Cho nên, người chết dưới tay 10 cao thủ của chúng tôi chết không ít. Xếp chồng chất lên cũng có thể thành một ngọn núi rồi.
Sau đó, xuất hiện 9 cao thủ đặc biệt đối đầu với chúng tôi. Chúng tôi giết lẫn nhau, cuối cùng cũng thành gần như một chiến trường thì chúng tôi mới nhân ra vốn dĩ mọi người là huynh đệ, huynh muội.
Bởi vì, chúng tôi có bí thuật để tự thay đổi cơ thể và khuôn mặt. Thời kì võ công ở mức đỉnh cao chúng tôi mới nhận ra nhau.
Ôi... sau đó trước khi chết tôi có hỏi sư muội vì sao? cô ấy nói sau khi học võ công của Cửu Chỉ thì một lòng hướng thiện. Lúc nào trong lòng cũng tràn đầy nghĩa hiệp.
Lúc đó tôi kinh ngạc, tôi cũng học võ công của Cửu Chỉ nhưng 10 người chúng tôi lòng đầy tà ác mới đứng đầu thập địa ma.
Huyễn Ma nói với vẻ đau lòng.
- Cửu Chỉ này quá xấu xa. Tôi cho rằng võ công mà y truyền dạy cho các ông phân ra làm hai loại lớn. Một loại là sau khi học các ông sẽ biến thành hạng người tà ác.
Chính là Thập Địa Ma các ông, một bộ phận khác chính là sau khi học thì trở thành hiệp sĩ. Hơn nữa, hình như là võ học của hai người các ông là tương khắc.
Các ông giết người, bọn họ cứu người, cuối cùng đụng nhau là cả hai đều thua, cõ lẽ cuối cùng cũng sẽ chết hết.
Xem ra, con người của Cửu Chỉ này quá mức tà ác. Nhưng y làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, những năm nay tôi luôn thắc mắc vấn đề này. Y làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Ví dụ như tôi sẽ ảo tưởng như âm ba, còn sư muội có thể phá giải được ảo tưởng âm ba của tôi. Còn sư đệ tôi thì lai có khả năng phá giải võ công của Sư Châu.
Cứ nghĩ như vậy, Cửu Thiên Thập Địa Ma chúng tôi cũng chẳng có được điều gì tốt cuối cùng cũng chết hết cả.
Chuyện này lẽ nào là âm mưu lớn gì đó của Cửu Chỉ?
Huyễn Ma nói.
- Các ông có được võ công của Cửu Chỉ nhưng ông có thể khẳng định đây chính là học võ của Cửu Chỉ sao?
Diệp Phàm hỏi có chút nghi ngờ.
- Chắc chắn là vậy, chuyện này không cần hoài nghi.
Huyễn Ma rất võ đoán mà khẳng định.
- Ông có lý do gì mà chắc chắn là bí học của Cửu Chỉ mà không phải do những người khác mạo danh. Ông cũng nói từ khi sinh đến lúc chết chưa từng gặp Cửu Chỉ, dựa vào cái gì mà ông khẳng định như thế. Sự khẳng định của ông không có căn cứ, chỉ là cách nói võ đoán mà thôi. Có lẽ các công đã bị kẻ khác gài bẫy.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này cậu không hiểu rồi.
Huyễn Ma cười thần bí.
- Giả bộ thần bí thôi.
Diệp Phàm khinh thường hừ lạnh một tiếng.
- Cậu thì hiểu cái gì? Đã ngàn năm rồi, những cao thủ đều biết nhất đoạn chưởng chính là dấu hiệu của Cửu Chỉ. Hơn nữa, không ai có thể giả mạo được.
Huyễn Ma nói.
- Đoạn chưởng, nếy là của Cửu Chỉ. Vậy bàn tay kia có phải là ngón tay cái bị chặt đứt một nửa không
Bởi vì, Diệp Phàm nghĩ đến chuyện ở đảo Thất Bảo.
- Chuyện này mà cậu cũng biết, xem ra đúng là cậu biết không ít rồi.
Lần nay ngay cả Huyễn Ma cũng khiếp sợ nhìn Diệp Phàm. Hồn khí kia ngưng tụ thành cái mũi còn hít một chút. Chẳng qua là không phát ra tiếng của nước mũi mà thôi.
- Đúng là thế sao?
Đồng tử của Diệp Phàm co rút lại.
- Tiểu tử cậu đoán không đúng rồi.
Huyễn Ma cho rằng mình bị lừa.
- Tôi đã nhìn thấy một bàn tay như thế.
Diệp Phàm nói.
- Ở đâu?
Huyễn Ma thở thực sự rất gấp. Giống như tim đột nhiên phát bệnh vậy.
- Ông nói bàn tay của Cửu Chỉ đặc biệt người khác không thẻ bắt chước được đúng không? Vậy bàn tay kia có cái gì? Người ta cũng có thể giả mạo được đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Trên bản tay Cửu Chỉ, ông ta có làm một tín vật, mà quan trọng là ngón tay có tín vật đó đã bị cắt đứt một nửa rồi.
Cũng không biết là Cửu Chỉ dùng bí pháp gì. Ngón tay cái đó của Cửu Chỉ cứ chạm vào vật gì là có thể phát hỏa.
Loại lửa này có thuộc tính nóng rực như nội khí, lúc mới bắt đầu mọi người đều cho là như vậy.
Sau đó có người cho rằng loại lửa nội khí này cũng không phải là nội khí của cơ thể luyện ra mà là một loại lửa của tự nhiên.
Chúng tôi gọi nó là ngọn lửa của âm phủ.
Huyễn Ma nói.
- Nhân gian đâu có âm phủ, cái này thuần túy là do kẻ nhiều miệng nói bậy mà thôi.
Diệp Phàm nói, trong lòng hắn cũng bị chấn động, nhất thời lại mừng như điên.
Bởi vì, ngọn lửa âm phù hình như mình đang ở trong biển cũng có được truyền thừa của Cửu Chỉ. Còn bây giờ, một bàn tay có thể phát ra ngọn lửa này, uy lực rất lớn. Một trưởng có thể đốt cháy khúc gỗ.
Đương nhiên, hiện tại Diệp Phàm vẫn lo lắng một chút. Vì, Cửu thiên thập địa chính là khắc họa một người sống.
Cửu Chỉ không thu nạp là đồ đệ của mình còn mặt khác cũng thu một ít đồ đệ. Đến lúc đó lại thành kết cục tàn khốc cả hai đều thua.
- Cậu thanh niên, đừng nghi ngờ những cao thủ của chúng tôi lấy nó đi. Tuy chưa ai thấy âm phủ nhưng rốt cuộc nó có hay không thì không ai rõ cả.
Nhưng không phải âm phủ rất đáng sợ sao? Hơn nữa, trong âm phủ chắc chắn là rất nhiều âm khí. Còn ngọn lửa này của Cửu Chỉ chình là một loại lửa âm khí.
Lúc nó đốt cháy cậu, xương cốt đau nhức. Hơn nữa ngọn lửa địa ngục này trước mắt chỉ phát hiện qua dấu hiệu bàn tay của Cửu Chỉ.
Truyền thuyết năm đó kể rằng lúc Cửu Chỉ đi ăn trộm Xà Mị ngàn năm của Vũ Vương chính là nhờ vào ngọn lửa địa ngục này mới có thể thoát thân được.
Cậu phải biết rằng, lúc Vũ Vương còn sống là một kẻ đáng sợ biết bao. Còn có người nói lúc mà ngọn lửa địa ngục trên bàn tay đó của Vũ Vương bổ tới có thể đốt cả một ngọn núi nhỏ.
Nhưng, ngọn lửa kia rất lâu tắt. Sau khi cây cối trên núi bị đốt sạch thì đến nham thạch.
Cuối cùng ngọn lửa kia còn cháy vào tận bên trong nham thạch biến các tảng đá rắn chắc thành than đá hết. Cậu từng nghe than gỗ, nhưng than đá đã từng nghe chưa?
Huyễn Ma hừ nói.
- Từ cái tên này có thể hiểu được. Đơn giản chỉnh là đốt cháy đá thì thành than đá thôi.
Diệp Phàm nói.
- Gần là như thế, ngọn núi kia vẫn còn đứng đó. Nhiều người biết chuyện nhưng không ai dám đến ngọn núi đó, hình như ngọn núi đó rất đẹp.
Nhưng, có một ngày đột nhiên có cuồng phong gào thét, mọi người mới phát hiện cơn cuồng phong này đã thổi mất cả ngọn núi nhỏ kia đi.
Cuối cùng người hiểu chuyện nhặt đá vụn lên vừa nhìn thì bỗng ngây người ra. Bởi vì, đá vụ lại biến thành than gỗ.
Lấy tay nghiền vụn ra thành bột hết. Có thể thấy được ngọn lửa này đáng sợ thế nào. Những năm đó cũng có người giả vờ dấu hiện này của Cửu Chỉ, tên đó là tên lừa bịp vô cùng nổi tiếng.
Kết quả là những tên lừa bịp đó đều bị nướng thành than hết. Đầu óc họ còn có ý thức nhưng cơ thể thì thành than hết rồi.
Cậu nghĩ mà xem, sự đau đớn như vậy phải hình dung thế nào đây?
Huyễn Ma nói còn rùng mình một cái.
- Đó là nướng thịt sống mà không chết.
Diệp Phàm cũng hơi e sợ.
- Sau đó không còn có ai dám giả mạo nữa, cho nên tối mới khẳng định như vậy. Đương nhiên, dấu hiệu của y cũng rất quý giá. Hiến thấy trên đời. Lúc nãy cậu nói là đã gặp dấu hiệu đó ở chỗ nào?
Huyễn Ma nói.
Diệp Phàm đem chuyện hôm đó trên đảo Thất Bảo nói lại một lần.
- Hình như không hớp với dấu hiệu của Cửu Chỉ, dù cậu nói đã nhìn thấy bên ngoài nó như một bàn tay hơn nữa ngón cái cũng bị chặt một nửa
Nhưng, không phải cậu cũng nói bàn tay đó chỉ là cái bóng sao? còn chúng tôi nhìn thấy chính là vật thật.
Cái bóng lớn như thế, nhưng từ trước đến giờ chúng tôi chưa nhìn thấy dấu hiệu bàn tay của Cửu Chỉ lại lớn như vậy.
Năm đó, chúng tôi nhìn thấy nó không khác người thật người là mấy. Còn cậu lại nhìn thấy mấy cái tòa nhà khổng lồ như vậy.
Đó chẳng phải là quá kì lạ hay sao?
Huyễn Ma có vẻ không tin chuyện này.
- Đúng là rất kì quái, nhưng, tôi nghĩ người của Vũ Vương muốn là ra thứ gì đó kì lạ cũng chẳng có gì kỳ quái.
Hơn nữa, pho tượng Tôn Thủy đó nếu như là Xà Mị ngàn năm thì cũng có hơi trùng hợp. Nghe nói cao thủ có cảnh giới thoát thần đều có thể dùng nội khí làm ra một cảnh tượng huyền ảo khiến người khác tưởng thật.
Diệp Phàm nói.
- Có khả năng này, giống như chúng tôi có thể dùng sóng âm tạo ra ảo ảnh để mê hoặc các cậu. Đương nhiên, cái này chỉ có thể kích thích ảo tưởng trong đầu con người, không giống với trình tự mà bọn Vũ Vương làm.
Huyễn Ma liền khiêm tốn.
- Cửu Chỉ và Vũ Vương là cao thủ cùng đẳng cấp, bí kíp mà y làm ra có thể cho các ông không cần sư phụ mà cũng thông được đến cảnh giới thoát thần. Lợi hại đến mức như vậy thực khiến người ta khiếp sợ.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, đúng là không dám nghĩ nữa. Mấy người kia căn bản là không để ý đến sự tồn tại của chúng tôi.
Huyễn Ma cảm thán mãi không thôi.
- Đúng rồi, trước trước ông nói đến kẻ điên là ai vậy?
Diệp Phàm nói.
- Ta cũng không rõ lắm, tên đó chính là kẻ điên. Lúc điên lên muốn lấy mạng người, 5 người trong Thập địa ma của chúng tôi phối hợp cũng không phải là đối thủ của y. Vì đã có lần 5 người chúng tôi đấu với y rồi. Kết quả là tè cả ra quần.
Huyễn Ma nói với vẻ xấu hổ.
- Người đó có đặc điểm gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Đặc điểm nổi bật nhất chính là binh khí có hình con rết gì đó. Không biết là thứ đó được làm từ cái gì.
Nếu nói nó giống binh khí cũng không phải, nhưng nói nó là nội khí thì cũng không đúng.
Thứ đó rất hung tàn, cắn một cái mà khiến sư đệ ta mất một cánh tay. Người đó chính là sư đệ đạt đến cảnh giới thoát thần viên mãn nhất.
May mà lần đó đệ ấy chỉ bị thương nếu không chắc chắn 5 người chúng tôi đã mất mạng rồi. Hơn nữa, kì lạ là ở chỗ hình như người đó luôn miệng nhắc đến một từ “Thiền Mị”.
Cũng không biết Thiền Mị là ai. Thần kinh người này không bình thường, không phân biệt được chính và tà, cứ gặp là sinh chuyện đánh người.
Huyễn Ma nói.
Lẽ nào là thân thích của Huyết Cương, cái tên trong rừng ma đó, Diệp Phàm chấn động suy nghĩ trong lòng.
- Đúng rồi, ông đã từng nghe nói đến người có tên là Đán Phi Tử chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Chưa.
Huyễn Ma lắc đầu.
- Ông nhớ lại xem, có cao thủ nào giống người này không?
Diệp Phàm vẫn chưa nản lòng.
- Thật là chưa mà.
Huyễn Ma nói.
- Ông biết đảo Thủy Tinh không?
Diệp Phàm hỏi. Đăng bởi: admin