Lý Xương Hải nói.
- Haiz, việc này không dễ nói được. Ngày 29 trên đường tôi về nhà đi qua Thủy Châu gặp Lô Vĩ, nghe anh ta nói Ủy ban chính trị pháp luật tỉnh gần đây đã điều đi một Phó Bí thư.
Diệp Phàm bắt đầu nói điều kiện.
- Ừ, đúng là một đồng chí đã đi.
Lý Xương Hải vừa nghe đã hiểu ra, trong lòng thầm chửi tên tham lam này, không ngờ lại để ý vị trí này.
- Ha ha, đồng chí Lô Vĩ tiếp bước anh. Là một Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, giám đốc sở công an, hoàn toàn đủ tư cách để kiêm thêm chức Phó Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh nữa, có phải không nào?
Diệp Phàm thẳng thắn, rõ ràng nói, dù sao cũng không ít lần tranh cãi với Lý Xương Hải.
- Ừm, có thể xem xét. Tuy nhiên, việc này quyền quyết định thuộc về Tỉnh ủy, tôi tuy là Bí thư Đảng ủy Công an nhưng cũng không có quyền can thiệp vào việc này phải không nào?
Lý Xương Hải lại muốn thoái lui.
Bởi vì quá nhiều đồng chí ngắm vào vị trí này. Lý Xương Hải gần đây có chút đau đầu. Mà cô của Lô Vĩ Lô Minh Châu lại là Trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy, cũng sớm chào hỏi qua rồi, chỉ là việc này Lý Xương Hải có cách nghĩ riêng.
Mối quan hệ giữa các lãnh đạo trong Đảng ủy Công an cũng rất phức tạp. Bây giờ thừa lúc có người nghỉ hưu đang trống vị trí nếu có thể sắp xếp một người của mình vào thì khi biểu quyết nhất trí trong cuộc họp lại thêm được một vị. Thêm một vị tốt hơn so với ít hơn một vị, bản thân cũng hao tâm một chút không phải sao?
- Ha ha, đúng vậy, anh nói cũng là thực tế. Vậy thì tôi không nhắc đến nữa, dù sao cũng là việc không liên quan đến mình, tôi xin gác máy trước.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng và muốn gác điện thoại, trong lòng nghĩ ông không mở lời thì tôi cũng sẽ chơi trò bí mật với ông.
Diệp Phàm cố ý dừng lại một chút, phát hiện Lý Xương Hải không hé răng, hắn đành phải gác điện thoại, trong lòng hiểu rõ, có lẽ Lý Xương Hải đã đi hỏi thăm vụ án liên quan đến Tần Thúc Bảo rồi.
Việc kiểu này, việc đầu tiên cần làm là phải tiến hành tìm hiểu kỹ rồi mới đưa ra quyết định của mình, nếu không quyết định hồ đồ thì sẽ đắc tội với “đại thần” cũng chẳng biết được.
Con đường làm quan rất gập gềnh, chỉ một bước hơi sơ ý thì có thể cả đời sụp đổ bởi một câu nói hoặc một việc nào đó, thậm chí một ánh mắt cũng có thể làm cho bạn mất đi một cơ hội tốt. Đặc biệt là loại người có địa vị cao như Lý Xương Hải.
Vui buồn không thể hiện quá mức đó mới là cảnh giới cao nhất, hơn nữa lúc cần thì biểu hiện mới biểu hiện, không cần biểu hiện thì tuyệt đối không biểu hiện ra. Thực tế làm quan cũng có chút giống với một vai diễn của vở kịch cuộc đời.
Ở nơi cao không tránh được rét, khắp nơi đều như đi trên lớp băng mỏng.
Quả nhiên, 7 giờ tối Lý Xương Hải ngồi không yên. Lại gọi điện thoại trực tiếp nói chuyện”
- Chủ nhiệm Diệp, lời nói lúc trước của cậu vẫn chưa nói rõ là thế nào?
- Nói gì, vừa rồi vì bận nên tôi quên mất rồi. Cũng không biết là nói đến đâu nữa.
Diệp Phàm cố ý giả bộ ngu ngơ.
- Vừa rồi tôi đã hỏi thăm qua rồi, quả thực Lô Vĩ phù hợp điều kiện, Đảng ủy Công an sẽ xem xét để đề cử. Đương nhiên, việc can thiệp tên họ Lý không có khả năng làm được. Đây là chuyện của Tỉnh ủy.
Lý Xương Hải giải thích, trong lòng đang chửi “mẹ nó”.
- Chuyện này chỉ cần các anh đồng ý đề cử, đến khi ra Thường vụ đảng ủy tỉnh thảo luận Bí thư Lý ủng hộ một chút trưởng ban Lô sẽ được thôi.
Diệp Phàm nói đến đây dừng lại một chút mới nói tiếp:
- Phải nhờ anh nhắc tôi một chút, lúc trước tôi nói đến đâu rồi nhỉ?
Đương nhiên Diệp Phàm muốn giả bộ hồ đồ để thăm dò mà thôi. Việc này nếu nói là quyên thì sẽ thực sự quyên, nếu một chốc đã nói hết ra thì chẳng phải chứng tỏ anh đang qua mặt Lý Xương Hải. Cho dù Lý Xương Hải biết được đang bị qua mặt, cũng phải giả bộ cho thật giống.
- Nói đến việc làm sao anh phải “bắt chó đi cày” quản việc đạo cô kia.
Lý Xương Hải cũng thật “tuyệt”, cũng giải phóng khí không tốt ở trong lòng, rõ ràng cũng nhân cơ hội xoáy Diệp Phàm một phen.
Nói Diệp Phàm “bắt chó đi cày” để ví von một chút một người nào đó là thứ gì nào. Hơn nữa nói không chê vào đâu được.
Bởi vì, đây là Diệp Phàm tự mình nói chứ không phải là Lý Xương Hải đang chửi hắn, cho nên Diệp Phàm đang mắng chửi trong lòng “Lão Lý đầu” xảo quyệt, hắn không để bật ra âm thanh khỏi miệng, nói:
- Đúng đúng, đến đó rồi.
Bất chợi dừng lại, Diệp Phàm nói:
- Muốn nói vì sao tôi phải để ý đến chuyện này, bởi vì là tôi nghe được một bí mật.
- Anh cứ nói.
Lý Xương Hải ra vẻ bình tĩnh, thực ra sớm đã không còn bình tĩnh nữa rồi. thực sự muốn lao lên tát cho tên “Tiểu Diệp tử” một cái bắt hắn nhanh nói ra.
- Đạo cô tu hành tóc dài kia thực ra không phải là thực sự đã xuất ra, chỉ là tính cách bà ấy điềm tĩnh và thích sự yên tĩnh mà thôi.
Nước ta chẳng phải là có rất nhiều người thích ăn chay đó sao, họ tuyệt đối không phải là đạo cô tu hành, mà là một tháng chỉ ăn chay vài bữa, cũng là tốt cho điều chỉnh cơ thể.
Người phụ nữ đó là Tô Lưu Phương, có lẽ anh cũng biết bà ấy. Bản thân bà cũng không có gì nhưng nhà chồng bà ấy thì cũng có chút địa vị đấy. Tôi có chút lo lắng chuyện này…
Diệp Phàm lại dừng lại một chút.
- Địa vị?
Lý Xương Hải chút nữa phát cuồng, tuy nhiên khẩu khí vẫn tỏ ra bình tĩnh hỏi. Có điều Lý Xương Hải chợt cũng hiểu ra. Ba chữ “có địa vị” có thể được nói ra từ miệng Diệp Phàm thì đối phương tuyệt đối cũng không đơn giản.
Nhất thời trong lòng Lý Xương Hải cuộn lên một cảm giác lạnh gáy. Làm quan, sợ nhất là trong lúc vô ý đắc tội với một vị tai to mặt lớn nào đó thì sẽ mang đến cho mình rắc rối không đáng có. Vì thế con đường làm quan cần phải rất thận trọng.
Suy nghĩ kỹ mới làm là phương châm sát nhất. Vì sao những người mồm nhanh hơn miệng, tính tình nóng nảy đều khó được trọng dụng, chính là bởi vì anh ta không học được cách phải “suy nghĩ”.
Khi làm việc gì mà không chịu “suy nghĩ” một chút xem có thể làm hay không, làm như thế nào? Kết quả sẽ chính tại cái miệng, hoặc hành vi lỗ mãng đắc tội với lãnh đạo.
Sau này muốn được đề bạt, trong lòng lãnh đạo người ta xem như cái u, nhọt lâu ngày rồi làm sao người ta có thể trọng dụng. Tự nhiên những người này là vô duyên với việc đề bạt.
Trừ khi có gia đình có thật nhiều tiền để đi lên thì không nói làm gì. Tuy nhiên, đối với đa số các đồng chí mà nói, không chỉ dựa vào bản thân mà còn phải chú ý lời nói và việc làm.
- Vâng, nhà chồng bà ấy họ Phí.
Diệp Phàm cuối cùng cũng nói ra đáp án.
- Họ Phí!
Quả nhiên Lý Xương Hải giọng nói cao lên tám phần, Diệp Phàm không thể biết được như thế, đồng chí Lý toàn thân dựng lên khỏi ghế bắt đầu đi lại trong phòng.
Bởi vì, chữ “Phí” này đã quá làm cho lão Lý nghi kỵ, nhân vật số một của tỉnh Nam Phúc chính là Phí Mãn Thiên. Đó chẳng phải là họ Phí sao? Một chữ “Phí” toát ra từ miệng Diệp Phàm, tất nhiên không thể không làm cho người ta phải suy nghĩ.
- Chủ nhiệm Diệp, đừng úp mở nữa, lão Lý tôi sắp bị cậu làm cho chết mất. Cậu nhanh nói ra đó là ai đi, nếu không thực sự làm lão Lý tôi chết đấy.
Lý Xương Hải cuối cùng không nhịn được nữa, trực tiếp hỏi.
Việc này cũng là vì y và Diệp Phàm đã nhiều lần quan lại với nhau. Hơn nữa lúc quen nhau cũng đã gần 10 năm rồi. Cho nên mới trực tiếp hỏi trắng ra như vậy.
- Nghe nói chồng bà ấy xếp thứ 3 trong gia đình họ Phí và anh ta là anh em ruột với một vị lãnh đạo. Đồng chí lãnh đạo của tỉnh chúng ta cũng phải gọi ông ấy là anh.
Diệp Phàm dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ôi, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì phiền phức rồi.
Vì thế tôi luôn bị đè nén. Tuy nhiên việc này phải nhanh chóng xử lý cho xong. Chỉ là Tần Thúc Bảo ở trong nhà Giám đốc sở Câu nên cũng khó xử lý.
Hơn nữa, mùng 5 tôi đã phải đi rồi. Việc quá nhiều, chuyện này sau khi tôi đi thì không lo nữa. có một số việc, lo lắng quá nhiều cũng là tự gây phiền phức phải không nào?
Tuy nhiên, để tôi giải quyết, Bí thư Lý, quan hệ của chúng ta là gì chứ phải không nào? Không thể đứng nhìn được phải không nào?
Đây là Diệp Phàm đang nói cho Lý Xương Hải, muốn giải quyết thì ngày mai mùng 4 là ngày để giải quyết. Qua ngày này thì tôi không quản nữa, ý là muốn có thể đưa chuyện này ra. Hơn nữa hắn nói đến ân tình Lý Xương Hải tự nhiên cũng hiểu rõ được ý này.
- Nhất định phải nhiêm túc xử lý, thật chẳng ra gì. Không ngờ đến một ni cô, à không, đến phụ nữ mà cũng ức hiếp, còn dám câu kết với một số tên khốn của phòng công an để làm bậy. Việc này nhất định phải điều tra đến cùng, mang lại sự công bằng cho người bị hại.
Lý Xương Hải vẻ mặt nghiêm túc nói, cúp điện thoại xong nét mặt có chút biến sắc tối sầm lại.
Tuy nhiên, không lâu sau đám mây đen đã tan trên khuôn mặt lão Lý. Hơn nữa còn cười mỉm lãnh nhạt.
Lão Lý ngồi trên ghế xoay mấy vòng cân nhắc một hồi rồi nhấc điện thoại lên, tuy nhiên lại đặt xuống. Cứ như vậy mấy lần rồi lại cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho đồng Phó giám đốc sở thường vụ tỉnh ủy Câu Trấn Nam.
Lão Lý nói:
- Trấn Nam, anh vẫn chưa nghỉ sao?
- Vẫn chưa, chúng ta số đều vất vả, nào có số tốt để đến giờ là được nghỉ ngơi đâu. Bí thư Lý chẳng phải anh cũng như vậy sao?
Câu Trấn Nam khẩu khí rất nhẹ nhàng.
- Ha ha, đúng, một tỉnh to như vậy, công việc trên mọi phương diện đều quá nhiều. Việc phiền phức cũng không ít.
Lý Xương Hải nói xong thì im lặng một lúc mới nói tiếp:
- Trấn Nam, Cổ Xuyên đúng là một nơi tốt, anh đã đến đó chưa?
Câu Trấn Nam vừa nghe đã cảm nhận được, trong lời nói của lão Lý có ý gì đó, lẽ nào huyện Cổ Xuyên xảy ra chuyện gì lớn.
Tuy nhiên, Câu Trấn Nam là một tay lõi đời, khẩu khí bình tĩnh, thuận miệng nói:
- Tôi vẫn chưa đến qua, nghe nói thời nhà Minh vua Nam Phúc của chúng ta đã từng có con riêng ở huyện Cổ Xuyên. Vì thế ông ta đã cho xây ở đây một tiểu Hành cung cho người đàn bà đó. Tuy nhiên nghe đâu thời nhà Thanh đã phá hủy mất, nếu không tôi thực sự cũng muốn đi xem.
- Ha ha, có cơ hội đi một chuyến cũng tốt. Hành cung tuy nói không còn nữa, nhưng cổ miếu Tiểu Sơn, ví dụ sườn núi đầu sói cũng khá là thú vị.
Lý Xương Hải loanh quanh mãi thì dẫn đến miếu hoang của Tô Lưu Phương ở, bởi vì miếu hoang được xây trên sườn núi đầu sói. Tin rằng Câu Trấn Nam nghe xong thì sẽ hiểu.
Lúc này sườn núi đầu sói có lẽ là từ khá mẫn cảm, nhưng là việc làm cho lão Lý buồn bực, việc này có lẽ Câu Trấn Nam cũng không hiểu được, chỉ nghe Câu Trấn Nam nói:
- Sườn núi đầu sói, tôi vẫn chưa nghe nói bao giờ. Bí thư Lý, ở đó không phải là nơi vua Nam Phúc xây dựng Hành cung Cổ Xuyên đấy chứ?
- Không, không phải, anh suy nghĩ nhiều rồi.
Lý Xương Hải vừa nghe bắt đầu cân nhắc. Câu Trấn Nam rốt cuộc đang giả ngốc hay là sao, nhưng cũng không giống.
Vì thế Lý Xương Hải quyết định để lộ ra một chút, thế là nói:
- Nghe nói ở đó có một cái miếu cũ, đã có lịch sử hai, ba trăm năm rồi.
- Miếu cũ, hai, ba trăm năm lịch sử rồi, đúng là một đồ cổ rồi.
Câu Trấn Nam giọng điệu bình thản nói, tuy nhiên lão Câu không ngừng ngờ vực.
Lão Lý này tối đến gọi điện nói những chuyện như thế này để làm gì? Chỉ là lão Câu tin rằng, lão Lý tuyệt đối không thể bắn tên mà không có mục đích, chờ xem anh ta để lộ nội tình.