- Cậu này thật ra, hiện tại làm Chủ tịch huyện, hậu sinh khả úyThiết Thác không kìm nổi thở dài nói.
- Làm chủ tịch huyện, không thể nào, hắn mới bao nhiêu tuổi?Thiết Chiêm Hùng có chút kinh ngạc.
- Anh cũng rất ngạc nhiên, có hay không sự thông đồng, một Chủ tịch huyện 20 tuổi, tuổi mụ mới là 21 tuổi, thật sự có chút hoang đường. Ban tổ chức cán bộ làm gì vậy, ôi…Thiết Thác còn tưởng Diệp Phàm có quan hệ gì rồi, trong lòng một số cán bọ trong Ban tổ chức cán bộ còn có chút bất mãn.
- Chẳng lẽ lão Tề điểm tướngThiết Chiêm Hùng trong lòng phấn khích hiểu lầm.
- Tề Chấn Đào hẳn sẽ không thế. Nếu thật sự muốn điểm tướng chắc chắn sẽ không sắp xếp đi Ma Xuyên.Thiết Thác bác bỏ suy đoán của Thiết Chiêm Hùng.
- Cái huyện Ma Xuyên đó, cậu nhóc này có phải là bị ám. Đến huyện đó muốn chết sao.Thiết Chiêm Hùng thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.
- Phiền toái thì đúng là có phiền toái. Tuy nhiên cũng là một cơ hội. Đó là huyện nghèo nhất của tỉnh, nhưng là nơi hi vọng có thể có thành tích nhiều nhất. Ngọc không mài không đẹp, hắn còn trẻ, để hắn đi va chạm vài năm cũng không có vấn đề gì. Dù cho bị đâm đến máu chảy đầu rơi, cũng sẽ trưởng thành lên.Thiết Thác không bi quan như vậy.
- Ừ, cũng được. Nếu không phải là cái huyện Ma Xuyên kỳ lạ đó, Diệp Phàm trẻ như vậy đi làm Chủ tịch huyện ở nơi khác, sợ dân không phục. Huyện Ma Xuyên là một huyện bộ phận yếu.Thiết Chiêm Hùng cũng yên tâm suy nghĩ, thầm nghĩ :‘Với bản lĩnh của cậu nhóc này, có thể lãnh đạo thiên hạ, Ma Xuyên chẳng lẽ đáng sợ hơn Diêm La Địa Phủ. Không chừng lại còn có thể làm nên chút chuyện gì đó’
- Nhưng, anh cả, anh dù sao cũng phải chiếu cố cậu ta một chút, cậu ấy còn trẻ tuổi, quan trường cũng chưa nhiều kinh nghiệm, có một chút sai lầm thì tiền đồ cả đời đều bị hủy.
- Nghe cậu nói cậu ta có bản lĩnh, lại không thiếu tiền, hầu hết cán bộ, đều đặt ‘tiền’ là trên hết. Nếu không thì ‘sắc’ là trên hết, ‘sắc’ thì trên đầu mũi đao. Tuy nhiên cậu ta còn trẻ, chưa có vợ, về việc này thì không có vấn đề gì, nhiều nhất là không hợp với các lãnh đạo thôi. Tôi ngược lại nghĩ cậu này khá bốc đồng. Nghe nói ở Ngư Dương làm không tồi, chỉ mong ở Ma Xuyên cậu ấy có thể làm việc gì đó để nhân dân cả tỉnh nhớ đến, mới không uổng công sống một đời.Thiết Thác mặt không chút thay đổi nói.
- Còn nữa, cá rồng này chừng nào thì cậu cho người đến lấy, tôi sẽ nuôi trước.
- Bỏ đi, em muốn nếm thử hương vị, muốn đại bổ, em sẽ tự tìm đến chỗ cậu nhóc kia. Con cá này là cậu ấy cho anh, anh yên tâm nhận lấy là được. Tuy nhiên, em nghĩ chắc anh đã đáp lễ rồi, ha ha…Thiết Chiêm Hùng hắng giọng cười.
- Tôi đã đưa cái chặn giấy trên bàn cho cậu ta.Thiết Thác thuận miệng cười nói.
- Thụy Kỳ Lân cũng được, nghe nói cái chặn giấy của anh giá trị vài chục ngàn, hiện tại hẳn là đồ cổ, trước kia anh cũng không cho em, hiện tại lại cho Diệp Phàm.
Anh cả, anh là người coi nặng một bên. Cá thì theo anh nói có thể đưa lên cấp trên. Nghe nói ở lão tiền bối ở thủ đô, đặc biệt trong nhóm quân giới, trước kia đã nghe nói qua về con cá này, chính là không thấy được.
Lần này có lẽ anh đã gặp may rồi, lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật các anh, vẫn luôn bị bệnh, nghe nói con cá này chính là phương thuốc tốt.
Hơn nữa, thang thuốc này đặc biệt tự nhiên, chờ thêm vài ngày để em tìm thêm thảo dược để phối hợp cùng, cũng có hiệu quả.Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt đột nhiên nghiêm trọng lên, chuyện liên quan đến tiền đồ của anh cả Thiết Thác ông ta cũng phải để ý.
- ỪThiết Thác lên tiếng, trong lòng cũng đang suy nghĩ.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh năm nay 59 tuổi, không còn đầy một năm nữa ông ta sẽ về hưu, nếu nói Thiết Thác không có chút suy nghĩ nào, đó là nói dối.
Làm quan, không ai không muốn chức vụ cao. Mặc dù là quan thanh liêm thì cũng muốn thăng quan tiến chức.
Hơn nữa, La Trường Giang cũng rất ủng hộ Thiết Thác, sớm đã đánh tiếng, xem ra sau khi về hưu Thiết Thác sẽ lên thay.
Tuy nhiên, cái này cũng chỉ là tính toán của La Trường Giang, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh là Tỉnh ủy viên thường vụ. Nguyên Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh đề cử tất nhiên là quan trọng, nhưng ý kiến của Tỉnh ủy Nam Phúc cũng quan trọng không kém. Đặc hiện là nhân vật số 1 Quách Phác Dương mới là quan trọng.
Đương nhiên, cái này có còn quyết định quan trọng ở thủ đô, tính toán của Trung ương mới là quan trọng. Vì chức vụ, Thiết Thác cũng phải hướng về phía trung ương để mở rộng.
Thật ra, từ một năm trước, Thiết Chiêm Hùng đã cố gắng tạo thế cho anh trai mình, có cơ hội nhìn thấy lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật của Trung ương đã bóng gió về anh mình, vì anh trai mình mà tính toán một chút.
Đương nhiên, các đồng chí Ủy ban Kỷ luật kỷ luật Trung ương cũng hiểu một chút về thân phận của Thiết Chiêm Hùng. Tuy nhiên, dù sao, Thiết Chiêm Hùng ở trong quân đội, Ủy ban Kỷ luật là một bộ phận quyền lực, chưa chắc người ta đã nghe mình.
Điểm này Thiết Chiêm Hùng cũng chưa biết làm thế nào, không phải là một cánh cửa, mặc dù là một Trưởng phòng, một người gác cửa bình thường cũng không chắc đã nghe mình. Địa vị của mình, còn không bằng người gác cửa của người ta, đây là sự thật.
Đương nhiên, Thiết Chiêm Hùng cũng không thể quá lỗ liễu tạo lợi thế cho anh trai, bởi vì Tổ đặc nhiệm A có kỷ luật sắt.
Anh hối lộ thì bộ phận giám sát của Tổ đặc nhiệm A có thể để mắt đếm, nếu quá mức có thể sẽ cảnh cáo anh một chút. Nếu bọn họ đã ra mặt cảnh cáo anh thì lớn chuyện rồi.
Cho nên, Thiết Chiêm Hùng cũng chỉ có thể là lén lút tạo thanh thế cho anh trai, phải biết quan hệ của Thiết Thác với Trung ương cũng không phải tốt. Việc này là do tính cách của anh ta.
Tuy nhiên, Ủy ban Kỷ luật Trung ương có một Phó Bí thư khá coi trọng anh ta, nói cách khác, vị trí của Thiết Thác lúc này xem ra không được bảo đảm.
Bởi vì những người bị anh ta kéo xuống ngựa đều là những cán bộ có hoàn cảnh không tầm thường, ẩn tình này nếu cùng vồ đến thì khá mạnh mẽ.
Người ta sẽ nói nào là đồng chí Thiết Thác không để ý tình hình chung của địa phương, cố ý làm sai, phá hủy sự phát triển kinh tế cân bằng của địa phương, rồi thì chỉ chăm chăm lo cho thành tích của mình…
Trước kia, Thiết Chiêm Hùng đã có một lần ngăn cho anh ta không bị gì. Cũng có thể nói nếu không có Thiết Chiêm Hùng thì Thiết Thác đã sớm về nhà bán rau rồi.
Ủy ban Kỷ luật là một bộ phận đặc thù, xét xử đều là quan chức. Đặc biệt Ủy ban Kỷ luật tỉnh, xét xử đại bộ phận là quan chức cấp sở, đến quan chức cấp phó của tỉnh Thiết Thác cũng từng làm ngã một người.
Cán bộ đều có người đứng sau, bọn họ đều có nền tảng. Đặc biệt là có những người nền tảng của bọn họ vững vàng, có người để bao che khuyết điểm cho mình. Giờ anh lại chặt đứt một cánh tay đắc lực của người ta sao người ta không hận anh?
Trên mặt không nói ra, nhưng sau lưng lúc mấu chốt của việc đề bạt anh, họ sẽ không khác gì là chém anh một nhát. Giống như Thiết Thác đem xử quan chức cấp phó tỉnh, người mà sau lưng có bóng dáng của một dòng họ hạng hai ở Thủ đô.
Dòng họ hạng hai này có lẽ không thể kiên trì chịu đựng trong các dòng họ hạng nhất ở thủ đô giống như nhà họ Triệu , Nhà họ Tào, nhà họ Trấn, nhà họ Phượng và nhà họ Đại, nhưng đối phó với một dòng họ Thiết Thác cần bao nhiêu sức lực.
Diệp Phàm vừa đi xuống núi, đột nhiên phía sau có tiếng gọi:- Chú Diệp, chú DiệpQuay đầu lại, không phải là con trai của Thiết Thác Thiết Phi Hổ thì là ai, cậu nhóc này đang cố chạy mồ hôi ướt hết đầu.
- Người anh em, có việc gì sao?Diệp Phàm cười cười, cũng đoán được chút gì đó. Đoán là Thiết Chiêm Hùng đã thổi phồng về mình với cháu trai một hồi rồi, cậu nhóc này muốn theo mình để hỏi gì đây.
- Không dám, chú Diệp, chú gọi cháu là Tiểu Hổ được rồi, chú với chú cháu có quen biết, cháu không dám nhận anh em với chú, nếu không, chú cháu sẽ rút xương cháuThiết Phi Hổ trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, hơn nữa còn giống như phản xạ có điều kiện, nhìn xung quanh một vòng mới nhẹ nhàng thở ra.
- Nhìn gì, không có ai.Diệp Phàm thấy buồn cười, không ngờ cậu này lại sợ Thiết Chiêm Hùng đến vậy, hắn sợ cha cậu ta Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thiết Thác nhưng không sợ đến nỗi thế, có lẽ chính là thân tình thủy nhiên.
- Ha ha, Chú Diệp không biết, chú cháu xuất quỷ nhập thần, không chừng từ đây xông ra. Nếu ông ấy nghe thấy cháu gọi bậy, vậy thì nguy to. Thiết Phi Hổ trong lòng còn sợ hãi, sợ hãi này cũng không phải giả vờ.
- Hả, chú của cậu đáng sợ như vậy sao? Ngược lại tôi không cảm thấy như vậy.Diệp Phàm gãi gãi đầu, không nghĩ đến việc Thiết Chiêm Hùng còn có vẻ mặt khác làm người ta thấy sợ.
- Ha ha, chú Diệp, chú là anh em kết nghĩa với chú cháu, cháu nghe chú cháu nói chú thân thủ rất tốt, chắc chắc có trình độ ngũ đẳng. Thế nào, nếu đã đến nhà cháu, có phải nên để lại mấy chiêu không, lại có có cháu là cháu của chú có phải không?Cậu nhóc này thật đúng là da mặt dầy, không ngờ tự xưng là cháu, về tuổi tác phỏng chừng không thể nhỏ hơn Diệp Phàm được.
- Có thể đá vỡ mấy khối nặng gạch?Diệp Phàm tự nhiên cũng phóng đại lên. Ở chỗ khác không dám nói lớn, về thân thủ võ thuật hắn có chút tự đắc. được biệt đối với thân thủ của Thiết Phi Hổ trước mặt.
- Hai khối gạch đều đánh gãnh, nếu đổi thành gạch hồng đi. Chú cháu nói, xem ra còn chưa đến nhị đẳng, theo trình tự, cũng chính là Luyện Kình bậc, ôi…Thiết Phi Hổ thở dài, vẻ rất mất mát,- Chú Diệp, chú giúp cháu một phen nhé? Chỉ cần có thể được tam đẳng, về sau cháu nguyện lăn lộn theo chú.
- Tam đẳng, khó.Diệp Phàm giật mình, liếc mắt nhìn Phi hổ một cái, xem ra tư chất này cực kém. Nếu không, dựa vào ông chú Thiết Chiêm Hùng sao lại không thể giúp được cậu ta lên một chút.