Bên cạnh nhà cũ có chỗ đất trống, mẹ nuôi Diệp Kim Liên xây một chuồng lợn, nuôi một con lợn. Tuy nói hắn cho bà tiền, nhưng bà đều tiếc không dùng. Mặc kệ Diệp Phàm khuyên như thế nào, đến bây giờ vẫn nuôi lợn, như bà nói, bà không ngồi yên, nhàn sẽ sinh bệnh.
-Mẹ nuôi…
Giọng Diệp Phàm hơi nghẹn ngào, từ xa gọi.
-Có phải là… Diệp Phàm. Thật sự là Diệp Phàm…
Thình thịch một tiếng, cái muôi trên tay Diệp Kim Liên thả vào thùng. Bà xoay người lại thấy Diệp Phàm, môi run run, vẫn lẩm bẩm nói:
-Thật sự là Diệp Phàm, con đã đến rồi, đã trở lại…
-Là Diệp Phàm, mẹ nuôi Diệp Phàm đã trở lại, mẹ nuôi…
Diệp Phàm chạy về phía Diệp Kim Liên, hắn phát hiện, trong mắt mẹ nuôi tất cả đều là nước.
-Diệp Phàm… ô ô…
Diệp Kim Liên cuối cùng không chịu nổi cái gì, khóc rống lên, thân hình gầy gò như lá héo trong gió ngã xuống. Diệp Phàm vội vàng phi lại đỡ mẹ nuôi, hô:
-Mẹ nuôi, rốt cuộc sao lại thế này, Diệp Phàm đã trở lại, mẹ nói đi.
Diệp Kim Liên khóc thật lâu mới ngừng lại được, lắc lắc đầu, nói:
-Không có việc gì, trở về là tốt rồi, để mẹ lấy nước cho con rửa mặt.
Đi vào nhà thấy Nhị Nha Tử đang chẻ củi.
-Mẹ nuôi, mẹ nói đi, rốt cuộc có chuyện gì. Diệp Phàm hiện tại là lãnh đạo lớn, có thể giúp mẹ nuôi hết giận. Người nào cũng không thể ức hiếp mẹ nuôi.
Vẻ mặt Diệp Phàm dứt khoát nói.
-Mẹ nuôi thật sự không có việc gì, chỉ là gần đây có chút mệt mỏi, con đã đến thì tốt rồi.
Diệp Kim Kiên miệng đóng thật sự nhanh, Diệp Phàm thấy Nhị Nha Tử nhìn trộm mình, còn trừng mắt nhìn.
-Nhị Nha Tử, còn không nói ra, chẳng lẽ thật sự muốn mẹ nuôi khổ sở sao?
Diệp Phàm rống một tiếng, Nhị Nha Tử sợ tới mức giật mình, búa rơi xuống đất. Miệng nói:
-- Dì, dì nói ra đi, vừa rồi anh Diệp nói, anh ấy hiện tại là lãnh đạo lớn, chúng ta không sợ đám quan quân rắm này.
-Nói bậy bạ gì đó Nhị Nha Tử.
Diệp Kim Liên hừ nói, Nhị Nha Tử không dám hé răng nữa.
-Có phải là Diệp Hào có vấn đề, mẹ nuôi, mẹ nói mau. Trong hệ thống quân đội con có rất nhiều bạn bè, chắc chắn có thể giúp đỡ.
Diệp Phàm vội vàng nói.
Diệp Hào là đại ca của Diệp Nhược Mộng, Diệp Phàm đến đập nước Thiên Thủy khi y đã đi lính. Diệp Phàm chưa thấy qua y.
-Thực không có việc gì, Diệp Phàm để mẹ lấy nước cho con gột rửa.
Diệp Kim Liên đúng là kín miệng,Diệp Phàm biết rằng mẹ nuôi sợ liên lụy đến hắn.
-Mẹ nuôi, quân đội trừng phạt quân nhân phạm tội rất nghiêm khắc, đôi khi nghiêm trọng còn bí mật bắn chết không để cho người nhà biết. Qua ít nhất hai năm mới có thể thông báo một tiếng, gọi mẹ đi lĩnh tro cốt. Hơn nữa, chuyện gì mẹ cũng không thể hỏi. Nếu Diệp Hào thật sự là có một chút sai nhỏ bị người ta oan uổng thì đến lúc đó quá muộn.
Diệp Phàm cố ý nói, ban đầu muốn lấy là giấy chứng nhận ban Quân vụ- bộ Tổng tham mưu. Tuy nhiên, Diệp Phàm lo lắng, mẹ nuôi căn bản là không biết Phó trưởng ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu là lãnh đạo dạng gì. Cho nên, rõ ràng không được.
Quả nhiên, Diệp Kim Liên sợ tới mức chân mềm nhũn ngồi xuống. Diệp Phàm vội vàng chạy lại đỡ, chính Nhị Nha Tử đều sợ tới mức khóc kêu lên:
-Anh Phàm, vậy anh còn không nhanh đi cừi anh Diệp Hào, nếu không đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ chậm! Đó là bị làm sao bây giờ?
-Dù sao mọi người cũng phải nói rõ mọi chuyện, nếu không, tôi sao có thể ra tay cứu người, mau nói đi!
Diệp Phàm hừ nói.
-Mau! Mau! Nhị Nha Tử, đem lá thư này đưa tới tay Diệp Phàm.
Diệp Kim Liên.
Chỉ chốc lát sau, Nhị Nha Tử chạy như bay lên tầng lấy một phong thư đưa cho Diệp Phàm.
-Diệp Phàm, con xem trước.
Diệp Kim Liên run rẩy nói.
Tin là do anh trai của Nhị Nha Tử Ngô Đồng gửi đến, y làm lính tình nguyện tập đoàn quan 36 quân khu Lan Tây. Nói là Diệp Hào ở sư đoàn 15 cơ khí hóa bộ binh, năm trước đã thăng chức Đại đội trưởng.
Không biết vì sao, tháng 1o năm trước quân khu tổ chức diễn tập biệt hiệu là “Sa mạc kiếm sắc”, quân lính của Diệp Hào cũng tham gia diễn tập.
Diễn tập xong hoàn toàn không lâu sau cũng không thấy Diệp Phàm, sau Ngô Đồng hỏi thăm nhiều người, mới biết được Diệp Hào không ngờ bị bắt, tòa án quân sự bí mật thẩm tra xử lý nghe nó bị phán mười mấy năm.
Tình huống cụ thể, Ngô Đồng nói y cũng không rõ ràng lắm hiện tại đang hỏi thăm. Tuy nhiên, chức vụ của y rất thấp, căn bản là không nghe được tin tức gì có giá trị.. Hơn nữa, bản thân y cũng không được gặp Diệp Hào.
-Diệp Phàm, mẹ đi chưa gặp được Diệp Hào, làm sao bây giờ, có phải không thật phải bắn chết? Làm sao bây giờ, Nhược Mộng lại đi, hiện tại chỉ còn Diệp Hào…
Diệp Kim Liên sắc mặt trắng bệch, toàn nói lời không hay.
-Mẹ nuôi, vừa rồi con gạt mẹ, tòa án quân sự cũng chú ý chứng cứ, đừng lo lắng, chúng ta lập tức đến quân khu Lan Tây một chuyến.
Diệp Phàm khuyên nhủ, đương nhiên nói quá mức thoải mái. Đơn giản là để Diệp Kim Liên yên tâm thôi.
-Tốt, lập tức đi.
Diệp Kim Liên đứng lên, lên tầng chuẩn bị đi.
Diệp Phàm gọi điện cho Lý Tuyên Thạch, nhờ y trông coi mọi việc ở nhà cũ. Lý Tuyên Thạch còn chưa về nhà, rất rõ ràng đồng ý. Còn giận Diệp Kim Liên không nói sớm. Y cũng muốn đi tuy nhiên Diệp Phàm từ chối.
Mang cả mẹ nuôi, Nhị Nha Tử cũng đi theo, Diệp Phàm lái xe thẳng đến Thủy Châu. Trên đường gọi điện thoại cho Kiều Viên Viên, nói dối là có việc gấp về Thủy Châu. Kiều Viên Viên cũng không đa nghi, nói là muốn ở cùng sư phụ vài ngày, bảo Diệp Phàm vội cứ đi trước.
-Trương Hùng, điều tra tình hình liên quan đến tập đoàn quân 36 quân khu Lan Tây và sư đoàn cơ giới hóa bộ binh 15 cho tôi. Điều tra về một người là Đại đội trưởng thượng úy Diệp Hào. Chuyện có liên quan đến y đều điều tra rõ cho tôi. Tuy nhiên, bí mật, không cần kinh động đến bất cứ kẻ nào. Có tin lập tức gọi điện thoại thông báo cho tôi.
Diệp Phàm dặn dò tổ trưởng tổ tình bảo Tổ đặc nhiệm A Trương Hùng.
-Diệp soái, Diệp Hào có phải người thân của anh?
Trương Hùng rất quan tâm, vừa nghe nói họ Diệp, liền suy nghĩ như vậy.
-Là đứa con duy nhất của mẹ nuôi Diệp Kim Liên của tôi, nghe nói vào đại lao. Vài năm trước, con gái mẹ nuôi tôi Diệp Nhược Mộng vì cứu tôi thoát chết ở đập nước Thiên Thủy tôi đã thành một nhà. Nếu Diệp Hào xảy ra cái gì sai, tôi khó an tâm.
Diệp Phàm có chút đau lòng nói.
-Yên tâm, Diệp soái, tôi lập tức sắp xếp.
Trương Hùng trong lòng chấn động, có chút nỏng nảy.
Tới Thủy Châu Tề Thiên đã sớm lấy vé máy bay, cùng Diệp Phàm bay thẳng đến Lan Tây.
Vừa mới xuống sân bay, Trương Hùng đã fax tài liệu có liên quan đến đây.
Tư lệnh quân khu Lan Tây là Ngô Phi Tùng, Quân đoàn trưởng tập đoàn quan 36 là Lôi Trường Thiên,. Sư trưởng sư 15 là Đới Lĩnh Cường. Chỗ của Diệp Hào là đoàn một, đoàn trưởng Lý Kiếm, tiểu đoàn trưởng Ngô Duy.
Năm trước tòa án quân sự đã thẩm tra xử lý án Diệp Hào, nói là Diệp Hào vi phạm nghiêm trọng kỷ luật quân nhân. Trong cuộc diễn tập “Sa mạc kiếm sắc” sợ chết vi phạm quy định tập luyện, khiên đoàn quân bị tấn trông mạnh. May mắn đoàn quân ra sức phản kháng, rốt cục lấy được thắng lợi. Hơn nữa, không có thương vong người nào. Tòa án quân sự phán Diệp Hào 10 năm tù.
-Điều tra được chỗ nghi không?
Diệp Phàm hỏi.
-Đây chỉ là trên tài liệu, khá bất lợi với Diệp Hào. Nếu không tìm thấy tài liệu thực sự hữu hiệu chứng minh thực tế, muốn lật lại bản án rất khó.
Trương Hùng nói trong điện thoại.
-Có tình hình gì mới bất cứ lúc nào báo cho tôi, tôi trước tiên đến tập đoàn quân 36 trước rồi nói. Tôi nghĩ, Diệp Hào hẳn là không ẻo lả như thế. Trong này chắc chắn có cái gì không ai biết. Tuy nhiên, trước hết gặp người để biết rõ rồi nói sau.
Diệp Phàm nói, sau khi buông điện thoại vẻ mặt nghiêm trọng.
-Đại ca, Diệp Hào hiện đang ở nhà giam đoàn 16 Hồ Sơn. Chúng ta cứ đến gặp Diệp Hào trước, biết qua một chút tình huống. Sau đó đi đến tập đoàn quân 36 bí mật điều tra. Nếu Diệp Hào bị hãm hại, chắc chắn có người thông tin. Hơn nữa, có thể hãm hại người như thế, người này quả thực là tâm độc thủ độc.
Tề Thiên đề nghị nói.
Cũng tốt, trước tiên đến nhà giam Hồ Sơn.Diệp Phàm gật gật đầu.
Trong chốc lát, Trương Hùng lại gọi điện thoại tới. Nói Phó tư lệnh Quân khu Lan Tây Khương Chí Hòa là cấp dưới của y, y đã đến. Diệp Phàm bảo Trương Hùng nói y đế nhà giam Hồ Sơn gặp mặt.
Trương Hùng dặn dò:
-Diệp soái, Lan Tây là nơi giáp danh biên giới Ấn Độ, và nhiều quốc gia khác. Bên kia các binh đoàn được xây dựng đều rất dũng mãnh. Hơn nữa địa bàn lớn, đều là cánh đồng bát ngát. Các anh phải có vũ khí đi.
-Yên tâm, lường trước bọn họ không dám đánh lén Phó ban Quân vụ bộ Tổng tham mưu.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
-Vẫn phải cẩn thận một chút tốt hơn, đề phòng quân nhân cá biệt không có lương tâm, chuyện gì không làm được. Trong tay bọn họ có súng, phòng vẫn tốt hơn. Nếu không mang theo nhiều người đi. Diệp soái, anh còn muốn cứu người, lấy việc cẩn thận trên hết. Tôi ở trong quân đội so với anh nhiều hơn vài năm, có việc, rất khó nói rõ ràng.
Trương Hùng đề nghị.
-Yên tâm, Vương Triều Mã Hán cũng đều đến đây. Đến lúc đó mang cho khẩu súng, tôi cũng muốn xem, trong lãnh thổ nước cộng hòa, có ái dám ám sát không.
Diệp Phàm hừ nói.
-Cẩn thận không thừa, tiền lệ Mã Thượng Chí còn đó. Chó cùng rứt giậu chuyện gì không làm được. Chúng ta tuy nói thân thủ không tồi, nhưng thân xác máu thịt nào có thể đấu lại bom đạn. Ngay cả một cao thủ bắn tỉa súng trường cũng không phải thân thể chúng ta có thể chịu đựng được.
Trương Hùng vẫn khuyên nhủ.
-Yên tâm, ha ha,
Diệp Phàm nói xong buông điện thoại. Kỳ thật cũng không để ý. Hắn cũng không tin, trong nước công hòa nhân dân Trung Hoa còn có quân nhân dám ra tay với mình. Tuy nhiên, chuẩn bị cơ bản cũng không thể thiếu. Trương Hùng nói đúng, cẩn thận không thừa, chuyện Mã Thượng Chí chính là một bài học.
Không lâu, Vương Triều và Mã Hán cùng Trần Quân cũng tới rồi.
Diệp Phàm để mẹ nuôi ở một thị trấn gần nhà giam Hồ Sơn nhất, bảo Nhị Nha Tử và Trần Quân ở cùng.
Bốn giờ sau, Phó tư lệnh quân khu Lan Tây thượng tá Khương Chí Hòa vội vàng chạy tới. Khương Chí Hào cao mét bảy mét tám, người cũng không phải đặc biệt khỏe mạnh. Nhưng có khả năng cao, làm cho người ta nhìn thấy tư thế kiên cường của quân nhân.
-Bí thư Diệp, Tổ trưởng Trương bảo tôi tới.
Khương Chí Hòa giơ ngón cái ra trước giơ tay ra phía Diệp Phàm. Đây là ám hiệu của thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Đương nhiên, động tác này rất bí mật, người bình thường khó phát hiện.