Thằng nhãi này thầm mắng trong lòng: ‘Nói nghe sao mà hay thế, ông đây hôm trước còn đến địa khu, lão già mày có thèm để ý tới đâu. Quản giao thông, làm hại ông đây tới chỗ tên khốn Ngô Bạch Khai của cục Giao thông phải chịu bực bội. Cái gì huyện Ma Xuyên chúng ta mỗi ngày đến đòi tiền, cục Giao thông địa khu này cũng không phải chuyên môn vì nhân dân huyện Ma Xuyên phục vụ. Hàng năm cấp cho tài chính nhiều nhất, hàng năm đến đòi, các ông có phải đòi quen rồi không, giơ tay đòi làm mẹ người ta, năm nay không có tiền, tự mà ra tay sửa đường đi’
Chu Phú Đức cũng rất tức giận, hôm trước đi cục Giao thông địa khu một xu cũng không lấy được, đang lúc không biết phải bàn giao với Diệp Phàm thế nào, phải biết rằng theo quy củ năm xưa, cục Giao thông địa khu hàng năm đều phải phát cho nhân dân Ma Xuyên mấy trăm ngàn sửa đường, đây đã trở thành một quy củ bất thành văn của địa khu
Năm rồi lúc đi đòi tiền, Ngô Bạch Khai kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ, ăn uống hết một buổi mới chịu ký tên, lần này có chút khác thường, cái miệng kia cứng như ống thép, làm cho Chu Phú Đức giận đến nổi muốn lấy xà beng mà cậy ra. Đường lối trong đó Chu Phú Đức có mài mòn tế bào não thêm mấy chục ngàn năm cũng không thể nghĩ ra được
Mà lúc này Phó chủ tịch Địa khu phân công quản lý giao thông đồng chí lão Tra ngược lại đi chế giễu y sao không tới chơi thường, có thể không làm cho Chu Phú Đức nổi cáu sao?
- Tới thì muốn tới, tuy nhiên, ôi... Hoa đào tuy đẹp, nhưng có người nào đó làm ra hành động thật khiến người thất vọng đau khổ, đây đúng là làm bẩn sự thuần khiết của hoa đào, khi nào Bí thư Chu xử lý sạch sẽ thì tôi sẽ đến chơi lúc đó
Phó chủ tịch Địa khu Tra thở dài, một câu liên quan đến hai vấn đề, phép ẩn dụ
Chu Phú Đức sao có thể nghe không hiểu, có người nào đó khẳng định là chỉ đồng chí Diệp Phàm, làm bẩn chẳng lẽ là chỉ việc ẩu đã với em họ y Phan mặt rỗ
Còn hoa đào thánh thiện, đào cái con khỉ. Nếu không phải lúc trước nghe lời tên khốn Vi Bất Lý xúi giục, còn lão khốn nhà mày ở một bên trợ uy, ông đây sẽ không đồng ý trồng cái cây đào nhiễu sự kia. Hiện tại ông thì ngon rồi, năm đó hoa đào nở, mang một đám người đến vui chơi thưởng ngoạn rất náo nhiệt, rất vui thú, còn cái gì ‘đào hoa mỹ cảnh nhạ nhân diễm, nhân diện đào hoa tương ánh hồng, oanh oanh yến yến nhất đại đôi, đào hoa oa lý tụ tiêu hồn.’
Qua rồi thì sao? Phủi đít bỏ đi, để lại cả đống đào thối nát để ông đây dọn dẹp. Chủ tịch huyện Giang lúc trước đúng là xui xẻo, trồng thì không đến lượt y, nhưng lại phải đi dọn cái đống đào hôi thối, hôi không chịu được…
- Ha ha, có chút ô nhiễm cũng bình thường, chuyện này thì địa phương nào mà chẳng có
Chu Phú Đức bật cười ha hả, cũng không nói ra, hai con cáo già đang chơi chữ với nhau
- Chút ô nhiễm, vậy mà còn ít sao? Đến mức đẩy người ta vào tù, lão Chu a chớ xem nhẹ mà bỏ qua, nếu đợi cho ô nhiễm lây lan rộng hơn thì e là ông không thể dọn dẹp nổi đâu
Phó chủ tịch Địa khu Tra tiếp tục pha trò một lời 2 ý, chỉ việc Chu Phú Đức dung túng bỏ qua Diệp Phàm, đến cuối cùng Diệp Phàm làm lên, lão Chu ông phải đứng sang một bên uống nước lạnh
- Ha ha, vấn đề ô nhiễm này cho tới bây giờ cũng là rất khó xử lý, Ma Xuyên chúng ta càng không ngoại lệ, thành thị lớn còn thấy khó như thế, huống chi là địa phương nhỏ của chúng tôi?
Chu Phú Đức rõ ràng chỉ qua địa phương khác, ý là ông mày đây nghe không hiểu những lời nói của cao nhân như ông, thật sự nhảy vào mặt xử lý ô nhiễm, kiểu đánh Thái Cực Quyền này không ai tiếp chiêu, cũng không thể chơi tiếp, khiến cho Tra Kế Cương hận tới ngứa cả răng
- Lão Chu, tôi cũng không vòng vo với ông nữa, một câu, cái 'Ô nhiễm' này ông xử lý hay không?
Phó chủ tịch Địa khu Tra có chút bốc hỏa, ý đương nhiên là chuyện của đồng chí Diệp Phàm ông rốt cuộc có nhúng tay hay không?
- Chủ tịch Địa khu Tra, hôm trước tôi đến cục Giao thông địa khu, cục trưởng Ngô nói là năm nay Ma Xuyên không được phát một xu, phải sửa đường tự đi mà sửa, ngài xem...
Chu Phú Đức đúng là đa mưu túc trí, cũng là nắm lấy chuyện này mà bắt đầu
Hừ còn dám trả treo với tao, đồ chó Nhật Chu Phú Đức, cánh đủ dài đủ mạnh rồi phải không. Con chó lòng dạ hiểm độc này, đúng là mẹ nó toàn là sói mắt trắng, ông đây hàng năm không phải đều cho y mấy trăm ngàn sao, đến lúc cần dùng đến y, lại cùng ông đây chơi trò đẩy tay thái cực…’ Phó chủ tịch Địa khu Tra trong lòng mắng một câu, nhưng lại giả bộ vẻ mặt kinh ngạc.
Hỏi:
- Có việc này? Ừm, tôi nhớ ra rồi, lão Chu à, năm nay giao thông ở tỉnh còn chưa phát tiền xuống, tài chính địa khu hơi căng thẳng, Chủ tịch Địa khu Vương nói, phần đường rẽ phía nam đi tỉnh phải được ưu tiên chiếu cố trước
Việc phân bổ tài chính năm nay toàn bộ đặt vào hết con đường kia, còn những chỗ khác, phỏng chừng đều khó rót tiền tới
Ông tốt hơn là tự nghĩ cách đi, qua loa sửa sang chút là được rồi, phần đường lộ bên Ma Xuyên, nói thật, có cho các ông 2 triệu cũng không sửa được gì, 20 triệu thì còn có thể, phải sữa triệt để, không láo đâu
- Phó Chủ tịch Địa khu Tra, ngài là nói đến quốc lộ La Thủy mở rộng đến quốc lộ A08 kết nối từ thị xã La Châu đến Thủy Châu?
Chu Phú Đức trong lòng chấn động, rốt cuộc không còn để ý đến việc chơi chữ. Việc này như trời quang sét đánh khiến cho Chu Phú Đức ngồi cũng không yên, cả người đứng bật khỏi ghế, ở trong phòng mở ra cuộc giấy
Nếu đúng như lời Tra Kế Cương đã nói, năm nay cục Giao thông địa khu đem tám phần tiền cho vào quốc lộ La Thủy, vậy huyện Ma Xuyên là không còn gì để trông ngóng tiền đến tay
Nghe nói quốc lộ kia làm bản mẫu thí nghiệm cho đường cao tốc quy mô nhỏ, trước tiên thiết lập một con đường trực tiếp nối liền tuyến quốc lộ A08, hình như còn là hai chiều 6 làn xe, khá là quy mô
Đúng vậy, địa khu đã thổi gió, phỏng chừng không lâu sẽ bắt đầu thời kỳ đầu khởi công. Tình trạng thị xã La Châu thế nào, ông không phải không biết? Là một thị xã cấp huyện duy nhất của địa khu Đức Bình chúng ta ngoài trừ quận Đức Bình và quận Thông Đô
Ý cấp trên là kinh tế Đức Bình chúng ta quá lạc hậu, nhưng dù có lạc hậu có nghèo hơn nữa cũng phải tạo ra một thị xã có mặt mũi đàng hoàng
Vì để thu hút đầu tư, vì để có thể kéo các quận lân cận phát triển, La Châu liền được đưa ra trước mắt, Đức Bình chúng ta thì chỉ có La Châu là thị xã cấp huyện, cho nên, cần phải tạo ra một mô hình thị xã, đầu tiên là phải dựng một con đường ra dáng quốc lộ.
Đến đường cũng gồ ghề lồi lõm như con chó chưa vặt sạch lông thì làm sao bảo ngoại thương người ta thèm ngó vào, còn nói gì đến đầu tư?
Bên này thì Phó chủ tịch Địa khu Tra môi rung rung mà nói, còn bên kia những lời này chẳng khác từng cây côn lạnh giáng xuống Chu Phú Đức kia khiến trong lòng y vừa kinh vừa lạnh, tới nổi tâm can đóng cả băng
Toàn bộ tài chính đều rót hết vào quốc lộ La Thủy vậy những huyện khác hoàn toàn không có phần diễn xướng , Chu Phú Đức không kìm nổi bực tức dâng trào, nói:
- Phó Chủ tịch Địa khu Tra, nếu là như vậy thì chả khác nào kêu những huyện khác đi hóng gió tây bắc sao. Nhân dân Ma Xuyên chúng tôi trông ngóng việc sửa đường đến mòn cả mắt, cả năm nay và năm sau còn không phải lột bỏ mũ quan toàn tỉnh, không có đường thì lột cái gì, đâu phải dễ như lột quần áo đâu
- Ôi... đây cũng là chuyện bó tay, chẳng lấy tiền quốc lộ La Thủy cho Ma Xuyên các ông, vậy Ma Xuyên các ông có thể có GDP giống với thị xã La Châu không, vượt qua toàn bộ địa khu cộng lại, cũng chính là với tốc độ tăng trưởng cao hơn mười mấy phần trăm sao?
Cục Thống kê Địa khu có vị đồng chí cao cấp nói, một khi quốc lộ La Thủy hoàn thành, phỏng chừng GDP ở đó sẽ tăng trưởng mạnh có thể đuổi kịp và vượt qua 40 thị xã cấp huyện trong toàn tỉnh
Đừng xem chỉ là một trong 40 thị xã cấp huyện, đó cũng là một niềm tự hào của Đức Bình chúng ta. Tài chính và thuế vụ thu vào của một thị xã La Châu nhiều gấp 10 lần so với Ma Xuyên các ông
Việc này rõ ràng ở trước mắt, lãnh đạo dù có yêu thương hay thông cảm Ma Xuyên các ông đi nữa cũng không thể đem tiền đưa xuống Ma Xuyên, hơn nữa, đến bọt cũng không làm ra được. Tiếp tục giúp các ông, chi bằng đưa cho thị xã La Châu, tiền đến nhanh, kinh tế tăng tốc nhanh, hơn nữa, mặt mũi công trình cũng bắt mắt hơn người
Cho nên, lão Chu, cứ giữ yên hiện trạng, tự lực cánh sinh, có thể sửa bao nhiêu thì sửa bấy nhiêu đi. Ngày hôm qua Bí thư Trang không phải đã phá lệ khai ân, cho huyện Ma Xuyên các ông 300 ngàn tệ thuốc nổ.
Số tiền đó, là từ bí thư quỹ của Bí thư Trang người ta riêng biệt lấy ra đó, không dễ đâu. Phỏng chừng huyện Ma Xuyên các ông là huyện đầu tiên khiến Bí thư Trang bỏ tiền ra, hãy mãn nguyện đi
Phó chủ tịch Địa khu Tra đầu lưỡi kia đúng là biết ăn nói, dùng lưỡi làm hoa sen nở để hình dung cũng không đủ, thiếu chút nữa khiến Chu Phú Đức á khẩu không trả lời được, vẻ mặt chua xót
Thằng nhãi này mắt vừa chuyển, tính toán lại, vẻ mặt khó xử nói:
- Phó Chủ tịch Địa khu Tra, ông cũng biết đấy, khoản tiền thuốc nổ 300 ngàn là do Bí thư Trang nể mặt Chủ tịch huyện Diệp mà cho, tôi nào có bản lĩnh kia có thể khiến Bí thư Trang rút tiền từ bí thư quỹ để mua thuốc nổ? Cho nên, ha ha…
Ý của Chu Phú Đức Tra Kế Cương đương nhiên đã hiểu, trong lòng mắng: ‘thằng khốn này, đi hết một vòng cũng xoay lại đòi ra điều kiện. Không phải là đang muốn nói thằng nhóc kia được Bí thư Trang rất coi trọng, Chu Phú Đức tôi không thể trêu vào, ông bảo tôi biện hộ làm tôi rất khó xử, đồ con rùa, còn không phải muốn ông đây tự móc tiền túi ra sao. Tuy nhiên, Tiểu Quách Tử huyện Hồng Sa Châu đã sớm chào hỏi, hơn nữa...
- Được rồi, lão Chu, đừng vòng vo nữa, ông nói ra trước xem, dù có thế nào tôi cũng không trách ông
- Phó Chủ tịch Địa khu Tra, chuyện lần này chỉ sợ thật sự là có chút phiền toái. Phỏng chừng Hoành Lễ không thể tiếp tục ở xã Kim Đào. Tôi cũng khó xử, dù sao anh ta (Diệp Phàm) cũng là Chủ tịch một huyện, Hoành Lễ trong chuyện lần này có phần hơi quá
Chu Phú Đức người này đúng là người có tư tưởng bao che khuyết điểm. Diệp Phàm ở Ma Xuyên, tự nhiên cùng mình là đồng minh, đương nhiên, đây là đối với phạm vi trong phương diện lớn
- Vậy xin hỏi, lão Chu thấy có chỗ nào tốt không?
Phó Chủ tịch Địa khu Tra thuận theo gậy tre mà bò lên, tất nhiên là muốn để Chu Phú Đức đem em họ Phan mặt rỗ chuyển đến chỗ khác, có thể sắp xếp đến được chỗ tốt thì càng tốt đẹp
- Chủ tịch Địa khu Tra, ông biết đó, Ma Xuyên chúng tôi còn có chỗ tốt sao. Đơn giản hơn ông chỉ cần trực tiếp ở cơ quan cục thành phố sắp xếp cho Hoành Lễ một vị trí không phải càng tốt sao? Hơn nữa thì Hoành Lễ ở cục địa khu thì mạnh hơn nhiều sao với ở Ma Xuyên đúng không?
Chu Phú Đức rõ ràng đem cái bao cát Phan Hoành Lễ vứt cho Tra Kế Cương, dù sao Phan Hoành Lễ người này nếu tiếp tục ở lại Ma Xuyên khẳng định là tai họa.
Thằng quỷ này nếu cứ hai ba ngày lại đi kiếm chuyện với Diệp Phàm vậy càng làm phiền người khác. Hơn nữa, theo tận xương mà nói, Chu Phú Đức cũng khá chán ghét người này, cái vụ cây đào kia nếu không phải y chạy chọt tùm lum, miễn cưỡng bắt ép trồng, cũng sẽ không lòi ra cái sọt lớn như vậy trong huyện
‘Hừ muốn quét Hoành Lễ ra khỏi cửa hử? Đồ chó Nhật Chu Phú Đức, uổng công ông đây trước kia còn giúp Ma Xuyên các ông đem về khoản tiền lớn, năm nay vừa nghe nói không có tiền lập tức trở mặt, trở mặt còn nhanh hơn cởi quần phụ nữ, ý gì đây hử…’ Tra Chủ tịch Địa khu thiếu chút nữa giận điên lên, hắng giọng cười nói:
- Được đó trong cục cũng không phải không có vị trí trống, Hoành Lễ cũng nên đổi chỗ rồi. Nếu đã như vậy, bên chuyện phòng công an ông đánh tiếng một cái, cũng nên để Hoành Lễ còn mặt mũi để ra đi chứ phải không?
- Vậy chuyện đường lộ, thật sự không thể chi một ít sao?
Chu Phú Đức cố gắng một lần cuối cùng