệp Phàm, cậu cũng chớ bảo Túc Nhất Tiêu tôi nhát gan sợ phiền phức, việc này lớn kinh thiên động địa không phải Túc Nhất Tiêu tôi có khả năng gánh vác.
Túc Nhất Tiêu sắc mặt khó coi.
- Được. Việc này coi như là nghe kể chuyện. Về việc điều tra hay không cũng không có quan hệ tới tôi. Anh cũng giữ bí mật, Pháp bất truyền lục nhĩ.
Diệp Phàm thận trọng gật gật đầu:
- Còn nữa, chuyện của anh tôi sẽ tìm Chủ nhiệm Hạ, nghĩ cách dọn dẹp ngay.
- Cảm ơn cậu. Chuyện lôi thôi này của tôi, dù nói chú tôi cũng đã muốn giúp, nhưng không tiện ra tay. Ôi…tôi thật xui xẻo quá. Cả đời này xem chừng sẽ mang vết nhơ. Nếu cậu thật sự có thể giúp tôi giấu chuyện này, không ảnh hưởng đến bước đường sau này của tôi. Về sau Túc Nhất Tiêu tôi đây sẽ thực sự coi cậu là anh em bằng hữu. Cậu cần giúp cái gì, gọi cái là tôi sẽ đến.
Túc Nhất Tiêu có chút kích động.
- Được. Chúng ta làm bạn.
Diệp Phàm gật gật đầu, sau khi tiễn bước Túc Nhất Tiêu, Hạ Hải Vĩ vào. Sau khi nghe chuyện còn hoảng hốt hơn Diệp Phàm.
- Cậu em, ra tay từ đâu đây?
Một lát sau, Hạ Hải Vĩ tỉnh táo lại, hỏi.
- Trước tiên hãy bắt đầu từ Đào Lâm, đi xem liệu có phải thực sự có dấu vết đào bới không. Tuy nhiên việc này rất khó xử lý, e rằng trong số những người trồng đào có gián điệp của Lâm Thiên. Chúng ta vừa ra tay, người ta đã phát hiện ra, ngược lại lại thành rút dây động rừng
Diệp Phàm lắc đầu, nhất thời cũng không nghĩ ra cách.
- Thật không dễ. Không đào lên thì không thể chứng thực được việc này. Muốn đào phải có mánh lới dấu đi mới được. Địa bàn đó hẳn Lâm Thiên rất mẫn cảm. Rút dây động rừng, kinh động đến Lâm Thiên.
Hạ Hải Vĩ nhíu nhíu mày, nhất thời cũng không nghĩ ra cách.
- Tìm Mai Phán Nhi giúp. Sau khi xác định địa điểm, cho xây ngay tòa nhà. Chẳng phải họ đang muốn làm Sơn trang điện ảnh truyền hình sao? Thêm một tòa nhà cũng là bình thường. Chỉ cần đào xuống, chắc chắn sẽ tìm ra cái gì đó.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, chắc Lâm Thiên sẽ ngăn cản việc xây nhà trên khu đất đó. Nếu ông ta thực sự ra tay cản trở, chúng ta không cần đào biết ngay việc này là thật. Kế hay.
Hạ Hải Vĩ lông mi giãn ra. Việc này nếu điều tra ra thì sẽ là đại án đầu tiên của Hạ Hải Vĩ từ khi nhậm chức Phó bí thư Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, cũng là chiến tích đáng nể.
- Còn nữa, để ý chút đến Đại Kiều Tiểu Kiều, đặc biệt là anh họ Tiếu Hàn của họ. Người này sẽ rất hữu ích. Tôi nghĩ người của Uỷ ban Kỷ luật Địa khu cũng không bảo đảm. Hãy điều người từ văn phòng tỉnh xuống, hoặc gọi người bên An ninh quốc gia hỗ trợ.
Diệp Phàm nói
- Được, việc này tôi sẽ bàn với Bí thư Thiết Thác.
Hạ Hải Vĩ nói.
Diệp Phàm gọi điện cho Thiết Chiêm hùng, cười nói:
- Thiết ca, dạo này vẫn ổn chứ? Ha ha.
- Ổn cái con khỉ. Tôi đứng bét trong mấy chức Thứ trưởng, căn bản là không có quyền lên tiếng. Bao nhiêu khổ cực, mệt nhọc, đen đủi của Bộ đều trút hết xuống đầu tôi. Ngày nào cũng vội đến mức chẳng được ngồi nghỉ. Đám người bọn họ thì đến là nhàn nhã, nhàn đến ốm cả người.
Thiết Chiêm Hùng không khỏi cảm thán, xem ra ở Bộ công an cũng không thoải mái gì.
- Thiết ca, hẳn là trong Bộ chẳng có ai oai phong như anh hồi ở Báo Săn. Lúc đó, anh là nhân vật số một, nhất ngôn cửu đỉnh quen rồi. Bây giờ không thể ra oai với mấy vị cấp trên đương nhiên sẽ không thấy thoải mái rồi. Thêm nữa, vì lâu quá nên thành quen.
Diệp Phàm an ủi nói, chợt hỏi:
- Thiết ca, Bộ công an các anh có phải có người tên là Lâm Thiên Dân?
- Đúng, ngoài phó Bí thư và Thứ trưởng thường trực thì ông ta là nhân vật có thế lực nhất. Hôm qua tôi vừa đấu khẩu với ông ta ở cuộc họp Uỷ ban trung ương. Bực là ông ta ỷ mình là người cũ, phê bình tôi một hồi, suýt nữa làm tôi giận đến phát hỏa. Ông ta ỷ vào có chỗ dựa là Phó bí thư Uỷ ban Chính trị Pháp luật, bình thường chẳng coi ai ra gì. Mẹ nó, đúng là dài như mắt chó.
Thiết Chiêm Hùng căm giận nói.
- Ha ha. Có muốn trừng trị ông ta không?
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Trừng trị ông ta? Tôi còn muốn ông ta chết quách cho rồi.
Thiết Chiêm Hùng thuận miệng hừ nói, rồi chợt chuyển sang vẻ mặt kinh ngạc:
- Ý cậu là gì?
- Ha ha, không có ý gì cả. Chính là anh có muốn trừng trị ông ta rồi thế vào vị trí đó không?
Diệp Phàm cười khan một chập.
Cười đến mức Thiết Chiêm Hùng trong lòng ngứa ngáy, quát:
- Nói mau, trừng trị như nào? Tuy nhiên, muốn thế vào chỗ đó thì không đủ khả năng. Ông ta dù sao cũng trên tôi một bậc. Ở Bộ này, làm gì cũng chú trọng đến việc phân biệt đối xử, chỉ có cấp trên đi rồi, anh mới có thể tiến thêm một bước, phía dưới lại bổ sung thêm một Thứ trưởng mới. Bố mày cuối cùng cũng có thể đạp lên lão già này rồi. Ha ha.
Thiết Chiêm Hùng cũng cười không ngừng.
- Thật là tuần hoàn ác tính, một giẫm lên một. Thiết ca, trong lòng anh thật gian ác.
Diệp Phàm cười nói.
- Trên đời này không gian tà thì có thể sống được sao? Người lương thiện thì chết sớm, kẻ xấu sống vạn năm. Dù chẳng ra sao nhưng cũng lưu danh thiên hạ.
Thiết Chiêm Hùng cảm thán một câu.
- Được rồi. Trở lại chuyện chính. Là chuyện của Lâm Thiên Dân…
Diệp Phàm kể lại toàn bộ câu chuyện. Thiết Chiêm Hùng ở đầu dây bên kia không hé răng nửa lời, xem chừng cũng khá sợ hãi, thật là chuyện kinh thiên động địa.
- Mẹ nó, giết ông ta đi không cần bàn. Giết y chính là giúp mình. Cậu em, cậu giữ mồm giữ miệng, ngày mai tôi sẽ mang theo vài người lặng lẽ đến Đức Bình. Dùng thủ đoạn của lão Thiết này mà còn không tra ra chân tướng chắc.
Thiết Chiên Hùng tiếng nói như sấm, làm Diệp Phàm ong hết cả tai.
- Lão Thiết, anh bình tĩnh chút. Có anh ra mặt dĩ nhiên là sẽ ổn thỏa. Tuy nhiên, phải cẩn thận không được để lộ tin tức. Lâm Thiên Dân có thể ngồi vào vị trí này tuyệt đối không phải người dễ đối phó. Chỉ e anh dẫn người đi, lại phản tác dụng.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, cũng đúng. Tôi vừa vào Bộ, mạng lưới quan hệ không quen, cấp dưới thân tín lại càng không có ai. Hay đi mượn người bên Báo Săn vậy, tin rằng dù Lâm Thiên Dân có bản lĩnh, cũng không thể nhúng tay vào Báo săn.
Thiết Chiêm Hùng mỉm cười.
- Chính là chờ câu này của anh. Ha ha. Tin tưởng Báo Săn sẽ không thể quên anh, người cũ. Muốn mượn vài cao thủ phá án hẳn không khó. Còn nữa, anh trai anh ở Uỷ ban Kỷ luật tỉnh cũng có thể phái thêm vài mãnh tướng đến, chúng ta liên kết hạ gục Lâm Thiết Dân. Động vào Thứ trưởng kỳ cựu của Bộ Công an, chọc giận huynh đệ ta, cứ lật đổ ông ta không cần bàn thêm.
Diệp Phàm khá mạnh mồm, Thiết Chiêm hùng cũng không cho rằng Diệp Phàm khoác lác.
- Thằng nhóc cậu đã tính sẵn rồi đúng không? Muốn mượn người bên Báo Săn thì nói luôn, Phó Sư trưởng Mã hẳn là sẽ nể mặt mà giúp đỡ. Hơn nữa, cậu chỉ cần hô một tiếng là xong liền. Sao còn phải để tôi vác cái mặt dày đi? Lần trước nghe nói Mã Thượng Chí chọc giận cậu phải không?
Thiết Chiêm Hùng cười gượng nói.
- Tên đó khá ghê gớm. Trương Cường vẫn ám chỉ Quách Chân Kỳ là do tôi đề cử, không biết Mã Thượng Chí nhận được lợi lộc gì từ Cố Thiên Long, ngớ ngẩn không xếp cho Quách Chân Kỳ một vị trí tốt. Sau lại khiến tôi tức giận, liền đi tìm thủ trưởng Trấn, xem chừng lão Mã hiện nay rất hận tôi. Tôi đi chưa chắc đã là chuyện tốt. Lão Mã người ta hở ra một câu là hỏng rồi. Báo Săn là cơ quan quân đội, lại đi điều tra vụ án bên ngoài. Mặt mũi chúng ta có lẽ không đẹp đẽ gì, vẫn là Thiết ca đi thì hay hơn.
Diệp Phàm cười gượng nói.