Huống chi, việc quốc lộ Ngũ Long Sơn là chuyện được thông qua ở hội nghị bộ máy ủy viên thường vụ Thành ủy. Diệp Phàm tôi không cần mặt mũi, nhưng cũng không thể không quan tâm gì tới quyết định của bộ máy hội nghị thường vụ Thành ủy.
Mà Y Cao Vân và Thái Phi phỏng chừng đều đang nhìn thấy tất cả chuyện này. Cho nên, sau khi tôi đi họ mới gây ra phiền phức thế.
Trên thực tế đều đang chờ tôi sau khi trở về sẽ lại đàn áp. Về sau khiến cho Chủ tịch Chúc không vui, làm một kế ly gián. Cho nên, tìm một kế sách vẹn cả đôi đường mới là kế sách lâu dài.
Diệp Phàm cũng cau mày nói.
- Vẹn cả đôi đường, căn bản là không thể. Trừ phi có thể cởi bỏ bế tắc trong lòng hai người Tằng Cương và Trần Dũng.
Tôi nghĩ, hai người đã kết oán mấy chục năm rồi, muốn cởi bỏ, trừ phi nhật nguyệt đảo ngược. Bằng không, vể mặt này, tôi thấy không cần phải lãng phí thời gian, tôi đã tận lực làm từ lâu rồi.
Lam Tồn Quân khuyên Diệp Phàm:
- Đại trượng phu có việc nên, có việc không nên làm, phải nắm chắc thời cơ.
Chúng ta cũng không phải không cần thể diện, cũng không phải biểu hiện của sự yếu đuối, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Lực lượng của chúng ta quá nhỏ.
Nếu thực sự chấp hành phương án của Hưng Thiên, phỏng chừng, Diệp ca, đại lộ của anh, ít nhất là ở tỉnh Tây Lâm này, đã đi đến tận cùng rồi.
- Còn việc tư lệnh thúc giục gấp, tư lệnh Tiền Đào Quốc đang rất trông mong. Còn Chủ tịch Chúc thì cũng đang theo dõi sát sao, việc này, thật đúng là phải nghĩ nát óc.
Diệp Phàm không kìm nổi mắng, hắn nhìn Lam Tồn Quân liếc mắt một cái, thở dài, lại nói:
- Tồn Quân, lần này đáng lẽ có một cơ hội, thật đáng tiếc.
- Cơ hội gì?
Sau khi Lam Tồn Quân hơi sửng sốt liền lập tức tỉnh ngộ, nói:
- Có phải chức Chủ tịch Thành phố Đông Cống không? Cái này, nói thật không phải tôi chưa từng nghĩ tới. Chỉ có điều, tôi biết, chuyện này là không thể. Chuyện bên nhà máy đường còn chưa làm tốt, lại vừa mới đề bạt. Chẳng có chút đóng góp nào, cho nên, tôi thật ra chẳng màng gì. Chỉ có điều, nếu Y Cao Vân thăng chức, thì đúng là phiền toái thật.
- Ừ, thời gian của anh đúng là quá ngắn. Sắp xếp thế nào cũng không tới phiên anh. Nếu được hai năm thì tốt rồi, nhưng thật ra có thể dốc toàn lực tranh thủ một trận. Hơn nữa, dựa vào gia thế của anh, hoàn toàn có thể đánh bại Y Cao Vân.
Diệp Phàm nói.
- Không nhất định, theo như dự đoán của Diệp ca, chuyện lần này, phỏng chừng là do Bí thư Phó và Chủ tịch Chúc tặng cho Tăng Cửu Thiên “giải thưởng an ủi”.
Dù sao ông ấy cũng là Phó bí thư quản lý nhân sự, nhân vật số ba của Tỉnh ủy, không nể mặt một chút, người ta dĩ nhiên gây rối.
Hơn nữa, lần trước phỏng chừng việc Diệp ca anh có thể ngồi trên ngai vàng ‘quyền Bí thư’, đã khiến cho người ủng hộ của Y Cao Vân, Tăng Cửu Thiên này giận dữ.
Cho nên, Y Cao Vân thượng vị, phỏng chừng, tình thế bắt buộc. Anh và tôi, không thể ngăn cản.
Lam Tồn Quân lắc lắc đầu. Cảm giác có chút bất lực.
- Trên đời này không có chuyện gì là không làm được. Đứng từ góc độ của Phó Quốc Vân và Tăng Cửu Thiên mà xét, chúng ta không có khả năng. Tuy nhiên, tôi nghĩ, nếu có người thích hợp hơn Y Cao Vân, có phải không, haha…
Diệp lão đại thản nhiên cười cười.
- Diệp lão đại muốn nói tìm một người có thế lực lớn hơn Y Cao Vân, có khả năng khiến Phó Quốc Vân vừa lòng, người mà Tăng Cửu Thiên kiêng nể ra mặt mới được.
Lam Tồn Quân cũng nháy nháy mắt hỏi.
- Thông minh.
Diệp Phàm cười ha hả. Cầm lấy một chén canh uống một hơi hết sạch.
- Tuy nhiên, biết chọn người như vậy ở đâu. Bên đó anh có quen ai không. Hơn nữa, đồng chí đó phải chịu đến Đông Cống, gia thế cũng tàm tạm, có thể đáp ứng điều kiện của chúng ta.
- Để tôi nghĩ xem…
Lam Tồn Quân hạ bát đũa xuống.
Không lâu sau lại nói:
- Người này, đúng là rất khó chọn, chẳng những gia thế phải rất cao, phải khiến cho Phó Quốc Vân vừa lòng, khiến cho Tăng Cửu Thiên kiêng nể.
Hơn nữa, người này, quan trọng nhất một điểm chính là, anh ta phải nghe lời Diệp ca mới được. Trong số những người tôi biết, người phù hợp điều kiện này rất ít.
Trong kinh thành, con cháu quyền quý không ít. Nhưng có thể đạt được điều kiện này của chúng ta thì lại không nhiều lắm. Có vài người có thể đạt được, nhưng người ta lại không nhìn đến cái xó Đông Cống của chúng ta.
Người có thể nhìn đến thì năng lực lại không đủ. Người như vậy dùng làm gì, đến lúc đó lại sôi hỏng bỏng không.
Mà những đồng chí có năng lực thì lại hơi kiêu ngạo. Anh ta chưa chắc nghe lời anh nói.
- Ừ, thật sự rất khó tìm.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Tuy nhiên, chúng ta hai tay chuẩn bị. Thật sự tìm không thấy người, cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị để vật tay với Y Cao Vân. Chỉ có điều, kế hoạch Đông Cống của chúng ta gặp phải lực cản quá lớn. Lão Bí thư Vi Lý Quốc đi rồi, phỏng chừng, nỗi hận của Y Cao Vân với ông ta cũng phải nghiến răng nghiến lợi. Liền hướng về phía Vi Lý Quốc, Y Cao Vân tuyệt đối không thể để cho việc xây dựng trung tâm thành phố diễn ra thoải mái như vậy. Không hoàn thành di nguyện của lão Bí thư, lòng tôi không yên.
Buổi chiều vửa tới phòng làm việc, tư lệnh quân phân khu thành phố, Tiền Đào Quốc mang theo một túi công văn vội vàng bước vào.
- Bí thư Diệp, không thể tiếp tục để họ làm bừa như vậy. Rõ ràng quy hoạch 16 mét, hình thức ban đầu hiện tại rộng 8 mét. Hơn nữa, con đường từ Ngũ Long Sơn tới Cửu Vân Lĩnh cũng chưa quy hoạch. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hơn một ngàn quan binh của đoàn phòng ngự làm sao bây giờ? Bọn họ vì nước vì dân chịu khổ ở biên giới, chẳng lẽ nên nhận được đãi ngộ như vậy?
Tiền Đào Quốc giận đỏ mắt.
- Ngồi đi Tiền tư lệnh. Việc này, tôi đang nghĩ cách.
Diệp Phàm nhìn Tiền Đào Quốc liếc mắt một cái, nói.
- Bí thư Diệp, tôi ngồi không yên. Hơn một ngàn quan binh đoàn phòng ngự cũng ngồi không yên. Đoàn trưởng Long Nhất Phong cũng là một người nóng tính.
Đến lúc đó, tôi thực sự lo ông ta đem người làm ầm ĩ lên thì sẽ phiền toái. Đám binh lính này tính tình đều nóng nảy.
Lần trước Long Nhất Phong đã từng nói muốn mang người tới công trường xây dựng. Vẫn là bị tôi sống chết ngăn lại. Tôi lo lắng, lúc không chế áp được, thực sự xảy ra chuyện thì làm sao?
Tiền Đào Quốc rống lên lo lắng nói.
- Haha, đồng chí lão Tiền, quân đội các anh phải hỗ trợ địa phương xây dựng quốc lộ. Việc này, haha, không có lí do để phản đối chứ? Đây là một chuyện tốt.
Diệp lão đại đột nhien cười quỷ dị, trong lòng chợt nghĩ ra một ý.
Nếu đoàn trưởng Long Nhất Phong muốn gây chuyện ầm ĩ thì để cho ông ta ra mặt gây chuyện. Đến lúc đó, việc này nếu thực sự ầm ĩ đến tỉnh, vậy sẽ khiến cho Phó Quốc Vân bắt buộc phải mở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy.
Mà loại sự việc nghiêm trọng như này phát sinh, Phó Quốc Vân nhất định phải tỏ thái độ. Đến lúc đó, chính là xem Chủ tịch Chúc và Tăng Cửu Thiên năng lực thế nào.
Đúng là có thể như vậy, lại chẳng cần mình phải roa mặt làm cái khỉ gì. Nhiều nhất là đến mức phải nhận trách nhiệm quản lý không tốt. Ít nhất, không phải làm nhân bánh bích quy kẹp giữa Chủ tịch Chúc và Quy Hưng Thiên.
Đương nhiên, Long Nhất Phong cihr là một đại tướng tiên phong mà thôi. Người đứng phía sau đích thực chắc chắn là Tiền Đào Quốc và Quy Hưng Thiên. Phải đọ sức thì sẽ để họ tự đi đọ sức.
- Thật là nếu chuyện ầm ĩ lên thì Bí thư Diệp không lo lắng. Chuyện này, cũng là chuyện khá nghiêm trọng đấy?
Tiền Đào Quốc thật sự không nghĩ tới tình huống này, hơi sửng sốt, vội vàng nói.
- Gây rối đương nhiên không được. Tuy nhiên, các anh cũng không phải là gây rối mà. Mà là bỏ người bỏ xe bỏ sức ra giúp địa phương xây dựng quốc lộ. Quân đội tự nguyện tương trợ chúng tôi còn gì? Mặc dù lãnh đạo cấp trên biết, cái này, chỉ có thể khích lệ các anh quân dân một lòng, vì dân phục vụ thôi. Cái này, có gì sai đâu, đúng không?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Tôi đi đây.
Sau khi Tiền Đào Quốc lại quay mòng mòng ngơ người ra, hẳn là đã hiểu, đưa túi công văn cho Diệp Phàm, chạy lấy người.
- Có một số việc, không lớn không ai quản, nên lớn thì phải lớn. Bằng không, lãnh đạo không nhìn thấy.
Nhìn bóng dáng Tiền Đào Quốc biến mất ở lối đi nhỏ, Diệp lão đại thì thào tự nói một câu.
Tốc độ của Tiền Đào Quốc rất nhanh.
Hai tiếng sau, Phó Chủ tịch thường trực thành phố phụ trách cảnh khu Ngũ Long Sơn, Quách Tắc Quân nhớn nhác đập cửa Diệp Phàm.
- Sao thế đồng chí Tắc Quân, ngồi đi. Tôi đang định tìm anh hỏi vài chuyện hai tháng gần đây của thành phố. Sợ anh bận ở công trường nên để hôm khác. Sao? Thời gian này tổng chỉ huy như anh đã bận đến hỏng người rồi hả?
Diệp lão đại đương nhiên trong lòng biết rõ, vẻ mặt rất thân thiết liếc nhìn Quách Tắc Quân một cái, hỏi.
- Bí thư Diệp, tạm thời tôi không có thời gian nói chuyện khác, chính là bên Ngũ Long Sơn gặp phiền toái lớn, xảy ra chuyện lớn.
Quách Tắc Quân lau một chút mồ hôi trên trán, trên tay đều là mồ hôi. Cái anh chàng này, gấp đến độ chẳng dùng cả khăn tay.
- Xảy ra chuyện lớn, chuyện lớn gì? Sao lại thế được?
Diệp lão đại mặt chợt nghiêm túc, hỏi.
- Quân phân khu thành phố phái tới mấy trăm người, nói là phải giúp đỡ chúng ta xây dựng quốc lộ Ngũ Long Sơn. Bọn họ toàn xằng bậy. Chẳng những không xây đường theo quy hoạch, hơn nữa, còn đẩy đội công trình của chúng ta sang một bên, tự mình cho nổ pháo, đẩy đám đào hầm. Cứ thế này, nguy mất, toàn bộ lộn xộn, quả thực đúng là đám thổ phỉ.
Quách Tắc Quân tức giận nói.
- Đồng chí Tắc Quân, anh đang nói cái gì vậy, cơm không thể ăn lung tung, lời không thể nói bừa. Binh sĩ con em nhân dân sao lại thành thổ phỉ?
Anh ấy à, phải chú ý chút. Lời này của anh, nếu đến tai lãnh đạo nào của quân đội, canh có nghĩ tính nghiêm trọng của nó không?
Anh dù sao cũng là Phó chủ tịch thường trực thành phố, mỗi tiếng nói, mỗi cử động, đại biểu cho hình tượng của Uỷ ban nhân dân thành phố. Cảnh khu Ngũ Long Sơn lại là công trình trọng điểm mà thành phố định ra.
Anh lại là tổng chỉ huy, nói chuyện, nhất định phải càng thận trọng hơn. Bằng không, gây ra chuyện gì, phiền toái tới thành phố, chính anh càng phiền toái hơn, đúng không?
Diệp lão đại nghiêm mặt, hừ giọng, nói.
- Rất xin lỗi, nhất thời lỡ miệng, lỡ miệng. Tuy nhiên, bọn họ thực sự quá đáng. Thậm chí là quá ngông cuồng. Căn bản là tới quấy rối. Cứ như vậy có nên tiếp tục làm quốc lộ Ngũ Long Sơn không? Còn muốn bộ chỉ huy Uỷ ban nhân dân tiếp tục chỉ huy hay không? Tổng chỉ huy như tôi, thành đồ trang trí.
Quách Tắc Quân vội vàng tỏ vẻ hối lỗi, về sau vẫn nói.
- Ừ, là một vấn đề lớn. Như vậy đi, về vấn đề anh đưa ra, tôi thấy phải lập tức thông báo mở hội nghị thường vụ khẩn cấp. Việc này, không nhỏ, để anh nói toàn bộ tình hình với các thành viên của bộ máy một chút, do tập thể mọi người quyết định,
Diệp Phàm tiện thế nói, truyền mệnh lệnh cho thư ký Đông Thanh.
Nửa tiếng sau, các ủy viên thường vụ đều đã tới. Bởi vì, đây là hội nghị thường vụ đầu tiên mà Diệp Phàm triệu tập từ sau khi trở về. Các ủy viên đều nghĩ Diệp Phàm có chỉ thị gì mới. Cho nên, toàn bộ bộ hạ đều đến đông đủ.
- Hội nghị lần này là do đồng chí Tắc Quân triệu tập. Như vậy, đều đến cả rồi, vậy họp thôi.
Diệp Phàm nhìn mọi người liếc mắt một cái, ra hiệu Quách Tắc Quân nói:
- Đồng chí Tắc Quân, đồng chí nói toàn bộ sự việc đã phát sinh cho mọi người nghe.