- Em còn có thể nói gì chứ? Nếu không đưa, anh lại nói chúng ta là anh em, an toàn của đại ca, cậu không thể không quan tâm đến được, thân thủ của thủ hạ càng tốt thì càng có thể bao vệ đại ca gì đó. Đại ca anh đã là cao thủ lục đoạn rồi, thiên hạ rộng lớn như vậy, làm gì có mấy người có thể gây tổn thương đến anh, thật là. Em khó khăn lắm mới làm được một số dược hoàn, thoáng cái đã không cánh mà bay, còn phải đáp ứng chuyện của Tổng giám đốc Thượng. Tính toán theo như anh nói, ba người này không có hai viên rưỡi dược hoàn nhất định là không chịu rời đi.
- Ha ha, ha ha…đại ca rất biết ơn cậu. Cậu làm vậy cũng là vì dốc sức cho đất nước, là một chuyện rất vinh quang, lần sau khi thăng cấp đại ca sẽ đề bạt cậu, xem xem có thể kiếm được quân hàm trung tá không. Cậu xem đột phá thì nên tiến hành ở đâu cho ổn thỏa, nếu cậu có thể làm thì càng tốt.
Thiết Chiêm Hùng gượng cười nói mấy câu rồi đẩy việc cho Diệp Phàm.
- Xe tốt, đúng là xe tốt, chạy rất sảng khoái.
Lô Vỹ lượn một vòng quay về hét ầm ĩ. Ánh mắt cứ quét đi quét lại chiếc xe, không nỡ rời đi.
- Quay về đi, chúng ta phải bắt đầu rồi.
Diệp Phàm nói xong bước vào trong sân, kêu Tạ Mi Nhi sắp xếp một bàn thức ăn cho ba vị dũng sĩ
- Mị Nhi, gọi anh em tới, cùng uống rượu với ba vị khách tới từ Thủy Châu.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh em có thể không rảnh.
Tạ Mi Nhi nhất thời chưa hồi phục được tinh thần.
- Ha ha ha…đừng có tiếc đấy.
Diệp Phàm cũng không nói rõ, cười cười kêu Lô Vỹ đi.
Vì Diệp Phàm sớm đã nghe nói Tạ Tốn muốn vào Liệp Báo, nhưng vào Liệp Báo cũng không phải dễ dàng như vậy. Tạ Tốn vận dụng các loại quan hệ vẫn không vào được, cho nên Diệp Phàm cũng muốn giúp đỡ một tay, dù sao y cũng là anh trai của Mị Nhi.
- Khó hiểu!
Tạ Mi Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, mất hứng nói.
Suy nghĩ một chút cảm thấy nếu đã là khách Diệp Phàm mời đến, nếu Diệp Phàm đã kêu thì cũng nên gọi điện thoại cho anh thử xem, nếu có thời gian đến uống mấy chén với khách cũng không tệ. Thật ra căn cứ Ngư Đầu Dương cách huyện Ngư Dương cũng không xa, nếu lái nhanh không đến 20 phút đã đến rồi.
- Anh, anh có rảnh không?
Tạ Mi Nhi hỏi.
- Anh mới rời trạm gác, vừa tắm xong đang muốn đi ngủ một giấc.
Tạ Tốn hỏi yêu thương, không biết Tạ Mi Nhi có phải lại gặp chuyện phiền toái gì không.
- Không có gì, chỉ là anh Diệp kêu em gọi anh tới đây uống rượu với khách của anh ấy, hình như ba thanh niên tới từ tỉnh Thủy Châu, dáng người rất cường tráng, cảm giác giống như trên người có một mùi vị máu tươi dọa người, khí thế hung hãn.
Tạ Mị Nhi nói.
- Kỳ quái, anh Diệp sao lại gọi anh ra ngoài uống rượu với người ta? Anh ấy biết rõ anh phải phòng thủ căn cứ, sao có thể tùy tiện đi uống rượu chứ? Bình thường anh cũng đâu có thời gian rảnh.
Tạ Tốn lẩm bẩm nói trong điện thoại.
- Em cũng cảm thấy kỳ quái, anh ấy còn nói một câu càng khó hiểu hơn, cái gì “ Cơ hội chỉ có một lần”, anh nói có kỳ quái hay không?
Tạ Mị Nhi càu nhàu.
- Cơ hội chỉ có một lần, chẳng lẽ ba vị khách này là… ai da! Mị Nhi, em chiêu đãi chu đáo cho anh, anh sẽ chạy tới bằng tốc độ nhanh nhất. Bữa ăn tối nay anh mời khách, em nhất định phải lấy ra những món ngon nhất.
Tạ Tốn đầy kích động, nghĩ tới Diệp Phàm có một người huynh đệ kết nghĩa là Đoàn trưởng Thiết của Liệp Báo, lẽ nào là người của Liệp Báo, thoáng chốc dưới sự kích động, trái tim cũng không khỏi nhảy loạn xạ.
- Sao vậy anh, xem anh kích động như vậy, giống như trúng năm trăm vạn vậy . Tạ Mị Nhi cười nói.
- Mị Nhi, tương lai của anh trai em có khả năng nằm trong tay ba người này, em nói anh không kích động sao được.
Tạ Tốn nghiêm túc nói.
- Sao có thể như vậy, bọn họ lẽ nào là cấp bậc tướng quân? Không thể nào đâu, bọn họ còn quá trẻ.
Tạ Mị Nhi không tin. Tạ Tốn nhỏ giọng cầu xin nói:
- Em gái. Tối nay em phải chiêu đãi thật chu đáo ba vị khách quý này, đặc biệt là anh Diệp, anh ấy là khách quý lớn nhất, hạnh phúc của anh có thể nằm trong tay em đấy.
- Anh nói gì vậy? Anh Diệp là anh nuôi của em, em đương nhiên phải chiêu đãi anh ấy thật tốt. Lẽ nào khách quý đề xuất cái gì không hay, anh cũng muốn kêu Mị Nhi đi làm sao, hừ!
Tạ Mi Nhi cảm thấy anh trai có chút khác thường, có chút bất mãn, lạnh lùng nói.
- Không phải, kêu em làm món ăn thượng hạng là được rồi. Nhưng anh nuôi của em là một người bất phàm. Nếu như Mị Nhi có ý thì anh cũng không thể làm thần mặt đen gì đó đúng không? Ha ha ha, Mị Nhi nhà ta đã lớn rồi, cũng nên tìm một người có phải không?
Tạ Tốn gượng cười cúp điện thoại.
“ Ài! Nếu như Mị Nhi thật sự có tình cảm với Diệp Phàm, dựa vào quan hệ của hắn với Đoàn trưởng Thiết, chuyện mình vào Liệp Báo xem như là ván đã đóng thuyền, cũng không biết trong lòng em gái nghĩ như thế nào, hai nguời thật giống như có ý vừa thật giống như vô ý, tình cảm nam nữ thật là phiền toái, thật phức tạp, bố mày là một người thô kệch, không thể nào hiểu được. Nhưng có thời gian phải nghe ngóng ý tứ của em gái.”, Tạ Tốn cũng ngổn ngang suy nghĩ.
- Bắt đầu đi Lô Vỹ, tối nay xem cậu thế nào, đại ca tin tưởng cậu có thể đem hết khả năng vọt tới chỗ cao nhất.
Diệp Phàm nói rồi lấy ra viên dược hoàn.
Lô Vỹ sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Phàm cẩn thận chú ý, không dám khinh thường, viên dược hoàn này dù sao cũng không phải là dựa vào tự thân tu luyện để đột phá, mà dựa vào dược vật đánh sâu vào kinh lạc, cho nên hơi không cẩn thận rất có thể sẽ xuất hiện nguy hiểm trọng đại .
- Cha, đã đã điều tra xong rồi, chuyện của anh họ lần này là do binh đoàn Liệp Báo ở căn cứ Vịnh Lam Nguyệt tỉnh thành Thủy Châu đích thân tiếp nhận, có lẽ cục an ninh quốc gia thành phố chỉ là phối hợp hành động thôi.
Con trai Ngọc Cao Nhất của Phó Trưởng ban Ngọc Sử Giới của sở Tài chính là Thượng tá đoàn trưởng một sư đoàn dã chiến thành phố, còn anh họ Ngọc Hoài Thăng lại đang bị nhốt trong doanh trại một sư đoàn dã chiến, phải tốn rất nhiều công sức mới biết được đơn vị phụ trách, nhưng cụ thể do ai chịu trách nhiệm thẩm tra lại không biết rõ.
- Bị giam trong doanh trại sư đoàn dã chiến, con có nhìn thấy Ngọc Thăng không?
Ngọc Sử Giới vui mừng hỏi, biết Ngọc Hoài Thăng đang ở thành phố Mặc Hương thì dễ làm hơn nhiều. Cho dù là sư đoàn dã chiến thuộc về quản lý của đại Quân khu Lĩnh Nam, nhưng chỉ cần ở trên địa bàn Mặc Hương dù sao cũng phải nể mặt chính quyền địa phương. Hơn nữa Ngọc Sử Giới cảm thấy chỉ cần có tiền thì dễ giải quyết, lấy cớ quân dân cùng xây dựng, cấp cho sư đoàn dã chiến hai trăm vạn hẳn là có thể cứu được người nhà họ Ngọc ra.
Vừa nghe Ngọc Sử Giới nói như vậy, tất cả người nhà họ Ngọc đều thở phào nhẹ nhỏm, ai nấy đều giương mắt nhìn Ngọc Sử Giới chằm chằm.
- Không nhìn thấy, không để cho thấy.
Ngọc Cao Nhất nói, có chút mất mác.
- Tại sao lại như vậy, con tốt xấu gì cũng là Thượng tá đoàn trưởng một sư đoàn dã chiến chính quy, một sư đoàn dã chiến thì có mấy đoàn trưởng, con cũng được xem là lực lượng nòng cốt trong đó, làm sao ngay cả gặp mặt cũng không cho?
Ngọc Sử Giới hơi có chút tức giận rồi.