Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mẹ nó, không phải đã đồng ý cùng đi sao?

Một trong tứ đại hộ pháp, Mã Thạch tức giận đến đỏ mắt, tuy nhiên, thấy giáo chủ

chạy liều mạng sau Diệp Phàm, đương nhiên Mã Thạch cũng không chậm, chạy ngay

theo phía sau.

Tuy nhiên, có mấy người tín đồ củaTam Độc giáo chậm chân hơn một chút bị Sửu

Vô Đoan xé thành từng mảnh nhỏ. Máu thịt hòa lẫn vào nhau, mùi máu tanh bay khắp

nơi làm người đứng gần đó có thể bị nghẹt thở.

Mọi người chạy tới phía cái cầu xích sắt đối diện, tuy nhiên, chưởng lực của Sửu

Vô Đoan cắt qua không khí lập tức đập tới.

Mọi người không có cách nào khác, đành phải xoay người cùng nhau hợp lực để

chống lại.

Ầm…

Hai mươi người cùng một lúc xuất chưởng hướng về phía vách tường, một đám

mắt sáng quắc.

Bọn Diệp Phàm còn khá hơn một chút, sớm biết được người này rất lợi hại. Còn

những người của Tam Độc giáo chưa lĩnh giáo qua sự lợi hại của Sửu Vô Đoan thì đều

sợ mất mật. Đây là công lực gì vậy?

Đúng vào lúc này, lại một tiếng nữa vang lên.

Một quả lựu đạn hỏa tiễn bắn về phía Sửu Vô Đoan, lão già này thật là lợi hại,

không những tránh được. Hơn nữa, chưởng kia vừa xuất, không ngờ làm lựu đạn hỏa

tiễn xoay chuyển quay ngược lại.

Bọn Diệp Phàm sợ tới mức tất cả đều xuất chưởng hướng vào lựu đạn hỏa tiễn.

May mắn tốc độ chưởng lực của Diệp Phàm nhanh hơn, va chạm với đạn hỏa tiễn

nổ tung ở giữa. Lập tức, Sơn Động lung lay.

Cơ bản Sửu Vô Đoan cũng không sợ, phóng người tiếp tục tấn công.

Giờ phút này Tông Vô Thu cũng không cố, lấy từ trên người hơn mười viên độc

cầu màu đen ném lên trời công kích về phía Sửu Vô Đoan.

Bên này Xa Nhất Đao cũng chưởng một chưởng lên không trung đẩy độc cầu. Lúc

này sẽ phải thật sự đoàn kết. Bằng không, tất cả mọi người đều phải chết.

Trong lòng mọi người đều hiểu được, thành lập một liên minh cộng đồng lâm thời

chống lại Sửu Vô Đoan.

Cạc cạc…

Độc cầu nổ trên không trung. Tức khắc, ở bên trong động mù mịt khói có thể sặc

chết người.

Đúng lúc này, Diệp Phàm đoạt được một ống phóng tên lửa. Hung hăng bắn về

phía Sửu Vô Đoan. Mà Sửu Vô Đoan đang huy động chưởng để dọn sạch khói độc.

Thấy đạn hỏa tiễn phóng tới, lần này không còn kịp nữa rồi, liền hết sức đánh một

chưởng về phía mọi người. Chui đầu xuống không ngờ chui vào đúng mạch nước ngầm.

Xem ra, Sửu Vô Đoan cũng không dám dùng thân thể của mình để thử uy lực dũng

mãnh của đạn hỏa tiễn.

Lại một tiếng nổ ầm vang lên, trong không trung bay lên một đôi cánh làm từ da

rắn của Sửu Vô Đoan. Diệp Phàm khẩn trương chạy bứt lên, Tông Vô Thu cũng không

chậm, theo sát ở phí sau, không lâu sau mọi người liền thấy được cửa ra.

- Để mạng lại đi!

Tiếng của Sửu Vô Đoan gầm gừ phía sau, cánh tay lão ta cũng bị thương rồi,

đương nhiên là Diệp Phàm phóng ra đạn hỏa tiễn trúng vào tay lão ta.

Một trận âm phong phía sau tới. Diệp Phàm chạy ra khỏi động đầu tiên, vọt tới bên

ngoài Tử Lang hoa.

- Không được nổ súng!

Tông Vô Thu kêu to, mọi người cuộn tròn vào lăn ra ngoài động. Tuy nhiên, cuối

cùng hai giáo đồ không chạy trốn được, mà ngay cả con rắn yêu quý “Tha Hồng” há

miệng định cắn Sửu Vô Đoan, không ngờ bị Sửu Vô Đoan nắm trong tay xé thành hai

đoạn.

- Hương vị con rắn này cũng không tồi!

Trước mặt mọi người Sửu Vô Đoan đưa rắn Tha Hồng lên cắn một miếng, không

ngờ sau đó nuốt một phần của con rắn, mọi người nhìn thấy chân tay đều run lật bật.

- Tiến công!

Diệp Phàm kêu lên, các tay súng mặc kệ là ai ra lệnh. Tất cả đều hướng Sửu Vô

Đoan mà bắn. Lão già này cũng tương đối quỷ quyệt, vọt hướng vào giữa vách đá. Toàn

bộ đạn đều đi theo tới đó.

- Mang toàn bộ hỏa tiễn tới, ném lựu đạn, làm động nổ tung động!

Tông Vô Thu cũng không kịp nghĩ nhiều, nếu để lão già này ra khỏi động thì mọi

người ở trong giáo Tam Độc hôm này phỏng chừng đều bị Game Over rồi.

Năm ống hỏa tiễn nhắm ngay cửa động để bắn. Mà lựu đạn cùng với độc cầu đều

đi theo hướng cửa động vào.



Ùng ùng…

Tiếng nổ lớn liên tiếp không ngừng, cũng không biết được nổ như vậy có làm tổn

thương được Sửu Vô Đoan không. Dù sao động cũng bị sụp hoàn toàn, tuy nhiên, Diệp

Phàm biết được chắc chắn Sửu Vô Đoan sẽ bị thương.

Cho dù trình độ của lão ta có cao đến mấy, nhưng cũng không thể đối mặt trực

tiếp với đạn hỏa tiễn được. Có chết hay không Diệp Phàm cũng chưa dám khẳng định.

Tuy nhiên, tín đồ Tam Độc giáo cũng không dừng lại, vẫn hướng cửa động liên tiếp bắn

vào.

Lại một tiếng nổ nữa.

- Cậu nhóc, cậu đùa giỡn hơi quá rồi đó!

Tông Vô Thu giọng đầy giận dữ, bởi vì, cánh tay bị ‘can tương’ của Diệp Phàm làm

trọng thương của ông ta đang chảy máu.

Mà Xa Nhất Đao cưỡi trên lưng Xa Thiên cũng không chậm, song chưởng đánh

tới, một chưởng mà Tông Vô Thu công kích Diệp Phàm đành phải quay tấn công lại Xa

Nhất Đao.

- Xông lên!

Diệp Phàm mở đường ở phía trước, bức ra một chút khí lực cuối cùng, can

tương xoay tròn, chỉ cảm thấy ánh sáng và hình ảnh, tất cả những người phía trước bị

đâm vào đều ngã xuống.

Rốt cuộc mọi người mở một đường máu để xông ra ngoài. Lúc này toàn bộ cao

thủ giáo Tam Độc muốn đuổi theo.

Tuy nhiên, Tông Vô Thu kêu lên:

- Cứ để cho bọn họ đi, chúng ta phải xử lý xong lão già kia mới được. Đem độc

khí đến đây, bắn vào phía trong động!

Đám người của Diệp Phàm không diệt được Tam Độc giáo, còn người bất tử ở

trong động lại có thể diệt được Tam Độc giáo. Tông Vô Thu cân nhắc nặng nhẹ, cuối

cùng lựa chọn chỉ cử một nhóm người công kích Diệp Phàm. Phần lớn lực lượng còn

lại ở lại cửa động.

Đám người của Diệp Phàm chạy một mạch vào trong rừng cây, đến khi không còn

thấy hố độc mới dừng lại được.

- Tạm thời nghỉ ngơi một chút đã, mọi người ăn một chút đi rồi chuẩn bị phá vây.

Tôi nghĩ, Tông Vô Thu cũng bị thương, tạm thời chắc Tông Vô Thu không bận tâm đến

chúng ta đâu.

Diệp Phàm nói, tất cả mọi người ngồi xuống để ăn.

Đúng lúc này, đột nhiên Vương Nhân Bàng kêu lên:

- Không được rồi, không thấy cậu Lam đâu cả.

- Gì cơ, anh ta không đuổi kịp sao?

Diệp Phàm quay đầu lại sợ hãi tìm kiếm, không nhìn thấy Lam Tồn Quân ở đâu.

Vừa rồi tất cả mọi người đều vội vàng chạy thoát thân, không biết được người nào

không thể đuổi kịp.

- Chẳng lẽ là bị bọn chúng giết chết rồi, không thể như thế được.

Thiên Thông kêu lên.

- Xa tiền bối, nghỉ ngơi xong ông khẩn trương cùng mọi người bí mật quay về

thành phố Pa-zhan. Tôi quay lại tìm Lam Tồn Quân.

Diệp Phàm quyết định.

- Không được, anh Diệp, anh không thể đi một mình như thế được.

Xa Thiên kêu lên.

- Không thể đi, anh đi là sẽ chết đó.

Thiếu chút nữa là Tài Nhạ khóc. Không ngờ sau tình một đêm với Diệp Phàm, đã

có một chút cảm tình với hắn.

Có lẽ là Diệp Phàm cũng là người tương đối thu hút.

- Tôi với anh cùng đi. Ba anh em chúng ta có chết cũng phải chết cùng nhau!

Vương Nhân Bàng không hề nghĩ ngợi nói.

- Anh không thể đi được!

Không thể tưởng tượng được Vương Nhân Bàng vừa nói xong Tài Thanh đã phản

ứng ngay, đúng là cô gái cũng đã nhen lên ngọn lửa tình đầu với Nhân Bàng huynh.

- Không phải nói nữa, tôi và Nhân Bàng sẽ cùng đi. Mọi người đi theo Xa tiền bối

rút khỏi đây đi. Thiên Thông, cậu trợ giúp cho Xa tiền bối. Bất cứ ai ở đây không quay

lại thành phố Pa-zhan Diệp Phàm tôi sẽ giết ngay lập tức.

Diệp Phàm nhìn Thiên Thông hạ lệnh.

- Không thành vấn đề, có Thiên Thông ở đây thì mọi người sẽ sống!

Thiên Thông nói. Lúc này vẻ mặt anh ta rất nghiêm chỉnh. Không giống như mọi

ngày là một tên hám lợi chỉ chọn lấy việc nhẹ.

Diệp Phàm cùng Vương Nhân Bàng lặng lẽ về trong miếu.

- Hang ổ của Tam Độc giáo cũng không nhỏ, đi đâu tìm đây?



Vương Nhân Bàng cau mày.

- Hay là đến chỗ cũ tìm kiếm, không chừng còn có thể phát hiện ra manh mối.

Diệp Phàm nói.

- Đến chỗ đó, ý của anh là đến cửa động Xà Quật để tìm kiếm?

Vương Nhân Bàng hỏi.

- Chỉ có thể như vậy thôi, Tồn Quân mất tích khi chúng ta bắt đầu tấn công phá

vây. Đoán chừng là lúc đó rất hỗn loạn, hơn nữa khói độc bay khắp nơi, có thể Tồn

Quân đã bị mất phương hướng.

Ôi, lúc đó trong lòng tôi chỉ nghĩ đến mở đường thôi. Chủ quan rồi, đương nhiên,

bây giờ quay lại thì quá nguy hiểm.

Đến lúc đó, một khi bị Tông Vô Thu phát hiện, chắc chúng ta sẽ khó có thể về

được.

Diệp Phàm nói.

- Chắc chắn là sẽ nguy hiểm, tuy nhiên, không còn cách nào khác cả. Chỉ có thể

làm như vậy, nếu cậu Lam mất tích ở bên kia, khẳng định là có thể tìm ra dấu vết. Cho

dù anh ta có chết chúng ta cũng phải đem thi thể trở về nước. Bằng không. Cả đời này

trong lòng Vương Nhân Bàng tôi cũng không yên.

Vương Nhân Bàng nói, trong lời nói lộ ra sự đau buồn.

- Chúng ta cứ hành sự theo hoàn cảnh đi, tôi nghĩ, Tông Vô thu đang bị thương rất

nặng, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút thôi. Việc này cũng làm cho Tam Độc giáo đại

loạn rồi. Chúng ta cũng góp một phần nhỏ. Huống chi, chỉ cần không phải là Tông Vô

Thu phát hiện, còn những người khác tôi cũng không lo lắng cho lắm. Đánh không lại thì

chắc chắn vẫn còn cơ hội chạy trốn.

Diệp Phàm tin tưởng tuyệt đối.

Hai người không nói thêm gì nữa, một người đi trước một người đi sau phối hợp

với nhau đi về hướng Dược Viên.

Bởi vì con đường nhỏ này cũng khá quen thuộc, cho nên, không lâu sau, hai

người đã len lén trở lại Dược Viên. Bất ngờ phát hiện bên ngoài Dược Viên không có ai

trông coi.

- Có ai ở đây không?

Vương Nhân Bàng nhỏ giọng nói.

- Không biết là bọn họ bỏ chạy hay là đang nghỉ ngơi nữa. Chắc Tông Vô Thu nghĩ

là chúng ta đã chạy trốn ra khỏi thôn rồi. Khả năng không còn ở miếu nữa. Mà Sửu Vô

Đoan lại không ra được, cho nên, chỉ cần tăng cường lực lượng gác ở cửa động Xà

Quật là được rồi.

Diệp Phàm nói.

Hai người nhẹ nhàng đột nhập vào bên trong Dược Viên.

- Không biết mấy cây sâm có tuổi thập niên có còn hay không, nếu còn, chúng ta

sẽ nhổ chúng. Không mò thì làm sao biết được, dù saoăn cũng ngon hơn đại la.

Lúc này mà Vương Nhân Bàng vẫn còn nhớ đến chuyện này.

Thiếu chút nữa Diệp Phàm muốn điên lên, liếc mắt nhìn một cái.

- Anh tôi tham lam như vậy đúng không, thật ra, bây giờ chúng ta còn chưa trở về

Trung Hoa. Đi một quãng đường dài như vậy cần phải bổ sung thể lực. Ăn một miếng

nhân sâm mấy chục tuổi có thể bổ sung thể lực rất tốt.

Vương Nhân Bàng nói.

- Kể ra cũng có lý, chúng ta đi tới đó nhổ đi.

Diệp Phàm gật gật đầu, hai người lặng lẽ đi tới Xà Quật.

Trên đường đi có gặp vài tín đồ Tam Đôc giáo, tuy nhiên, trình độ của bọn họ quá

thấp. Căn bản hai người cũng không phải mất chút khí lực nào cũng giải quyết được.

Vận may của hai người không phải bình thường, không ngờ lại phát hiện ra một

chỗ khác có thể nhổ sâm già ở đây.

Hai người bất chấp tất cả nhổ củ lớn củ bé cho vào ba lô. Nghe nói sâm già đều là

do các vị tổ tông của Tam Độc giáo sau khi phát hiện ra mang về trống.

Trong này đều là sâm mấy chục năm thậm chí còn trên trăm năm. Bình thường

Tông Vô Thu cũng không nỡ nhổ ăn.

Muốn giữ lại đến khi cần bổ sung năng lượng lớn mới dùng. Lần này hai người

này đã lấy hết. Không biết sau khi Tông Vô Thu biết được có tức đến hộc máu ra

không.


Hai người này đã phá đi tất cả. Không còn chỗ nào để nhét hai người dùng chân


giẫm lên nát hết.


Một lúc sau, hai người chỉ còn cách hầm Xà Quật khoảng chừng hai trăm thước,


cầm kính viễn vọng lên nhìn.


- Mẹ… tất cả đều ở đây, quái thật.


Vừa nhìn thấy, Vương Nhân Bàng giật mình, thiếu chút nữa kính viễn vọng rơi


xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK