Diệp Phàm cố ý hỏi, đã có ý định tạm thời để Xa Hồng Quân làm thư ký. Đã định như vậy thì phải tìm hiểu anh ta từ một phương diện khác. Diệp Phàm tiện tay lật sấp tài liệu Liễu Mi Phương đưa qua, kinh ngạc phát hiện không có tài liệu của Xa Hồng Quân, xem ra người này không có vị trí gì trong mắt cấp trên.
- Vậy anh có dự định cho anh ấy làm thư ký không, nếu không có thì tôi sẽ không nói đâu.
Nông Viện Viện chớp chớp lông mi, nhìn thấy một tia giả dối lộ ra, xem ra cô gái này cũng không dễ qua mặt.
- Đương nhiên là có ý định rồi. Nếu không tôi quan tâm mấy chuyện tào lao đấy làm gì? Muốn làm thư ký của tôi thì tôi phải tìm hiểu rõ ràng, nếu không…
Diệp Phàm giả vẻ nghiêm túc.
- E rằng anh nghe xong chuyện của anh ấy thì có khi sẽ không chọn anh ấy làm thư ký nữa, ôi…
Nông Viện Viện lại thở dài.
- Trước tiên hãy cứ nói tôi nghe đã
Diệp Phàm cười nói.
- Anh họ tôi là Xa Hồng Quân, năm nay gần 28 tuổi. Vừa tốt nghiệp đã làm việc tại tổ thư ký của văn phòng Huyện ủy. Lúc đó văn phòng Huyện ủy phân ra làm các tổ: tổ Thư ký Văn thư, tổ Tổng hợp, tổ Tin tức..v..v. Vốn dĩ làm việc rất tốt, cấp trên cũng khá trọng dụng. Năm 26 tuổi còn được để bạt làm tổ trưởng tổ Tổng hợp của văn phòng Huyện ủy. Tuy nhiên sau đó lại xảy ra một việc.
Nói đến đây, Nông Viện Viện có vẻ như e dè cái gì đó, ngó ra phía cửa xem xét.
- Nói tiếp đi
Diệp Phàm giục, cảm thấy nhất định thư ký Xa này hẳn phải liên quan đến chuyện gì thần bí.
- Cái đó xin anh nhất thiết đừng nói ra ngoài.
Nông Viện Viện liếc Diệp Phàm căng thẳng nói, xem ra là thật lòng, sợ Chủ tịch Diệp lại để lộ bí mật gì gì đó.
- Cái miệng này của tôi, cô có dùng thép trời cũng không cậy nổi đâu.
Diệp Phàm đốt một điếu thuốc thản nhiên cười nói.
- Anh họ tôi năm 26 tuổi thích một cô giáo trong huyện. Không lâu sau hai người trở thành bạn.
Phiền phức nảy sinh chính từ đây. Không lâu sau, có con trai một vị lãnh đạo địa khu đến Ma Xuyên chơi vừa nhìn đã thích bạn gái anh họ tôi.
Còn đưa tiền bảo anh tôi họ tôi rút lui gì gì đó, nhưng bị anh tôi dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối. Anh ấy nói “tình yêu không phải bán cải bắp, có đưa trăm triệu cũng không rút lui.
Nếu Tố Khiết tự nguyện theo anh, tôi sẽ không nói nửa lời.” Ôi, Tố Khiết chính là chị dâu tôi. Tuy nhiên họ vẫn chưa kết hôn.
Vể sau, tên lưu manh kia còn đi làm phiền chị dâu tôi. Chị ấy đương nhiên không chịu, mắng mỏ thế nào cũng không chịu đi, hơn nữa còn năm lần bảy lượt. Anh họ tôi cuối cùng không chịu được, đánh nhau một trận với tên lưu manh đó, còn bị đâm một dao vào đùi, khâu mất hơn mười mũi.
Ôi…Sau đó, chuyện đề bạt cũng vì vụ đánh nhau này mà thành mây khói. Tuy nhiên, cũng còn may, chị dâu tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh họ tôi, tình cảm càng bền chặt hơn.
Chỉ có điều chị dâu tôi lại bị điều đến thị trấn Thanh Sơn dạy học. Anh họ tôi vốn dĩ cũng muốn đi, ngờ đâu huyện không đồng ý, cứ bắt anh ấy phải ở lại văn phòng Huyện ủy. Mỗi ngày vài tập tài liệu văn kiện gì đó. Mấy năm nữa đã 30 tuổi. Cả đời như vậy thì còn hy vọng gì nữa.
Chủ tịch Diệp, anh xem, anh hơn anh họ tôi bao nhiêu, anh đã là chủ tịch Huyện rồi, còn anh họ tôi, hiện nay còn chẳng phải phó phòng gì cả.
Đồng nghiệp cùng làm việc với anh ấy ở tổ Thư ký Văn thư có người đã làm đến chức Chủ tịch thị trấn. Còn anh họ tôi, chính vì vụ việc đánh nhau mà ngần ấy năm vẫn bị người ta ức hiếp.
Lãnh đạo trong huyện cũng khó xử. Cấp trên lúc nào chẳng theo dõi. Cho nên ngay cả chuyện anh họ tôi muốn đến thị trấn Thanh Sơn làm việc cũng không được giải quyết.
Thật là ức hiếp người ta quá mà.
Nông Viện Viện giận đỏ bừng mặt, lo lắng cho anh họ cô, khóe mặt như có nước. Vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Phàm giống như đang trông mong vào vị cứu tinh khiến trong lòng Diệp Phàm cảm động.
- Con trai nhà ai ở địa khu?
Diệp Phàm khẽ cau mày, không ngờ lại động tới một vụ phiền phức.
“ Nếu quả thật là một nhân vật có ảnh hưởng lớn thì mình cũng phải xem động chạm tới người ta có đáng không. Hiện nay công việc của mình cũng còn cần tới sự ủng hộ của các vị lãnh đạo thành phố. Tuyệt đối không thể nhân thất đại. Hơn nữa, quan hệ của Nông Viện Viện với mình cũng đâu phải quá sâu sắc.
- Ừ…
Nông Viện Viện mãi không nói thành lời. Đôi lông mi dài chớp vài cái, nước mắt không kìm lại được lăn dài trên má.
- Khóc gì, trả lời tôi đi?
Diệp Phàm thấy phiền, giọng điệu có phần nặng nề
- Tôi biết, những người làm quan đều ngại phiền phức. Tôi…tôi
Nông Viện Viện nghẹn ngào.
- Ngại gì? Dù sao cô cũng phải nói rõ xem sự tình như thế nào chứ.
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, không ngờ Nông Viện Viện lại nghĩ tới băn khoăn của mình, thật là một cô gái thông minh.
- Tôi nói rồi anh có dám dùng anh họ tôi không?
Nông Viện Viện kiên cường, lau miệng, nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Tôi sẽ dùng anh họ cô. Tôi đây sợ ai chứ?
Diệp Phàm bị cô khiến cho phải ra vẻ đàn ông, dù sao cũng không thể để một cô gái coi thường được. Cuối cùng, đến những lời mạnh bạo này cũng dám nói ra rồi, lại nói:
- Nhưng tôi cũng phải xem liệu những lời cô nói có phải thật không, nếu là thật thì không thành vấn đề.
- Tuyệt đối không nói dối nửa câu. Đó chính là con trai Phó chủ tịch Đường Thiên Thạch ở địa khu.
Nông Viện Viện cuối cùng cũng nói ra.
- Đường Thiên Thạch.
Diệp Phàm miệng nhắc lại, giật mình thầm kêu một tiếng may mắn. May mà không phải Phó chủ tịch thường trực địa khu đồng chí Triệu Xa Thành. Nếu không đúng là mình cũng không dám động vào củ khoai lang bỏng tay này. Thật may vì không phải ủy viên thường vụ địa khu.
- Thảo nào.
Diệp Phàm hừ một tiếng càng khiến Nông Viện Viện lo lắng. Nghĩ đến việc toàn bộ lãnh đạo huyện Ma Xuyên không dám dùng anh họ mình, chủ tịch Diệp hiện nay có khi cũng là lừa mình mà thôi, lập tức cảm thấy oan ức, nước mắt như những hạt châu rơi xuống không ngớt.
- Haha, lại khóc rồi, như con mèo con ý. Cô dù sao cũng là Phó chánh văn phòng Uỷ ban nhân dân, làm sao lại cứ động tí là khóc, cứ như trẻ con ý. Nào, lại đây, trước tiên lau nước mắt đi đã.
Diệp Phàm thấy buồn cười, rút ra tờ giấy đưa qua.
- Không lau. Anh không dám dùng anh họ tôi thì bỏ đi. Tôi biết lãnh đạo các anh cũng có chỗ khó xử, xem như tôi chưa nói gì.
Nông Viện Viện không cầm tờ giấy, rõ ràng có phần tức giận, quên luôn Diệp Phàm dù sao cũng là chủ tịch huyện.
- Ai nói không dùng? Dù sao cô cũng phải cho tôi chút thời gian xem xét chứ. Sau đó còn phải điều tra thêm. Hơn nữa, nhiệm vụ đưa chìa khóa kia cô cũng chưa hoàn thành mà. Không làm được thì chẳng có gì để nói nữa. Đến lúc đó cũng không thể trách tôi sợ đắc tội lãnh đạo gì gì đó đúng không?
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Chỉ cần anh dùng anh họ tôi, tôi có phải đập đầu xuống đất cũng phải đưa chiếc chìa khóa này đến tận tay Chủ tịch Lan.
Nông Viện Viện nén tiếng nức nở, nhìn Diệp Phàm một cái.
- Vậy quyết định thế. Haha. Hình như hết giờ rồi, tôi phải đi ăn đây.
Diệp Phàm cười đứng lên.
- Tôi mời anh ăn, anh thấy sao?
Nông Viện Viện hỏi.
- Đi đâu?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Đi nơi tốt nhất Ma Xuyên chúng ta, Thần Nữ Tửu Lầu.
Nông Viện Viện lau nước mắt nói.
- Cũng khá hào phóng đấy. Cô không sợ bị tôi ăn đến rỗng túi hả?
Diệp Phàm làm điệu bộ trêu chọc cười.
- Không sợ. Tiền lương cả tháng tôi không cần nữa. Dù sao cũng còn có thể ăn bớt ở nhà.
Nông Viện Viện cười nói.
- Nhưng mà tôi muốn ăn đồ ngon nhất, một tháng lương của cô có lẽ là không đủ.
Diệp Phàm giả giả vờ giả vịt lắc lắc đầu.
- Một tháng không đủ, vậy hai tháng tôi cũng không sợ.
Nông Viện Viện hăng hái.
Họ vừa xuống lầu đã thấy trưởng phòng Công an Ngô Đồng thở hồng hộc chạy tới.
- Chủ tịch Diệp, tôi…
Ngô Đồng ấp a ấp úng, liếc nhìn Nông Viện Viện, hình như có chuyện muốn nói.
- Chủ tịch Diệp, tôi đi gọi món ăn trước, lát anh cứ đi thẳng đến Thần Nữ Tửu Lầu là được.
Nông Viện Viện rất hiểu chuyện, mượn cớ đi trước.
- Không cần đâu cô Nông, vừa rồi chỉ đùa với cô chút thôi.
Diệp Phàm cười nói, vẻ rất hiền hòa.
- Chủ nhiệm Nông, cô đi gọi món trước đi, hóa đơn để tôi thanh toán.
Ngô Đồng cười nói, đảo mắt, vừa nghĩ tới chuyện mời chủ tịch Diệp ăn cơm, nói:
- Chủ tịch Diệp, rất hân hạnh được mời anh, được không vậy, haha.
Ngô Đồng cười gượng.
- Mời một hồi rồi muốn đánh tôi một hồi hả, ít nhất phải ba hồi, ba chiếc xe, cũng đến cả triệu đấy.
Diệp Phàm trêu chọc Ngô Đồng.
- Được, bao nhiêu cũng để tôi thanh toán tất.
Ngô Đồng ưỡn ngực ra vẻ.
- Ái chà, xem chừng phòng công an cũng khá giàu đấy nhỉ?
Diệp Phàm cố ý nói.
- Dù không có tiền cũng phải mời chủ tịch Diệp. Nói ra thì chúng tôi lãi quá rồi, một bữa cơm đổi lấy một chiếc xe.
Ngô Đồng vẻ mặt nghiêm nghị nói.
- Được rồi, tôi cũng chưa đến tửu lầu ở Ma Xuyên này bao giờ, buổi tối đi thử xem sao. Tuy nhiên, cô Nông, đừng gọi nhiều đồ ăn quá, lãng phí.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi biết rồi.
Nông Viện Viện vui vẻ đi như một cơn gió thổi qua.
- Lấy xe rồi hả?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Lấy xe rồi. Cái này thật là phải cảm ơn chủ tịch Diệp. Nếu không, đến trưởng phòng như tôi cũng không có xe mà đi. Anh không biết chứ, lái chiếc xe kia vể mà cả phòng Công an chấn động. Có đồng chí lão thành giơ tay vuốt chiếc xe cảnh sát việt dã rộng thùng thình kia mà không ngăn được dòng lệ. Nói là chưa từng thấy xe tốt như vậy ở Ma Xuyên. Trước kia chỉ nhìn thấy ở địa khu. Phòng công an huyện chúng tôi cũng đã đến lúc được nở mày nở mặt rồi.
Ngô Đồng có chút kích động, môi run run.
- Ý anh là trước kia đều thắt lưng buộc bụng
Diệp Phàm nhíu nhíu mày.
- Chủ tịch Diệp, những thứ khác không nói, cả ngày nhìn đã quen mắt cảnh trưởng đồn công an của bốn trấn khu tự trị Giang Tân và Xương Châu lái xe Jeep.
Tháng trước đột nhiên thấy đổi một chiếc Santa mới tinh. Hai vị Mã Lục Tử và Trịnh Đông muốn khoe khoang ra vẻ, thích lái vòng vòng qua cửa cục huyện Ma Xuyên chúng ta hóng gió
Anh bảo có tức không. Chúng ta có lòng tiếp đón, nhưng cả phòng ngoài ba chiếc xe tải ra chỉ còn lại là chiếc máy kéo.
Cái này, bọn họ lại chẳng cho là mình keo kiệt ấy à. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Sáng sớm nay, phòng cảnh sát chúng ta cũng lái xe đi hóng gió đấy.
Mấy cán bộ cảnh sát đã nghỉ hưu cứ đòi quay lại để được lái xe mới, đi dạo vài vòng các thị trấn xung quanh. Lần này phải khiến Mã Lục Tử và Trịnh Đông mất mặt một phen.
Xe của chúng ta là Misubishi, nghe nói là hàng nhập khẩu. Cái thói đời, rút cục cũng đến lượt chúng ta khoe khoang rồi. haha.
Ngô Đồng nói liến thoắng, chút nữa phun cả vào người Diệp Phàm. Chợt nhìn thấy Diệp Phàm nhíu mày mới có chút ngượng ngùng, không nói gì nữa.