- Được, vậy cấp một chiếc đời 2. Tôi viết vài chữ rồi chú đến chỗ chủ nhiệm Liễu bên văn phòng Huyện ủy nhận xe là được. Mong rằng sau này Hội đồng nhân dân sẽ tiếp tục ủng hộ công tác của huyện, đưa kinh tế cũng như mọi mặt của huyện Ma Xuyên chúng ta đi lên.
- Được. Coi như anh vẫn là người biết điều. Không như tên Chu Phú Đức kia, chỉ toàn giở trò quỷ quái.
Cố Vân Phong thản nhiên cười nói, gật gật đầu.
“ Lão già này cũng hài hước gớm.” Diệp Phàm trong lòng thầm kinh ngạc. Xem chừng trong số nhân dân của huyện chỉ có Cố Vân Phong là dám gọi Chu Phú Đức, nhân vật số một của Đảng ủy này là “tên”.
Xem ra lão già Cố Vân Phong này cũng có chút ảnh hưởng, không có chút gì là sợ Chu Phú Đức. Về sau này có việc gì không chừng còn có thể nhờ đến lão già này để gây sức ép một chút với Chu Phú Đức. Cho dù không khống chế hoàn toàn được Chu Phú Đức nhưng xem chừng lão già này đủ khả năng khiến cho ông ta phải đau đầu một phen.
Cố Vân Phong cầm tờ giấy vừa quay người thì ở cửa xuất hiện một người tuổi trung niên. Dáng người mập mạp, mắt hí. Người này vừa đến thấy Cố Vân Phong cầm tờ giấy trong tay, lại nhìn lướt Diệp Phàm một cái, lập tức hiểu ra, cười nói:
- Ông Cố, đi nhanh vậy. Chim dậy sớm thì kiếm được miếng mồi ngon. Những lời này nghe cũng rất có lý.
- Haha. Lão mập, anh cũng đâu có chậm.
Cố Vân Phong cười nói, giơ tờ giấy trong tay lên, khoe khoang rồi cong mông đi ra.
- Chủ tịch Lan, xin chào, mời uống trà.
Nông Viện Viện sợ Diệp Phàm không biết ông ta nên vừa rót trà vừa gọi rõ ràng.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu. Nhân vật trong huyện được gọi là chủ tịch chỉ có thể là chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, Lan Tân. Còn các chủ tịch khác như chủ tịch Công đoàn hay chủ tịch Uỷ ban giáo dục thì có đáng kể gì.
- Chủ tịch Lan, chào ông, mời ngồi, hút điếu thuốc chứ?
Diệp Phàm gượng cười đưa điếu thuốc Hồng Tháp Sơn cho. Vừa nhìn người này là biết đến đòi xe. Thầm nghĩ mẹ nó liều thật, mấy cái xe cũ rích còn không đủ cho mấy lão già các ông giành giật.
- Được.
Lan Tân cầm lấy điếu thuốc rồi liếc nhìn, cười nói:
- Hồng Tháp Sơn cơ đấy. Thật không tồi. Làm chủ tịch huyện đúng là có chút đỉnh tiền
“ Nói vậy là có ý gì đây? Chẳng phải đang bảo mình tham ô hay chỉ biết hưởng thụ hay tiêu tiền của nhà nước gì gì đó hay sao?” Diệp Phàm hơi trầm mặt xuống, ấn tượng về người này rất xấu.
Tiện miệng nói:
- Cũng không có gì đâu. Hồi còn ở Ngư Dương tôi đảm nhiệm chức chủ nhiệm khu kinh tế Lâm Tuyền. Hồi đó mỗi tháng được cấp hai bao Phù Dung Vương để phục vụ việc tiếp khách. Hiện nay tôi cũng chưa thấy thuốc để tiếp khách nên bao Hồng Tháp Sơn này là do tôi bỏ tiền riêng ra mua.
- Haha. Thường thì khi huyện ta có khách mới được mời thuốc lá. Vừa rồi có phải lão già Cố Vân Phong đã lấy một chiếc xe rồi. Vậy vừa hay còn một chiếc, nói thẳng ra thì cấp cho Mặt trận Tổ quốc chúng tôi đi, chúng tôi…
Lời Lan Tân nói cũng không khác mấy với Cố Vân Phong. Cũng chẳng gì ngoài những lí do kiểu như Mặt trận Tổ quốc huyện không có xe mà vẫn một lòng vì nhân dân như thế nào, triển khai công tác phục vụ nhân dân ra sao…
- Haha. Chủ tịch Lan, vừa hay còn một chiếc xe, là xe thương vụ. Nghe nói nhập khẩu từ Nhật, là loại xe tải có thể chở đến bảy tám người đấy.
Cái này tôi định phân cho phòng công an huyện. Nếu không cảnh sát nhân dân lại cứ phải lái máy kéo đi thi hành công vụ thì thật chướng mắt quá.
Huống chi, đi địa khu cũng có thể thấy một phần. Nếu chủ tịch Lan thật sự cần dùng xe, thì vẫn còn chiếc Santa mà chủ tịch Chu ngày trước vẫn dùng. Tình trạng xe cũng còn tốt, còn dùng được vài năm nữa.
Diệp Phàm cũng không pha trò, không có ấn tượng tốt với người này, nói thẳng ra luôn.
- Tôi không cần cái xe nát mà ông ta bỏ đi.
Lan Tân đặt mạnh chén trà xuống bàn, trong lòng bất mãn.
“ Tất cả đều nhăn nhó. Nghĩ mình là bù nhìn chắc. Cố Vân Phong nhăn nhó là vì mình còn chưa hoàn tất quá trình để thành chủ tịch huyện chính thức, sợ phiền toái. Ông cũng nhăn nhó…” Diệp Phàm nổi sung. Tuy nhiên cố nén lại, nói:
- Chủ tịch Lan, bàn của tôi không phải làm bằng thép đâu, nhẹ tay chút, haha. Về phần chiếc xe mà ông gọi là xe nát tôi thấy có lẽ cũng không phải nát quá. Bí thư Chu còn có thể đi được, dùng thêm vài năm nữa chắc cũng không vấn đề gì.
Ý Diệp Phàm đương nhiên là Bí thư Chu là nhân vật số một mà còn có thể dùng chiếc xe đó được, ông chỉ một người ăn không ngồi rồi bên Mặt trận Tổ quốc thôi mà còn đòi hỏi này kia.
- Thật ư? Vậy sao lúc nãy chủ tịch Diệp không bảo Cố Vân Phong lấy chiếc xe đó đi, hừ.
Lan Tân cúi mặt xuống, lặng lẽ.
- Chú ấy đến trước mà, bây giờ chỉ còn lại một chiếc nên để dành cho phòng công an.
Diệp Phàm nhịn cười, nói.
- Chiếc xe đó tôi nhất định phải có, chủ tịch Diệp, nói một lời cuối cùng đi, có cấp hay không?
Lan Tân nói như ra lệnh
- Nếu muốn thì cấp cho chiếc Santa mà Bí thư Chu từng dùng, không cần thì thôi. Còn chiếc xe kia thì không thể, không cấp cho bất cứ ai ngoài phòng công an.
Diệp Phàm nói, giọng lạnh như băng, quay đầu về phía phó chủ nhiệm Nông Viện Viện đang há hốc mồm, nói:
- Lập tức gọi điện cho trưởng phòng Ngô đến lĩnh xe.
- Không được gọi.
Lan Tân giận quá mất khôn, không ngờ dám kêu như vậy.
- Chủ tịch Lan, đây là Uỷ ban nhân dân huyện, không phải là Mặt trận Tổ quốc của ông.
Diệp Phàm hừ một tiếng lạnh lùng, vẻ giận giữ khiến Nông Viện Viện phát hoảng. Hắn hét lên:
- Còn không mau gọi điện, không muốn giữ chức phó chủ nhiệm này nữa hả?
Diệp Phàm trừng mắt. Nông Viện Viện sợ đến bủn rủn cả chân tay, luống cuống nhấc điện thoại lên gọi.
- Được đấy chủ tịch Diệp. Anh là cái thứ chủ tịch huyện thế này đấy hả? Nhất bên trọng nhất bên khinh. Mặt trận Tổ quốc là con mẹ kế, còn Hội đồng nhân dân là con mẹ đẻ chứ gì? Hừ.
Lan Tân tức giận đỏ bừng mặt, đập sầm cánh cửa bỏ đi.
- Diệp…chủ tịch Diệp, vẫn gọi chứ?
Lúc này Nông Viện Viện hỏi. Hóa ra vừa rồi chỉ là giả bộ chứ không dám gọi thật, vẫn là nghĩ cho Diệp Phàm. Xem chừng cô là một người rất tinh tế, có thể chia sẻ nỗi lo nghĩ với lãnh đạo.
- Gọi cho Ngô Đồng bảo ông ta một câu, hạn cho thời gian một giờ, nếu không đến nhận xe thì lần sau đừng đến đây nữa.
Diệp Phàm hừ nói.
- Quan chức ở cái huyện Ma Xuyên này đều là một đám thổ phỉ, ai cũng mười đầu sáu tay, toàn là các ông lớn
Diệp Phàm nhất thời quên đi Nông Viện Viện bên cạnh, bất giác mắng mỏ một câu
- Ta đây còn là *** vương trên núi đấy.
- Hihi
Nông Viện Viện cuối cùng cũng bật cười nhưng vừa thấy Diệp Phàm trừng mắt nhìn vội che miệng lại.
- Cười gì, tôi nói có gì sai sao?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Chủ tịch Diệp, nghe nói trước đây Chủ tịch Lan và Chủ nhiệm Cố một người là Chủ tịch huyện, một người là bí thư. Hai người cả đời đấu đá tranh giành. Cho nên hôm nay chủ tịch Lan mới tức giận đến vậy.
Nông Viện Viện cất tiếng giải thích.
- Thì ra là thế. Tôi cứ thầm nghĩ bảo không hiểu sao lão già này lại có gan lớn đến vậy, hóa ra là gặp phải oan gia đối đầu. Thật là thú vị
Diệp Phàm trong lòng bình tĩnh trở lại.
Lại viết tờ giấy đưa cho Nông Viện Viện, nói:
- Cô đi lấy chìa khóa chiếc xe cũ của Bí thư Chu đến nhà cho Chủ tịch Lan đi. Giữ thái độ nhã nhặn vừa phải, thay tôi nói mấy lời dễ nghe. Haha.
- Chủ…chủ tịch Diệp, cái này…
Nông Viện Viện có chút hối hận, không ngờ Diệp Phàm lại giao cái trọng trách nặng nề này cho mình. Cặp mắt to xinh đẹp kia đau khổ nhìn Diệp Phàm.
- Haha, sao thế, không muốn ư?
Diệp Phàm chợt nổi hứng trêu đùa cô. Nói giỡn với cô vài câu cảm giác cũng dễ chịu hơn.
- Không…không phải, tôi đi
Nông Viện Viện bất đắc dĩ gật đầu.
- ừ…cô đi đi. Nếu đưa được chìa khóa thì tôi sẽ thưởng cho cô.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Thưởng? thưởng gì?
Nông Viện Viện bắt đầu hứng thú. Đôi mắt to tròn ướt ướt nhìn Diệp Phàm khiến hắn thấy rạo rực trong lòng. Thiếu nữ dân tộc Choang có nét thú vị thật lạ.
- Nói xem cô muốn được thưởng cái gì?
Diệp Phàm cười nói.
- Để tôi nghĩ xem.
Nông Viện Viện khẽ nhắm mắt, nghĩ ngợi. Cái dáng điệu này, thật khiến người khác bồi hồi, có phần giống như các cô gái đang chờ đợi cái hôn của người yêu.
- Thư kí của anh do tôi chọn.
Nông Viện Viện đột nhiên thốt lên một câu, khiến hắn giật nảy mình.
- Thử nói xem là ai để tôi xem có phù hợp không?
Diệp Phàm giật mình. Thấy Nông Viện Viện có vẻ cũng là người tốt, vừa rồi còn tìm cách che chắn cho cấp trên. Có lẽ người mà cô giới thiệu cũng không có vấn đề gì.
Phải biết là chức thư ký này khá quan trọng. Có khi một nửa bí mật của mình thư ký đều nắm được cho nên không thể không cẩn thận.
Tuy nhiên, đối với Diệp Phàm hiện nay mà nói, mọi thứ đều mù mờ. Tình hình Ma Xuyên hắn không nắm rõ, làm sao biết được ai làm thư ký thì phù hợp.
“Cho dù hỏi Phương Viên xem chừng anh ta cũng không hiểu rõ mấy thư ký trong tổ thư ký của văn phòng Huyện ủy. Những người chủ nhiệm Liễu giới thiệu, Diệp Phàm cũng đã xem qua, tạm thời vẫn chưa quyết định. Nếu Liễu Mi Phương có mục đích khác, sắp xếp một thư ký nằm vùng chỗ mình, chẳng phải mình gặp phiền phức rồi sao. Dù sao cũng không thể việc gì cũng phòng bị giấu giếm, thật là mệt.”
- Đồng chí Xa Hồng Quân ở văn phòng thư ký Huyện ủy cũng khá thích hợp.
Nông Viện Viện lén thăm dò ý tứ của Diệp Phàm, điệu bộ lo lắng.
- Họ Xa, làm tôi giật cả mình. Còn tưởng người nào từ Hàn Quốc mò đến cái xó huyện Ma Xuyên nghèo rớt mồng tơi này để làm thư ký cơ đấy. haha.
Diệp Phàm thoải mái cười to.
- Cái gì chứ, không phải người Triều Tiên. Anh ta cũng là người dân tộc Choang chúng tôi, là người Ma Xuyên chính tông.
Nông Viện Viện quýnh cả lên, tự mình để lộ nội tình.
- Ơ, cậu ta chàng trai dân tộc Choang, cô là cô gái dân tộc Choang. Hai người có phải…cái kia…?
Diệp Phàm cố ý làm nét mặt có vẻ mờ ám. Nông Viện Viện thẹn đỏ mặt, vội nói:
- Không phải.
- Không phải thì là gì? Tôi có chút bối rối.
Diệp Phàm từng bước từng bước tạo ra một cái giếng, trực tiếp đưa Nông Viện Viện vào tròng.
- Nói thật với anh, anh ấy là anh họ tôi. Tôi cũng không sợ Chủ tịch Diệp chê cười, anh ấy đúng là anh họ tôi. Nhưng anh ấy vốn không giỏi giao tiếp, đến tặng rượu cũng không dám. Tuy nhiên, anh ấy không phải ngốc nghếch gì, cũng là sinh viên xuất sắc của trường đại học Thủy Châu. Chỉ có điều, chỉ có điều…
Diệp Phàm rút cục cũng khiến Nông Viện Viện nói rõ chân tướng.