Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Anh …

Tô Chi không nói được lời nào thêm nữa, Diệp Phàm cũng nhắm mắt lại, giờ phút này cũng rất mềm lòng.

Không lâu sau, không ngờ lại nghe thấy những âm thanh rất nhỏ, Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, không phải là Tô Chi thì là ai, khóe mắt chút đỏ, nhếch mũi, lấy giấy ăn che đi để tránh ảnh hưởng đến người xung quanh.

- Này, làm gì thế? Có ý gì?

Diệp Phàm có chút giận nói.

- Không cần anh phải lo.

Tô Chi tức giận nói

- Sói trắng mắt, may mà bản cô nương đã gọi điện cho anh, chỉ sợ anh bị tên Đế Hào kia đánh cho tan tác rồi, đánh tàn phế thì cũng xứng đáng, hừm.

- Vậy được rồi, nông dân như tôi chỉ sợ sệt thôi.

Diệp Phàm gật đầu bắt đầu nhắm mắt lên mặt, vốn là không muốn tiếp chiêu.

Lối ra của sân bay.

Diệp Phàm giương mắt nhìn Lang Phá Thiên đứng trước xe Jeep, hắn ta chẳng thật bất nhã đứng gặm chiếc chân gà, thấy Diệp Phàm tiến tới, liền đưa ngay chân gà đó cho một thanh niên đứng bên cạnh, lấy chiếc giấy ăn ra lau miệng rồi cũng tiến đến để chào Diệp Phàm.

Anh ta nhìn thấy Diệp Phàm bị một cô gái đột nhiên ôm chặt lấy, bộ ngực của cô ép chặt vào người Diệp Phàm, một tay đút ào túi quần Diệp Phàm, một tay vòng qua cổ tay hắn, vô cùng thân thiết.

Lang Phá Thiên nét mặt mờ ám, nhìn về Diệp Phàm, phát hiện ra hiện tượng khác thường, Diệp Phàm nhíu mày, có vẻ rất khổ sở, thực không hiểu nổi.

Đúng lúc đó một người thanh niên bảnh trai đi chiếc BMV đi nhanh tới, bước đứng truớc Diệp Phàm, lạnh lung nói:

- Anh là ai? Buông tay ra, anh làm thế với Tô Chi được à?

- Anh Phó Vĩ, anh ấy là bạn của em, anh ấy có xe, nên không cần anh đón, phiền anh rồi.

Tô Chi rất lễ phép, hơn nữa, khuôn mặt rất vui vẻ, vẫn ôm chặt Diệp Phàm nói.

Mà công tử Phương Nhất Hạo của tập đoàn Đế Hào cũng đứng bên cạnh nhìn đám ồn ào. Lúc đó chiếc Mercedes Benz đỗ cách đó không xa, có hai người thanh niên bước từ trong xe ra, khuôn mặt nịnh nọt nói:

- Thiếu gia Phương, Thiếu gia Trương, mời lên xe.

- Chờ chút.

Phương Nhất Hào không có ý tốt gì lên tiếng, hai mắt trừng trừng nhìn Diệp Phàm vẻ phẫn nộ.

- Anh Hào nhìn thấy không, tên nhãi kia có chút phiền hà…

Lâm Đống đứng bên cạnh Phương Nhất Hào nhìn Diệp Phàm rồi nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui vẻ khi người khác gặp nạn, nói:

- Dám mắng tao à, mày đợi đấy.

- Không cần ngươi rat ay, ta sẽ cho người xử hắn, một tên ngoại đạo mà cũng đòi trèo núi Phổ Hải.

Phương Nhất Hào lạnh lùng nói, nhìn Phó Vĩ một cái rồi nói:

- Cái tên đi BMV kia chắc cũng có chút lai lịch?

- BMV thì có là cái gì, năm nay người ta mượn BMV đi cũng là chuyện thường.

Lâm Đống khingh thường nói, ngay lúc đó có một chiếc xe lao tới, bên trong bước ra một vị Thiếu tá, gọi Lâm Đống từ xa:

- Công tử, thủ trưởng bảo tôi đến đón anh.

- Cứ từ từ.

Lâm Đống quay đầu đáp lại viên thiếu tá nói:

- Cổ Hưng, anh nhớ cái tên kia cho tôi.

- Hắn chọc ghẹo gì anh sao?

Cố Hưng nhìn Diệp Phàm, rồi lập tức tỉnh táo.



- Ha ha, Lâm thiếu gia bị người tau y hiếp lại là người này, hình như anh ta tên Diệp Phàm, nói là chỉ muốn đánh cho què chân.

Phương Nhất Hào bên cạnh đột nhiên như vui trên nỗi khổ của người khác.

- Mẹ kiếp, chán sống rồi à, tôi sẽ đi cho nó biết tay rồi nói sau.

Thiếu tá Cố Hưng lạnh lùng tiến lên.

- Từ đã, tôi không gấp, anh gấp làm gi? Muốn cho hắn biết tay không dễ như thế, đây không phải là nơi thích hợp, giáo huấn hắn ta chút là được rồi, để xem xem.

Lâm Đống nói, Cố Hưng xoay tay, trợn mắt nhìn Diệp Phàm.

Những hành động của tên này đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Lang Phá Thiên, nhưng anh ta vẫn đứng ngậm điếu thuốc trên miệng, ngồi tựa lên con xe Jeep, để xem xem trò gì đang diễn ra.

Khi nghe Tô Chi nói như vậy Phó Vĩ có vẻ đánh giá Diệp Phàm cẩn thận. Nói:

- Tô Chi, đừng để ý tới anh ta, dì Trịnh và mẹ anh nói để đón em trở về Phổ Hải đã đặt một phòng lớn ở Thiên Thu Các rồi, bày mấy bàn tiệc, và còn mời cả mấy người bạn của em đến nữa, hôm nay là sinh nhật của em, nên tổ chức một buổi chúc mừng em, có cả chú Tô và bố anh cũng cùng đến.

- Rất xin lỗi anh Phó Vĩ, cảm ơn dì Trịnh. Tô Chi xin cảm ơn trước, rồi nhìn Diệp Phàm, nhẹ nhàng hỏi: anh Diệp, hay là tối nay anh đến Thiên Thu Các dùng cơm, nay cũng là sinh nhật em mà, lẽ nào anh lại bỏ em một mình ở Thiên Thu Các hay sao?

- Việc này, anh có… chữ “việc” Diệp Phàm vẫn chưa kịp bật ra, thì thấy sắc mặt Tô Chi đã nghiêm lại nói:

- Không phải anh có người con gái khác rồi chứ?

- Anh Lang, anh Diệp có vẻ gặp phiền phức đây?

Lúc này, Trương Hùng từ trong xe bước ra, gượng cười.

- Phiền, phiền càng lớn càng tốt, ha ha…

Lang Phá Thiên không cho như thế, bèn lắc đầu, cười nói.

- Gì chứ đàn bà là chuyện rắc rối nhất, yêu giang sơn hơn yêu mỹ nhân, có bao nhiêu anh hùng đã rơi vào cửa ải mỹ nhân, không ngờ người anh hùng uy hùng nhất, giết địch như thái rau như Diệp soái đây có qua được cửa ải này không cũng rất khó nói.

Trương Hùng đột nhiên có cảm xúc nói.

- Anh ta, không thể nào ngã vào cửa đó được, trừ phi là tiên nữ trên trần.

Lang Phá Thiên lạnh lùng nói, nhìn anh thanh niên đứng từ xa, tiện miệng nói luôn :

- Lại là chân gà, gặm cái chân gà này sẽ khiến dịu bớt đi.

Trương Hùng rùng mình, cũng nói:

- Cho tôi một chiếc đi, chỉ còn thiếu chai rượu nữa thôi, thật tiếc.

Anh ta lắc đầu, người thanh niên kia cũng không hé rang, mở chiếc túi lấy ra một chiếc chân gà.

- Tô Chi, hắn là như thế nào với em?

Phó Vĩ có chút đỏ mặt, liền hỏi lớn tiếng.

- Là bạn trai.

Tô Chi sầm mặt nói, rồi nhìn Diệp Phàm, lại quàng chặt tay hơn, nói :

- Anh thật sự không đến sao, …vậy được rồi, anh đi đi, sau này em sẽ không tới tìm anh nữa.

Tô Chi nói ra câu này, cặp mắt như sắp tràn lệ, thật đáng thương.

Khó khăn nhất vẫn là từ chối mỹ nhân, Haiz … Diệp Phàm trong lòng than thở, nhìn Lang Phá Thiên đứng từ xa đang gặm chân gà, nói lớn tiếng :

- Còn không lái xe qua đây, đã xem đủ chưa?

Xe ngay lập tức dừng truớc mặt Diệp Phàm, chàng thanh niên mở cửa xe.

- Lên xe đi, Diệp Phàm nhắc Tô Chi, cảm giác thật là phiền phức. Không ngờ đến Phổ Hải làm việc mà lại gặp chuyện không ngờ về Tô Chi, đúng là thật phiền phức.

- Từ từ đã, dựa vào cái gì mà phải lên xe của anh?

Phó Vĩ tiến lên ngăn truớc cửa xe, hung hăng nói.



- Anh có ý gì thế?

Anh thanh niên nói lại Phó Vĩ, cau mày.

- Một người lái xe, cút ngay biết tao là ai không?

Phó Vĩ cảm giác uy quyền đã bị khiêu chiến, đẩy đi.

Anh Lang ngồi bên trên ghế cạnh người lái vẫn gặm nốt chân gà đang gặm dở dang, cũng không them nhìn người thanh niên lái xe đó.

Còn Tổ trưởng tổ đặc nhiệm A Trương Hùng lại ngồi ở ghế thứ ba, cũng đang gặm chân gà, phát ra những âm thanh như chuột gặm, còn về đồng chí Phó Vĩ, thì cũng bị Trương Hùng bỏ qua, Diệp Phàm nhíu mày cũng không lên tiếng.

- Tôi thèm biết anh là ai? Cút đi.

Người thanh niên phất tay đi, Phó Vĩ quát tiếng rồi không yên, ngồi hẳn xuống.

- Chúng ta đến giúp anh ta đi.

Phương Nhất Hào cười to cùng Trương Đống tiến đến, nhưng Tô Chi cũng giơ tay ra, đỡ Phó Vĩ dậy.

- Anh bạn, bạn gái bị người ta cướp mất rồi à, có cần chúng tôi giúp anh lấy lại không, ha ha…

Phương Nhất Hào chẳng sợ một cái gì, Trương Đồng cũng đã muốn gọi Diệp Phàm lại. Người thanh niên lái xe không ra tay, coi vẻ náo nhiệt.

- Tao cho mày chết.

Phó Vĩ cảm thấy mất mặt, đẩy Tô Chi ra, đi đến trước mặt người thanh niên đó.

- Anh Phó Vĩ đừng đánh, anh về trước đi.

Tô Chi vội vàng nói, người thanh niên kia nhìn Diệp Phàm một cái, vẫn cho rằng Tô Chi là bạn gái của Diệp Phàm,cũng sẽ không ra tay mạnh,nói:

- Mày còn đến tao cho mày chết.

Phó Vĩ cảm thấy một sức mạnh kinh hoàng, biết người này không dễ chơi, nói:

- Có gì tối gặp tại Thiên Thi Các.

- Định thoát thân sao, tùy lúc nào cũng được.

Người thanh niên hừ một tiếng, nói xong hắn ta lôi Tô Chi vào chiếc BMV, rồi về.

Về phần Trương Đống, tay kia hình như trên núi, Diệp Phàm tự nhiên không động tĩnh gì, rồi rút chân lại bước lớn. Một lúc sau mới như tỉnh lại.

- Anh Lang, anh gặm chân gà cũng phải để tiếng nó nhỏ tí, cứ răng rắc như thế ai mà chịu nổi, đây là sân bay quốc tế, đừng để mất mặt với người nước ngoài.

Diệp Phàm cố ý nói, vì lúc đó đang có mấy người nước ngoài nhìn vào.

- Ăn một chiếc không? Hàng Toàn tụ Đức chính hãng đấy, nghe nói là đựơc rán rất lâu, muốn mua cũng phải thương lượng 10 ngày mới được đấy, ở đây hành chính hãng rất khó làm.

Lang Phá Thiên nhìn Diệp Phàm, rồi nhìn người thanh niên đó, vào đến trong xe là lôi ra một hộp chân gà cho Diệp Phàm.

Phương Nhất Hào và Trương Đống cảm thấy bị khinh thường, rồi gọi Lâm Đống:

- Lâm thiếu gia, anh xem, tên giả mạo xe quân sự đang rêu rao ở Phổ Hải.

Lâm Đống nhìn Lang Phá Thiên ngồi trong chiếc xe quân sự, rồi lại nói với viên thiếu tá bên cạnh:


- Cổ Hưng, giả dạng xe quân sự mà bị bắt thì bên bộ đội các anh sẽ xử lý thế nào?


- Xử lý thế nào à, trước tiên chưa thu xe, bắt người đến tra khảo truớc.Nếu động đến việc này là lớn rồi.


Cổ Hưng vui vẻ cười nói trả lời, nghiêm chỉnh đi đến trứoc đầu xe của người thanh niên, nghiêm mặt nói:


- Tôi là Cổ Hưng cảnh sát thành phố Phổ Hải, tôi nghi ngờ xe của các anh là xe giả mạo xe quân sự. xin lỗi làm phiền theo tôi một chuyến.


- Giả?


Diệp Phàm cố ý ngây người vài giây, rồi chỉ vào Lang Phá Thiên nói:


- Anh Lang, sao lại có thể làm giả xe quân sự để đi rêu rao, lần này chắc chắn là phiền phức rồi. Chốc nữa có vào đồn cảnh sát rồi, cũng khó mà ra được, an hem tốt, chắc tôi không theo anh rồi, chắc chắn là sẽ bị đánh đập thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK