Lẽ nào chúng ta lại không phá dỡ nữa, không thể được, nhất định phải phá, hơn nữa, phải phá đến cùng, phá sạch sẽ. Chỉ cần là phần trái phép ở hai bờ sông, thì đều phải phá bỏ hoàn toàn. Bất luận có liên quan đến người nào, đơn vị nào, đều đối xử như nhau.
Các đồng chí, các anh nghĩ xem. Sau này khu Hồng Liên sau khi quy hoạch lại sẽ là một con sông huyết mạch. Một công trình trái phép không được tháo dỡ, sẽ ngăn trở toàn bộ sông Hồng Liên trở thành một con sông thông suốt. Sau đây bắt đầu phân công bao thầu.
Thế này đi, ban nãy đồng chí Sơ Tịnh đã nói qua, lãnh đạo mỗi khu chọn ba phần, lần lượt mỗi cấp chọn một phần. Đầu tiên để những Phó chủ tịch không phải là Ủy viên thường vụ chọn trước, những người đó chọn xong sẽ đến các vị Ủy viên, các vị Ủy viên dựa vào thứ tự phát ngôn trong Đảng để chọn.
Chức vị càng cao, độ khó càng lớn, tôi xếp cuối, chọn cái cuối cùng.
Diệp Phàm nghiêm túc nói, cứ như vậy, các đồng chí cấp bậc càng cao càng phải xếp phía sau chọn hạng mục phụ trách.
Cái này rõ ràng đã được sắp đặt, các đơn vị dễ làm chắc chắn bị các đồng chí phía trước chọn hết rồi, càng về sau càng khó. Có điều, đồng chí Diệp Phàm cũng như thế, vậy khẳng định là xếp sau cùng rồi. Nói cách khác, cái mọi người chọn xong còn thừa lại chính là của đồng chí Diệp Phàm.
Đương nhiên, cứ như thế này, ít nhất cũng ngăn được miệng của mọi người. Cho dù một số đồng chí có ý kiến khá lớn, cho rằng cấp bậc của mình cao thì sao lại phải làm chuyện càng khó. Tuy nhiên, Diệp Phàm người ta đứng đầu, có ý kiến cũng không tiện nói ra.
Qua quãng thời gian im lặng ngắn ngủi, các vị Phó Chủ tịch quận theo thứ tự bắt đầu chọn. Mỗi người chọn một đơn vị, Diệp Phàm phát hiện ra một vài đồng chí nào đó mí mắt giật giật liên hồi. Bởi vì, trong lòng bọn họ đang phát khổ phát sở vô cùng khó chịu.
Đến lượt Ủy viên thường vụ Quận chọn, từng người một sắc mặt cũng ngưng trọng, so đi so lại. Thường cứ một hạng mục là lại phải so đi so lại rất lâu mới dám quyết định, Diệp Phàm trong lòng thật muốn bật cười.
“Khúc xương” ngày càng ít. Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện ra rằng. Quả nhiên như hắn đã dự đoán, nhà khách quân khu tỉnh và trường học Thuyền Chính cùng năm tòa nhà Đăng Tiết vẫn chưa có người chọn. Xem ra, trong mắt mấy vị cán bộ này, ba “khúc xương” này độ khó cao nhất đây.
Đến lượt cuối cùng chỉ còn lại Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên và Diệp Phàm. Trương Lăng Nguyên nhìn chằm chằm vào tên mấy đơn vị trên màn hình, sắc mặt khá mất tự nhiên.
Lại nhìn sang Diệp Phàm, vẻ mặt đau khổ cười nói:
-Bí thư Diệp, anh chọn trước đi?
-Vẫn nên làm theo quy tắc, anh trước đi.
Diệp Phàm lắc đầu.
Cuối cùng, việc phá bỏ năm tòa nhà được Trương Lăng Nguyên chọn, vì sao ông ta lại chọn năm tòa nhà có khắc chữ lưu niệm của lãnh đạo này chứ? Lẽ nào ông ta không cần đội cái mũ này nữa, có tòa nhà còn có cả chữ lưu niệm của Phó thủ tướng Yến nữa.
Đó là vì lúc trước Diệp Phàm cùng Mâu Trung Ninh diễn một vở kịch, cho dù về sau phá bỏ tòa nhà này đi rồi có muốn trách tội xuống dưới, thì đó cũng là do Diệp Phàm ở trên TV thật sự ra lệnh phá. Trương Lăng Nguyên tôi chỉ là người chấp hành thôi. So với việc phá bỏ nhà khách quân khu tỉnh và cái trường học Thuyền Chính kia, cái này độ khó vẫn thấp hơn một chút.
- Ha ha ha, nhà khách quân khu tỉnh và trường học Thuyền Chính kia tôi sẽ giải quyết.
Diệp Phàm thản nhiên cười tiếp nhận.
Nụ cười của Diệp Phàm lại khiến rất nhiều cán bộ trong lòng thầm khâm phục sự lạc quan của hắn, ở trước một khúc xương khó gặm như thế này mà vẫn còn cười được. Chỉ có điều bọn họ không biết là, hai “khúc xương” này đối với bọn họ mà nói là khó nhất, nhưng đối với Diệp Phàm mà nói lại là một việc dễ dàng nhất. Bởi vì, Diệp lão đại không sợ nhất chính là quân đội.
Vừa kết thúc Hội nghị, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Phí Ngọc. Nói là quân khu tỉnh có người đến cục thành phố, Lô Vĩ cùng người ta đập bàn, nghe nói lời lẽ còn vô cùng quyết liệt. Không chừng đã đánh nhau rồi, cô ta cũng là đi ngang qua mới nghe thấy.
Đương nhiên, vẻ mặt thằng nhãi này khá u ám, lửa giận cũng đang cháy phừng phừng. Mới nhớ ra trong bốn gã thanh niên tối hôm qua có một gã đầu húi cua tên là Ngô Diễn, hình như là con trai Đại tá Phó tư lệnh quân khu tỉnh Ngô Huy Cần.
Khó trách tên này càn quấy như vậy, bọn chúng ỷ vào quyền uy của cha, thường xuyên có người ra mặt lau mông cho chúng, hơn nữa, người của quân đội trước giờ vẫn như thổ phỉ. Cứ có tranh chấp ở địa phương thì bọn họ lại chiếm được ưu thế. Có lúc, nắm đấm còn đưa ra đánh lý lẽ thiên hạ.
Diệp Phàm lái xe thẳng đến cục công an thành phố.
Có điều, Diệp Phàm đã sớm nắm rõ tình hình. Ngô Diễn cũng là người của quân đội. Cho nên, cha gã lôi cả cơ quan Quân vụ ra để đòi người cũng là hợp tình hợp lý. Tuy nhiên, Diệp Phàm đã sớm phát hiện ra một điểm đáng ngờ quan trọng, trong lòng đã nắm chắc tình hình.
Xe vừa đến cổng cục công an thành phố, Diệp Phàm đưa mắt quét qua bốn phía, khá lắm, khí thế thật mạnh mẽ! Nhưng cổng cục công an thành phố lại bị mấy chiếc xe màu xanh lá mạ chặn kín. Trong đó có bốn năm tên lính tay cầm súng trường vẻ mặt hung hãn, chặn ngay tại cửa không cho ai vào, có vẻ rất hống hách, nhìn tư thế như thể muốn đánh chiếm cục công an thành phố lắm rồi.
Diệp Phàm xuống xe, sửa sang quần áo, bình tĩnh tiến về phía cổng.
- Tên kia, hey! Hey! Đứng lại, đứng lại! Không cho vào. Giờ nơi này thực hiện chế độ quân quản rồi.
Một gã thượng úy liếc nhìn Diệp Phàm, phát hiện ra chỉ là một tên trẻ tuổi, xem chừng chức vị cũng không đến đâu. Vì thế lập tức hung hăng xông lên quát Diệp Phàm, tên lính cầm súng bên cạnh còn lơ đãng quơ quơ khẩu súng trước mặt, khinh thường nhìn Diệp Phàm một cái, tựa như có ý khoe khoang.
-Đồng chí thượng úy, tôi là Diệp Phàm Bí thư Thành ủy Thủy Châu, có việc quan trọng muốn vào cục công an, xin hãy nhường bước.
Diệp Phàm vẫn tương đối khách khí với gã đồng chí thượng úy, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, hắn đường đường là một thiếu tướng lại phải khách khí với một tên thượng úy, dường như còn muốn hỏi ý kiến gã nữa.
- Trưởng phòng của chúng tôi nói rồi, ai cũng không được vào.
Tên thượng úy liếc nhìn Diệp Phàm một cái, hừ một tiếng.
-Láo xược, gọi trưởng ban của các người ra đây. Tôi là Phó bí thư Thành ủy Diệp Phàm, nếu không tránh ra ta sẽ đi tìm Tư lệnh Tướng quân Hồ quân khu các người nói lý lẽ. Chẳng ra cái thể thống gì cả, đây là nơi nào chứ, đây là cục thành phố Thủy Châu. Các người ngang nhiên đứng chặn ở cổng cục công an, lẽ nào muốn cướp luôn cục công an sao? Nếu xảy ra vụ trọng án, đội cảnh sát vì các người mà không thể kịp thời ra tay, trách nhiệm này các người có gánh được không?
Diệp Phàm nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
- Mày... Phó bí thư Thành ủy Thủy Châu. Thằng nhãi như mày cũng đòi làm Phó, vậy ông mày đây còn là Chủ tịch tỉnh đấy, cút mau, người bây giờ hả, người gì cũng có. Thằng nhãi, là gan cũng lớn quá rồi đấy? Lại dám mạo danh Phó Bí thư Thành Ủy, còn không đi mau, tao bắt vào cục bây giờ.
Tên thượng úy ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường. Quả thật, vẻ ngoài trẻ trung của Diệp Phàm che mất hai mắt của bọn chúng rồi, trên đời này, có cán bộ cấp sở nào tuổi ngoài hai mươi đâu, chỉ ăn nói lung tung mà thôi!
-Cầm mà xem đi, đồng chí thượng úy của tôi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, ném qua một tấm thẻ công tác. Gã thượng úy có chút nghi ngờ, có điều thấy Diệp Phàm ngang ngược như vậy. Gã đồng chí thượng úy cũng vẫn không dám tùy tiện ném tấm thẻ công tác đó đi, mà lật lại xem.
Vừa nhìn vào, tức thì, hai mắt mở lớn. Cán bộ cấp sở vẫn khá là dọa người, tên thượng úy đem tấm thẻ trả lại cho Diệp Phàm, có chút không tình nguyện chào theo nghi thức quân đội, nói:
- Rất xin lỗi, tôi phải xin chỉ thị của Trưởng ban Mã mới được. Cái này, cấp trên có dặn, tôi không thể tự ý để người khác vào, xin thủ trưởng chờ một chút.
Nãy giờ cái tên này vẫn khá khách khí. Tên thượng úy cũng hiểu, người ta là cán bộ cấp sở, so với Trưởng ban Mã còn lớn hơn nhiều, cho dù Tư lệnh Hồ của quân khu gặp e rằng cũng không dám làm thất lễ.
Không lâu sau, tên thượng úy báo là đã có thể vào.
Diệp Phàm mới đến dưới lầu, đột nhiên nghe thấy chỗ tầng năm phía trên vọng xuống tiếng lạch cạch khá hỗn loạn, còn kèm theo tiếng rống giận dữ khàn khàn của Lô Vĩ cùng một tiếng quát tháo khác có chút hỗn độn.
Không hay rồi, đánh nhau rồi. Diệp Phàm trong đầu ngẫm nghĩ, có điều, tên nhãi này nhìn lên trên một lát, lại dừng bước, hơn nữa, còn khá kỳ lạ mà vào nhà vệ sinh bên cạnh đi tiểu, hút hết nửa điếu thuốc rồi mới đủng đỉnh đi lên.
Đi đến tầng trên mới phát hiện ra trên hành lang đứng kín người, có cảnh sát, có quân nhân. Tất cả đứng lẫn vào nhau. Còn ở cửa văn phòng Lô Vĩ chen chúc người, những người đang đứng ở cửa còn túm tụm thành đám, dù sao đi nữa tình hình khá là loạn.
- Tránh ra!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
Nhóm cảnh sát vừa thấy liền tránh đường, hành lễ theo nghi thức cảnh sát, miệng kêu “Bí thư Diệp”. Bởi vì Diệp Phàm từng xuất hiện vài phút trên chương trình về thể chế pháp luật trên TV, các đồng chí ở cục thành phố Thủy Châu đối với lãnh đạo vẫn nhớ rất rõ. Còn bọn sĩ quan binh lính chỉ liếc nhìn Diệp Phàm một cái, căn bản không ai có phản ứng gì, vẫn chen chúc ở cửa. Vì bọn họ, căn bản không biết Diệp lão đại là thần thánh phương nào. Hơn nữa, cán bộ chính quyền cũng không quản được bọn họ, bọn họ mới không sợ?
-Đội trưởng Hướng, hiện giờ tôi hạ lệnh, nếu ai còn dám chặn ở cửa gây rối cục công an làm việc, bất kể là người nào, lập tức bắt giữ lại cho tôi.
Diệp Phàm vừa hay nhìn thấy đồng chí Hướng Minh Huy, Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự đang liều mạng chen về phía mình, lập tức hét lên một tiếng.
-Vâng! Bí thư Diệp!
Hướng Minh Huy liền ra sức, vội vàng chen ra, hành lễ chào rồi quát to về phía đám cảnh sát:
-Bí thư Diệp có lệnh, ai tiếp tục chặn cửa phòng anh Lô, lập tức bắt cho ông!
Đồng chí Hướng Minh Huy như thể tìm được chỗ dựa vững chắc, vì quan hệ giữa Hướng Minh Huy và Lô Vĩ rất tốt. Lần trước từ miệng của Lô Vĩ cũng biết được vị Diệp lão đại này còn kiêm chức Phó chủ nhiệm, Phó giám sát phòng điều tra bộ Cảnh vụ. Cho nên, lẽ dĩ nhiên là lá gan cũng to lên theo.
Ngay khi câu nói của Đội trưởng Hướng Minh Huy thốt ra, bảy tám tên cảnh sát chen lên trên. Còn bọn sĩ quan binh lính kia cũng quay người lại, nhìn chằm chặp vào nhóm cảnh sát đối diện.
- Còn không tránh ra, các đồng chí quân nhân, các anh muốn biết luật mà còn phạm luật đúng không?
Diệp Phàm lại hừ lạnh nói.
Có điều, rõ ràng là không có hiệu quả, chẳng ai nghe theo vị Diệp lão đại, Phó bí thư Thành ủy Thủy Châu có thể hô phong hoán vũ này. Diệp Phàm lúc đó đã khá tức giận, quát lớn:
-Ai không nghe bắt lại hết!