Diệp Phàm nói, ngẫm nghĩ một chút thấy vẫn không nên gọi cho Trấn Đông Hải. Dù sao mình cũng chẳng hứng thú với tiền thưởng.
Nhưng, điện thoại của Trấn Đông Hải đã tìm tới cửa, nói:
- Cậu đi Ngư Đồng hy vọng có thể chiếu cố cái căn cứ mới xây dựng bên đó.
Gần đây căn cứ Phi Ngư đảo Hải Nam không vững, tổng bộ quyết định đem căn cứ đến cảng Hùng Sơn thành phố Ngư Đồng.
Bên đó cũng có trăm người, đợi sau khi toàn bộ ngầm chuyển qua thì cũng mấy trăm người. Cậu có rảnh thì qua đó xem xét thử.
Hai ngày nữa Trương Cường sẽ đem tài liệu đến. Còn nữa, nếu cậu có rảnh thì bỏ chút thời gian xử lý ân oán với Đỗ Phong đi, chuyện này không phải là chuyện nên kéo dài. Đỗ Phong không an tâm, chúng ta mắt nhìn thấy một đại cao thủ mà không thể sử dụng cho đất nước, lòng tôi cũng nôn nóng.
- Cái này, tổng bộ các ông có thể nhúng tay vào giàn xếp chuyện Đỗ gia là được rồi, đâu cần tôi phải ra mặt, một Đỗ gia chắc chẳng thể làm khó được tổng bộ Tổ đặc nhiệm A, bảo anh Phá Thiên đến nói đi, công lực của anh ấy chắc hẳn có thể ngăn chặn được Đỗ Tử Nguyệt. Hơn nữa, gần đây tôi bận lắm, nếu thực sự đi Ngư Đồng thì lại càng bận hơn, mấy ngày nữa là tết rồi.
Diệp Phàm muốn phủi tay.
- Chuyện này chúng tôi chẳng cách nào ra mặt được. Đỗ Phong chỉ quen mình cậu. Có ra mặt cũng phải cậu ra mặt, thực sự không được thì tết đến Đỗ gia một chuyến đi, bên tổng bộ chúng tôi sẽ phái người tích cực ủng hộ cậu, muốn ai, chẳng hạn Phá Thiên, tôi sẽ gọi đến hiệp trợ cậu là được rồi.
Còn về căn cứ cảng Hùng Sơn, đó là bí mật, căn cứ có người chuyên xử lý, không cần cậu quan tâm nhiều, cậu có rảnh thì đến xem là được rồi.
Hơn nữa, cậu đi Ngư Đồng cũng không quen cuộc sống ở đó, dù sao cũng phải tìm vài đồng bọn mới được. Có một nhánh quân đội trong tay xử lý vài chuyện nhỏ cũng dễ dàng hơn, không phải cậu là Cục trưởng Công an sao?
Chẳng hạn như vây bắt hung thủ không phải cần người à. Căn cứ Hùng Sơn có một đội hải quân, thuộc quản hạt căn cứ Việt Châu của căn cứ Tam Đại thuộc hạm đội Nam Hải.
Căn cứ cũng có mấy tàu chiến, người phụ trách căn cứ là Phó tư lệnh Việt Châu, tên Tiền Sâm, quân hàm đại tá.
Về sau, cậu chính là lãnh đạo trực tiếp của y, bọn họ đều là cấp dưới của cậu.
Trấn Đông Hải không ngờ giật dây Diệp Phàm giải quyết việc riêng, Diệp Phàm dĩ nhiên là hết chỗ nói, chỉ còn cách gật đầu.
Lúc này, Trấn Đông Hải tạm thời gác máy, bảo Diệp Phàm chờ một chút, chắc là nhận được chỉ thị khẩn cấp.
Không lâu sau đã điện lại, vui mừng, cười nói:
- Diệp Phàm, chúc mừng cậu, đắc ý trong chốn quan trường chính trị, còn ở bên này, quốc gia cũng coi trọng cậu, đã phê chuẩn cho cậu quân hàm thiếu tướng. Cậu lập tức đến Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A ở Bắc Kinh, Chủ tịch Trấn nói chưa gặp cậu lần nào, quân hàm lần này muốn đích thân bí mật thụ huân cho cậu.
- Thực… thực sao?
Dù Diệp Phàm có tố chất tâm lý khá cao, nhưng nghe một tin như thế này, khó tránh khỏi kích động không ngừng, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy.
- Chuyện lần này là Lý tướng quân giúp cậu, đã đích thân đi tìm Chủ tịch Trấn. Còn nói muốn đem dạnh ngạch thượng tướng còn trống sau khi mình về hưu trao cho cậu gì đó, Chủ tịch Trấn suýt nữa thì bị chọc cười.
Cậu mới bao nhiêu tuổi mà lên Thượng tướng, vậy các tướng quân của Trung Quốc chúng ta thành củ cải trắng tùy tiện nhổ mất. Vì việc này, Lý tướng quân ở quân ủy đã văng nước miếng với hai lão già đó.
Dĩ nhiên, chỉ giới hạn vài người biết thân phận của cậu, cậu không cần lo lắng gì hết. Phải tin vào tình yêu nước của bọn họ.
Hai lão này chủ yếu là thấy tuổi cậu nhỏ quả, nên khó mà chịu đựng được. May là bí mật thụ huân, mà cậu thì không thích đường hoàng, bằng không, Chủ tịch Trấn cũng chẳng dám đưa quyết định này.
Lần này cậu có vinh dự đặc biệt, phần lớn là quy công cho thứ cậu đem về được trong cuộc chiến đảo Rắn ưng Glasgow năm ngoái.
Lúc đó Lý tướng quân giận lắm, đem những bức ảnh liên quan đến thứ đó đập lên bàn hai lão già quân ủy, hai người miệng vẫn cứ kiên trì nói mãi không chịu nhường cuối cùng cũng ngậm miệng lập tức.
Nhưng, thực sự tuổi cậu cũng hơi trẻ, ý chủ tịch là đợi vài năm nữa, ít nhất là được khoảng ba mươi tuổi rồi tính.
Tuy nhiên, Lý tướng quân hiển nhiên là không chờ được, làm ầm ĩ lên, cuối cùng cũng mò ra được một tướng quân, hahaha…
Trấn Đông Hải cười, cũng không ngừng vui vẻ.
- Cảm ơn tín nhiệm của Chủ tịch đối với tôi, cảm ơn ngài và Lý tướng quân đã đề bạt, tuy nói ngài không nhắc đến mình, nhưng tôi biết, lúc hai lão quân ủy kia lải nhải, chắc chắn ngài cũng tham gia vào. Vừa hay hai chọi hai, chắc hẳn là rất đặc sắc. Tôi muốn nói Diệp Phàm tôi không phải thánh nhân, nhưng Diệp Phàm tôi luôn có một trái tim yêu nước. Sẽ không làm chuyện gì gây nguy hiểm cho an toàn quốc gia. Người ta nói người luyện võ có đức, đó cũng là một loại tu dưỡng, tôi nghĩ, thậm chí ít nhất ở phương diện tận trung với quốc gia, đức hạnh của tôi có thể qua được bất kỳ khảo nghiệm gì.
Diệp Phàm dường như đang hùng hồn tuyên bố lời thề, nói năng rất có khí phách.
- Dĩ nhiên là tôi tin cậu, từ những gì cậu làm có thể thấy rồi, mắt của bọn họ sáng như tuyết. Cậu vì quốc gia đã trả giá rất nhiều, vài lần mạo hiểm đến tính mạng. Cái này, là cái cậu nên được. Lập tức xuất phát đi, tới nhanh một chút, mai gặp ở tổng bộ Bắc Kinh.
Trấn Đông Hải tràn đầy hăng hái, Diệp Phàm cũng bị cuốn hút.
“Cái thằng nhãi này, càng ngày càng có thành tích, đáng tiếc, tuổi của Triệu Tứ hơi lớn một chút…” Phó chủ tịch quân ủy sắp về hưu Triệu Bảo Cương ngồi trên xích đu thở dài, ông đã đem quyền lực chuyển giao ra ngoài, mấy ngày là là một thời gian quá độ đặc thù của công việc.
Nhưng, chuyện Diệp Phàm bí mật sắc phong thiếu tướng là do may mắn đến quân ủy lần cuối mới biết được tin này. Dù là một lão tướng quân như ông ta cũng phải không ngừng chấn động, hơn nữa, còn âm thầm vui mừng.
- Ba, ba nói ai làm ra thành tích?
Triệu Quát ngồi trên ghế, thản nhiên cười nói.
- Haha, Triệu Tứ gần đây có đi tìm Diệp Phàm không?
Triệu Bảo Cương dĩ nhiên biết là mình nói bậy rồi, dù con trai Triệu Quát biết thân phận của Diệp Phàm trong Tổ đặc nhiệm A, dù Triệu Bảo Cương rất muốn nói với anh ta Diệp Phàm đã là tướng quân, nhưng Triệu Bảo Cương vẫn không nói.
Ông là một quân nhân nhiệt tình và vì nước quyết tâm. Đối với chuyện đại sự, sẽ không hồ đồ, vì, quân phàm Diệp Phàm nghe nói là do đích thân Chủ tịch Trấn trao.
- Không rõ lắm, con bé đó, cả ngày đi dạo, gần đây mở công ty nên rất hứng thú, nói là một năm phải kiếm được hơn mười triệu cho con thấy, haha, Tiểu Tứ nhà chúng ta đã lớn rồi.
Triệu Quát mỉm cười hiền hậu.
- Haizz…
Triệu Bảo Cương thở dài, liếc nhìn đứa con thứ hai tương lai sẽ gồng gánh Triệu gia trong quân đội này, có chút buồn phiền.
Vì, trước khi về hưu Triệu Bảo Cương định nâng đỡ Triệu Quát ngồi trên ngai vàng Tư lệnh quân khu tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, trong triều rất phức tạp, ích lợi khắp nơi gút mắc với nhau.
Cuối cùng, Triệu Quát vẫn không thể lên chức, đây là chuyện rất tiếc nuối của Triệu Bảo Cương. Nhưng ông cũng biết, quốc gia lớn như thế, phe phái lớn như thế, chức vị chỉ có vài cái, không thể nào mọi sự như ý được.
Triệu gia, khoảng thời gian sau này trong quân giới tiếng nói cũng sẽ yếu đi nhiều. Ăn ở khiêm tốn, chính là nghiêm lệnh của Triệu Bảo Cương với con cháu trong quân giới.
Nhưng, đứa con lớn Triệu Xương Sơn, khi đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Chiết Ninh, biểu hiện của anh ta khiến Triệu Bảo Cương tương đối hài lòng.
Càng làm cho lão Triệu hơi tự đắc là Triệu Xương Sơn cũng không chịu thua kém ai, không ngờ còn đánh bại liên minh hai nhà Tào Cố chuyện đề cử Quốc Khánh đến tỉnh Việt Đông nhậm chức, Triệu Xương Sơn đã tới tỉnh Việt Đông đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy rồi.
Còn Tào Quốc Khánh, từ Bộ trưởng bộ tài chính xuống địa phương, kết quả là, lại mò phải vị trí Bí thư tỉnh ủy một tỉnh nghèo. So với tỉnh lớn như Việt Đông, kinh tế so với ba tỉnh đứng đầu trong cả nước, cũng chẳng kém không bao nhiêu.
Triệu Xương Sơn đã tới Việt Đông tiếp nhận chức Bí thư Tỉnh ủy, mà còn có một danh hiệu lớn hơn đang chờ anh ta, đó là chiếc ghế Ủy viên bộ Chính trị Trung ương, trước mắt anh ta vẫn đang dự khuyết.
Nhưng, Triệu Bảo Cương đã đạt được hiệp nghị với các thế lực, chuyện Triệu Xương Sơn trở thành Ủy viên bộ Chính trị Trung ương là chuyện ván đã đóng thuyền. Còn Tào Quốc Khánh mất đi vị trí Việt Đông, sau này muốn kiếm một ghế trong Bộ chính trị tương đối khó.
Vì, lần này đại về hưu không riêng gì Triệu Bảo Cương, Tào gia Tào Mộng Đức cùng với Cố gia Cố Thiên Long hai lão gia này hơn mười ngày sau cũng về hưu, hiện nay cũng đang làm thủ tục bàn giao công việc.
Nghĩ đến đây, Triệu Bảo Cương thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, đột nhiên há mồm ra
Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt? Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?
Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ, giang nguyệt niên niên chích tương tự.
Bất tri giang nguyệt đãi hà nhân, đãn kiến trường giang tống lưu thủy...
Triệu Bảo Cương sau khi hát “Xuân giang hoa đêm trăng” của Trương Nhược Hư, quay đầu lại nói với con thứ hai Triệu Quát:
- Triệu Quát, gọi điện cho anh con, cha có chuyện muốn nói với nó.
Không lâu sau, truyền đến giọng khàn khàn, mệt mỏi của Triệu Xương Sơn:
- Cha, có chuyện gì ạ?
- Không có chuyện gì thì không gọi được sao?
Triệu Bảo Cương tức giận hừ giọng nói.
- Con không phải có ý đó, gần đây con bận lắm, vừa đến Việt Đông, cha cũng biết đó là một tỉnh lớn, quân lãnh đạo của kinh tế của nước, mọi chuyện cực kỳ phức tạp.
Triệu Xương vội giải thích, tính tình cha anh ta không phải nóng nảy bình thường, nếu thực sự bị chọc giận có thể bị mắng như máu chó phun ngay tại chỗ.
- Ừ, Việt Đông là tỉnh lớn, các thế lực đều có người muốn chiếm vị trí đó, con làm nhân vật số một, cân bằng quan hệ khắp nơi tương đối quan trọng. Chuyện gì xảy ra cũng dính líu đến mình, mắt phải nhìn xa một chút. Phải chú ý đến thành viên trong tổ chức của mình, mà lại còn phải để ý cân bằng lợi ích các mặt, đúng là làm khó con rồi, nhưng, làm một người…
Triệu Bảo Cương thuận miệng nói, biết con hiểu những cái này, mình chỉ lặp lại chút thôi.
- Chuyện này không thể gấp được.
Triệu Xương Sơn có chút buồn bực, nói.
- Có chuyện này phải nói với con, trước kia có nói với con một người, tên Diệp Phàm, con có nhớ không?
Triệu Bảo Cương nói.
- Diệp Phàm, con nghĩ đã…
Triệu Xương Sơn suy nghĩ hồi lâu, nói,
- Quên rồi, nhiều chuyện quá mà.
- Sao mà quên được, quên ai thì quên đừng quên thanh niên này.
Triệu Bảo Cương có chút bất mãn, trước kia mình đã cẩn thận dặn dò chuyện này, không ngờ Triệu Xương Sơn đã quên.
Cái này cũng khó trách anh ta, Triệu Bảo Cương biết rõ sự tình của Diệp Phàm, Triệu Xương Sơn thì lại chẳng biết, hơn nữa, Diệp Phàm mới đầu hai mươi, cấp bậc chức vị căn bản không làm Triệu Xương Sơn hứng thú, quên hắn cũng là chuyện bình thường.
Lại thêm, năng lượng thực tế của Diệp Phàm dù sao do với Triệu Xương Sơn cũng yếu như kiến, sao khiến Triệu Xương Sơn hứng thú được?