Hơn nữa, lúc ấy tất cả mọi người đều thấy, đồng chí Vương Triều căn bản là không phục tùng mệnh lệnh của lãnh đạo.
Bí thư Y nghiêm túc ra lệnh, anh ta lại còn thoái thác.
Là ai khiến cho đồng chí Vương Triều to gan như vậy, tôi nghĩ, không biết bên trong còn có âm mưu gì khác không? Cho nên, bản thân tôi đề nghị, đối với đồng chí Vương Triều, chỉ viết kiểm điểm vẫn chưa đủ để phản tỉnh, nên lập tức tạm thời ngừng công tác tiếp nhận tổ chức điều tra.
Hơn nữa, nếu như thực sự không được, phải đổi người thì cũng phải đổi. Chúng ta tuyệt không thể để những việc như vậy xảy ra lần thứ hai. Lần này là Chủ tịch tỉnh Y xuống, có lẽ người lần sau xuống sẽ là Phó Bí thư.
Thưa các đồng chí, sai lầm như của đồng chí Vương Triều, không thể lại phạm phải được nữa.
Tuyệt không thể nương tay được nữa, nhất định phải xử lý thật nghiêm khắc.
Thái Phi vẻ mặt nghiêm túc, tên này cũng khá âm hiểm đấy.
Vốn Y Cao Vân không chỉ huy được đồng chí Vương Triều đã rất mất mặt rồi. Không ngờ lại bị Thái Phi đưa ra nói rõ ràng. Việc này không phải đã trực tiếp đánh vào mặt Y Cao Vân rồi sao. Y Cao Vân vì mặt mũi, nhất định không xử lý Vương Triều không được. Thái Phi diễn một vở mượn tay người khác giết đối thủ của mình thật xuất sắc.
Cái này trong thể chế gọi là “mượn súng”.
Người giỏi “mượn súng” chính là một người khiến nguồn sức mạnh trở nên lớn nhất. Áp dụng tương tự như vậy luôn luôn có thể rất dễ dàng xử lý các vấn đề trong quan trường, cho dù là lúc thực lực của mình khá yếu cũng có thể khiến người khác nhìn thấy chỗ lợi hại của mình. Cái này kỳ thực gọi là xử lý quan hệ mà thôi.
Nghe thấy Thái Phi xoay chuyển như vậy, tất cả những người ngồi đây đều mờ mịt nhìn về phía Y Cao Vân. Đều muốn xem vị giữ quyền chủ trì này xử lý chuyện đầy mùi thủ đoạn này như thế nào. Là chịu làm “súng” của Thái Phi hay là còn có biện pháp nào khác, cái này phải dựa vào độ cao tay trong cách chơi của mỗi người rồi.
Tuy nhiên, điều khiến tất cả mọi người khá thất vọng chính là, vị đồng chí lão thành Y Cao Vân này lại chơi chiêu “bình thản”. Ông ta không nói lời nào, yên lặng thưởng thức trà trong chén.
Lão này ngẫu nhiên còn có thể phát ra tiếng “sụt” nho nhỏ, như thể loại trà xanh bình thường này giống như trà Võ Di Đại Hồng Bào có hương có vị rất đáng để thưởng thức.
- Xử lý Vương Triều, tôi không thấy đồng chí Vương Triều phạm vào tội gì mà còn cần phải “bắt”.
Đồng chí Thái Phi, tình hình lúc đó anh không nhìn rõ không?
Đồng chí Vương Triều đã cố gắng hết sức, hơn nữa, để bảo vệ Chủ tịch tỉnh Y, đồng chí Vương Triều đã một mình xông qua đó.
Các đồng chí, vây quanh Chủ tịch tỉnh Y lúc đó có đến hàng trăm người, hàng trăm người là thế nào chứ, nếu như bị kích động, quần chúng có việc gì mà không làm được.
Một người xông lên cần dũng khí lớn đến nhường nào. Đồng chí Vương Triều chẳng những không thể phạt, hơn nữa, còn phải nêu tên khen ngợi.
Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta phải làm sao thưởng phạt phân minh, mới có thể khiến các đồng chí cấp dưới tâm phục khẩu phục, ra sức công tác, có phải không nào?
Về phần nói vì sao lực lượng công an không đủ? Tôi tin rằng đồng chí Lan Lập Quyền là Bí thư Đảng ủy cục Công an hẳn là biết rõ việc này.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Việc này tôi cũng biết một chút, đồng chí Vương Triều báo cáo rằng gần đây bởi vì vụ án tập đoàn Vinh Quang anh ta đã phải rút ra không ít nhân sự. Bởi vì, đại bộ phận cảnh sát hình sự đều đã được phái đi điều tra vụ án cả rồi.
Một vụ án liên quan đến hàng tỷ đồng, thậm chí phải điều động lực lượng cảnh sát toàn quốc đi đã là một vụ án đặc biệt lớn rồi.
Lan Lập Quyền không ngờ lại nói giúp Vương Triều.
Thái Phi vừa nghe, sắc mặt lập tức càng âm trầm. Ông ta biết, Lan Lập Quyền đang xem sắc mặt Y Cao Vân. Y Cao Vân trầm mặc không nói, vậy có nghĩa là ông ta không muốn làm “súng” của mình.
- Lực lượng công an của cục Công an thành phố Đông Cống chắc chắn không ít, mấy trăm người, chỉ một vụ án chẳng lẽ đã bị phái đi hết. Chuyện đó là không thể nào. Hôm nay Vinh Quang xảy ra chuyện, trách nhiệm của đồng chí Vương Triều không thể trốn tránh. Hơn nữa, Chủ tịch tỉnh Y lúc rời đi có đề cập qua rằng, cục Công an của thành phố Đông Cống chúng ta cần phải chỉnh đốn rồi.
Chủ tịch tỉnh Y chính là đang cảnh báo chúng ta, chúng ta không thể làm lơ chỉ thị của lãnh đạo được.
Lúc này, đồng chí Quách Tắc Quân không ngờ lại lấy lời của Chủ tịch tỉnh Y ra áp chế mọi người.
- Ha ha, Chủ tịch thành phố Quách, tôi không rõ là anh bị nghễnh ngãng hay là có nguyên nhân gì.
Lúc này, Diệp Phàm không ngờ lại thản nhiên cười nói.
- Tôi không hiểu lời này của Chủ tịch Diệp có ý gì?
Quách Tắc Quân vừa nghe, nhìn Diệp Phàm, bức hỏi.
- Lúc ấy, lời Chủ tịch tỉnh Y nói trong lúc rời đi phỏng chừng mọi người đều đã nghe rõ rồi, ý của Chủ tịch tỉnh Y hẳn là nói điều kiện của cục Công an thành phố Đông Cống quá thiếu thốn.
Giao cho Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta rót thêm chút tiền giúp bọn họ trang bị công cụ công tác tốt hơn. Cho nên ông ấy mới nói là “chỉnh lý” chứ không phải là “chỉnh trị”.
Đồng chí Tắc Quân, khác một chữ thì ý nghĩa khác một trời một vực đó. Chỉnh đốn tất nhiên là chỉ điều kiện của cục Công an thiếu thốn, ngay cả xe cảnh sát cũng đã cũ kỹ lắm rồi.
Các đồng chí công an từ nơi xa không kịp trở về, đúng không?
Diệp lão đại thật đúng là biết bẻ cong sự thật, mà nói vẫn rất đường hoàng.
Sắc mặt Quách Tắc Quân đỏ lên, nói:
- Chủ tịch Diệp, Chủ tịch tỉnh Y rõ ràng nói là “chỉnh trị”. Từ lúc nào đã thành “chỉnh lý” vậy? Nếu quả thật là “chỉnh lý”, có phải là ngữ pháp của câu không thuận miệng hay không? Chẳng lẽ phải trách Chủ tịch tỉnh, đường đường là Chủ tịch tỉnh ngay cả câu chữ cũng không nói rõ ràng hay sao?
Đồng chí Diệp Phàm, những lời như thế này anh cũng có thể nói ra, thật quá buồn cười.
- Có gì buồn cười chứ, lúc ấy chủ tịch tỉnh Y đi khỏi, tôi ở gần ông ấy nhất. Chính xác ông ấy nói là hai chữ “chỉnh lý” chứ không phải là “chỉnh trị”.
Đúng lúc này, Cục trưởng cục Tuyên giáo Y Thanh Liên bất ngờ nói xen vào, dứt khoát chứng thực chuyện này giúp Diệp Phàm.
Lúc ấy Y Thanh Liên đúng là người ở gần Y Kiệt Minh nhất, hơn nữa lại ở ngay bên cạnh ông ta. Về phần có đúng là nghe thành “chỉnh lý” hay không, chuyện này, chỉ có trời mới biết. Chắc rằng những người ngồi đây không ai sẽ ngốc đến mức đi hỏi Chủ tịch tỉnh Y. Cho nên, người ở gần Chủ tịch tỉnh Y nhất ngược lại trở thành nhân chứng có tính xác thực nhất.
- Sao cô có thể bẻ cong sự thật như thế? Cục trưởng Y, làm một người tuyên truyền, càng cần phải chú trọng sự thật hơn. Nếu đưa tin sai sự thật sẽ đem đến hậu quả như thế nào, tôi nghĩ rằng cô hiểu rất rõ.
Thái Phi nhìn Y Thanh Liên một cái, lạnh lùng hừ, nói.
- Điều này tôi hiểu rất rõ, không phiền Bí thư Thái chỉ giáo. Đến điều đấy còn không rõ ràng, tôi còn làm công tác tuyên truyền làm gì?
Y Thanh Liên không để cho Thái Phi vị Phó Bí thư này giữ chút mặt mũi.
Ngay cả Y Cao Vân cũng phải thầm giật mình, Y Thanh Liên từ khi nào to gan đến như vậy. Phải biết rằng, Y Thanh Liên là một người con gái, thời Vi Lý Quốc còn cầm quyền, có phát ngôn trong hội nghị thường vụ cũng rất uyển chuyển.
Cho nên, danh tiếng trong Thành ủy của cô vẫn khá tốt. Không ngờ được hôm nay lại dám thẳng thắn công kích ngược lại Thái Phi. Có thể nói là xé bỏ mặt nạ mà phản kích.
Nguyên nhân trong đó tất nhiên Y Cao Vân không thể nghĩ ra được, đó là bởi vì Diệp lão đại đã nhúng tay vào mà. Đồng chí Y Cao Vân chỉ có thể nghĩ là do Vi Lý Quốc thao túng đằng sau. Chẳng lẽ Vi Lý Quốc cũng không thích tên Thái Phi này, Y Cao Vân tự nhiên thầm cân nhắc.
- Được rồi, chuyện hôm nay đồng chí Vương Triều sắp xếp cho chút lộn xộn. Viết một bản kiểm điểm sâu sắc đi.
Y Cao Vân phất tay, nói.
Tối hai ngày sau.
Vương Triều mang theo một tập công văn, vội vàng đi vào chỗ ở của Diệp Phàm, vừa lúc Lam Tồn Quân cũng đang ở đó.
- Nhìn sắc mặt vui vẻ của cậu, có phải vụ án có đầu mối rồi hay không?
Diệp Phàm vừa bảo anh ta ngồi xuống, vừa hỏi.
- Nguyên Trưởng phòng Tài vụ Cam Anh Anh đã bị bắt trở về, cô ta khai ra hết rồi.
Vương Triều nói.
- Ha ha, chắc là cậu lại dùng cầm nã thủ chứ gì?
Diệp Phàm thản nhiên cười, nói.
- Không đâu, có mỗi một mụ đàn bà, sao phải phiền toái thế.
Vương Triều hơi có vẻ đắc ý quét mắt về Lam Tồn Quân một cái.
- Ồ, không dùng à, vậy cậu làm thế nào mà cô ta lại chịu nôn hết ra? Tôi vốn nghĩ cái loại đàn bà to gan lớn mật, ngay cả mấy trăm triệu cũng dám cuỗm đi này là hạng người rất cứng đầu. Loại đàn bà này, không dễ hàng phục.
Lam Tồn Quân hừ, nói, tự nhiên muốn đả kích một chút đồng chí Vương Triều.
- Người giỏi tự có kế hay, kỳ thực, Cam Anh Anh có quan hệ thân thích với Cam Vũ Thuần, Cam Vũ Thuần còn phải gọi cô ta một tiếng chị họ.
Tất nhiên chị họ này họ khá xa, tuy nhiên, cũng khá thân thiết. Cho nên, Cam Vũ Thuần mới có thể sắp xếp cô ta làm người phụ trách Phòng Tài vụ.
Hơn nữa, cho cô ta quyền sở hữu tài sản rất lớn, mới có thể gây ra hậu quả như thế. Có điều, tôi chẳng qua chỉ giở một thủ đoạn nhỏ thôi.
Bắt lấy con trai của cô ta để khiến cô ta ra mặt, hổ dữ không ăn thịt con. Cam Anh Anh không cứng được nữa, rốt cuộc cũng phải khai ra. Theo lời giải thích của cô ta, cô ta ôm tiền chạy trốn cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Vương Triều nói.
- Là bất đắc dĩ, cũng không trách được, có tiền chẳng lẽ lại không bị dao động. Đó những mấy trăm triệu cơ mà, chạy ra nước ngoài hưởng dụng mấy đời cũng không hết.
Lam Tồn Quân hừ lạnh, nói.
- Người đàn bà này không lớn mật như vậy, hơn nữa, Cam Vũ Thuần đối xử với cô ta cũng không tệ. Cũng không phải cực kỳ cần tiền, cô ta lại không phải vốn có ý định nuốt mất khoản tiền đó. Đó là bởi vì có người bắt cóc con trai cô ta.
Vương Triều nói.
- Việc này chắc không phải là do người nhà họ Tô làm chứ? Tôi vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, từ Công ty Bảo hiểm Huệ Cảnh luôn có bóng dáng mơ hồ của nhà họ Tô. Điều này, tất nhiên phải thông qua thủ đoạn đặc biệt mới có thể điều tra ra. Mà Cam Anh Anh, có phải cũng là do nhà họ Tô an bài người bức ép cô ta hay không, mục đích tất nhiên là lấy tập đoàn Vinh Quang kéo theo nhà máy đường Dương Xuân, cuối cùng tóm gọn một mớ, hoàn toàn khiến cho cục diện kinh tế của thành phố Đông Cống rối loạn. Mục tiêu chính là tôi rồi.
Diệp Phàm nói, sắc mặt trở nên âm trầm, hắn nhìn Vương Triều một cái, hỏi:
- Đã bắt được người bức ép cô ta chưa?
- Là người của tổ chức Đông Cẩu làm.
Sắc mặt của Vương Triều ngưng trọng chưa từng thấy.
- Đông Cẩu!
Lam Tồn Quân không nhịn được, thất thanh kêu lên.
- Anh cũng biết Đông Cẩu?
Vương Triều hơi cảm thấy bất ngờ, nhìn Lam Tồn Quân một cái.
- Nghe nói qua.
Lam Tồn Quân gật đầu.
- Đông Cẩu, là cái thứ gì?
Diệp lão đại liếc Lam Tồn Quân một cái, hỏi.
- Nghe nói ở trên thế giới có một tổ chức rất nổi tiếng, chuyên làm những hoạt động như là bắt cóc, giết người .
Lam Tồn Quân nói, nhìn Vương Triều một cái, nói:
- Việc này Vương Triều đến từ phòng Điều tra của cục Công an, hẳn là biết rõ hơn tôi, cứ để cậu ta tiết lộ thì hơn.
Diệp Phàm nhìn về phía Vương Triều.
- Đông Cẩu là một tổ chức bí mật quốc tế, nghiệp vụ của nó nghe nói bao trùm hơn một nửa Địa Cầu này. Tổ chức này cực kỳ bí ẩn, không ai biết được trụ sở của bọn chúng ở đâu. Tuy nhiên, người của Đái A hẳn là biết rõ bọn chúng.
Vương Triều nói đến đây, âm chỉ Diệp Phàm là đặc nhiệm của Tổ A, hẳn phải biết rõ tổ chức bí mật này.
- Ờ, có khả năng, cậu nói tiếp đi.
Diệp Phàm gật đầu, nói.