Phong cách làm việc,, phương pháp công tác , thái độ với người khác đều không giống. Báo Săn bây giờ đều thay đổi tất cả cán sự đến tận đáy rồi.
Những người có quan hệ thân thiết với Diệp Phàm như Trương Cường, Tề Thiên đều bị lạnh nhạt chuyển đi một cách vô duyên vô cớ, nghe nói bây giờ vẫn đang ăn trực nằm chờ.
Lại nói đến gã Lỗ Tiến này thỉnh thoảng cũng có phần quá cứng nhắc, vì sĩ diện mà để mất đi đại cục.
Hầu Bình bình thản nói.
- Ha ha, anh có thể tha thứ dễ dàng cho những cấp dưới đã từng liên kết lại gây khó dễ cho mình sao?
Lâm Hoành cười khoan dung, nhìn Hầu Bình bằng ánh mắt ôn hòa.
- Đứa nào dám chứ, dám tạo phản hay sao?
Đồng chí Hầu Bình đột nhiên trợn mắt.
- Vậy là đúng rồi! Anh phải chú ý thay đổi lập trường mà suy nghĩ mới đúng chứ. Lỗ Tiến kết oan gia với Diệp Phàm, hiển nhiên sự việc lần trước có liên quan đến Diệp Phàm rồi.
Lâm Hoành tôi không thể không khâm phục, Diệp Phàm quả là có tài, không ngờ có thể làm cho ủy viên Quân ủy, đường đường là Thủ trưởng cao nhất của Tổ đặc nhiệm A Lỗ Tiến phải ngầm cúi đầu nhận thua.
Lẽ dĩ nhiên, hậu quả chính là mấy đồng chí tốt của Diệp Phàm bị “mời vào lãnh cung” ngay. Nhưng tôi tin rằng bọn họ ăn trực nằm chờ cũng không lâu đâu.
Dù sao, tổ cũng chẳng có bao nhiêu nhân tài. Mấy người này đều là tinh hoa của tổ, không thể nào lạnh nhạt mãi được.
Lỗ Tiến sắp xếp như thế, đơn giản là tạm thời làm cho bọn họ giảm bớt tính chống đối đi. Sau này khi làm nhiệm vụ thì bọn họ có thể cứ như thế mà làm.
Chỉ có điều, sau này chắc là mấy người bọn họ sẽ nhận những nhiệm vụ nặng nề có nhiều áp lực hơn thôi.
Lâm Hoành thản nhiên nói.
- Anh nói là làm vật hi sinh à?
Hầu Bình liếc nhìn Tư lệnh Lâm một cái, nói.
- Ha ha, anh hiểu sai rồi. Tổ chỉ có mười mấy người tinh nhuệ, mỗi người đều là anh hùng, là tinh hoa của quốc gia. Mất đi một người bất luận là ai đều chính là tổn thất lớn của quốc gia, sao có thể làm vật hi sinh được. Đơn giản là cử đến nơi có điều kiện rất gian khổ làm việc thôi, nào còn được thoải mái ở Báo Săn tại Thủy Châu, hơn nữa, quyền lực rất lớn, cuộc sống tất nhiên ung dung hơn nhiều.
Nhiệm vụ của Tổ nặng nề nhưng cũng không phải quá nhiều: chắc là có những đồng chí đến hai năm mà còn không quá một lần làm nhiệm vụ.
Đương nhiên, nhiệm vụ của Tổ đều là đại sự, chúng ta không thể so bì được.
Lâm Hoành thản nhiên lắc lắc đầu.
- Anh chàng Diệp Phàm này thực ra rất cừ, Tổng tham mưu trưởng Tống đều đem những chuyện khó giải quyết giao cho hắn, thật sự là quá khó giải quyết.
Đến lúc Trịnh Phương không nhượng bộ Diệp Phàm mà Diệp Phàm vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ. Điều này, kết quả không thể tưởng tượng được đâu!
Nếu đổi lại trước kia khi Diệp Phàm còn công lực, Trịnh Phương có lẽ sẽ sợ hắn. Bây giờ ý à, trước khác nay khác.
Diệp Phàm, nói khó nghe thì chẳng qua chỉ là một phế nhân thôi. Tôi lại có chút lo lắng hắn chịu không nổi tính khí của Trịnh Phương, đến cuối cùng hai người lại đánh nhau thì phiền phức to.
Đến khi ấy tin Thủ trưởng Báo Săn đấu đá với vị tướng của Bộ tổng tham mưu thì thật đáng chê cười. Cứ như vậy, nhất định có thể gia tăng mâu thuẫn của Tổ với Bộ tổng tham mưu.
Hầu Bình vẻ mặt lo âu.
- Ha ha, không đáng sợ như tưởng tượng của anh đâu.Lòng dạ của Tổng tham mưu trưởng Tống và Lỗ Tiến có xung đột thì chúng ta sẽ không thể đoán trước được đâu.
Nếu như bọn họ xung đột với nhau thì đã không thể trở thành nhân vật có máu mặt ở trong Quân ủy như bây giờ. Mâu thuẫn nhỏ là có, nhưng phương hướng giải quyết thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Đối diện với cục diện quân sự, phương diện chiến lược toàn cục thì hai vị Chủ tịch sẽ cùng duy trì sự nhất trí thôi.
Điểm này căn bản là anh không cần lo lắng. Còn chuyện Diệp Phàm và Trịnh Phương có đánh nhau không, điều này cũng có thể.
Trịnh Phương tuy nói lão thành, nhưng ông ta có lập trường của riêng mình. Diệp Phàm tuổi trẻ, cậu ta cũng có nhiệt huyết của riêng mình. Hơn nữa, điều rất quan trọng là Diệp Phàm từng là thủ trưởng tối cao của Báo Săn, đây chính là điểm mấu chốt.
Nói đến đây, Lâm Hoành nhìn Hầu Bình một cái, nói:
- Anh nói xem Trịnh Phương có thể nào không nể mặt Diệp Phàm hay không?
- Không thể nào, mặt mũi của anh và tôi trước mặt Trịnh Phương mà nói thì đều giống như tờ giấy trắng. Diệp Phàm tuy từng làm ở Tổ nhưng hắn và Trịnh Phương hình như còn chưa từng chạm mặt nhau. Nếu bàn về phương diện giao tình mà nói thì chắc là còn không quen biết với Trịnh Phương nhiều bằng chúng ta.
Hầu Bình một mực lắc đầu, nhìn Lâm Hoành một cái, nói:
- Cho nên, tôi mới có chút lo lắng này. Đến lúc Diệp Phàm vì muốn hoàn thành nhiệm vụ sẽ gây ra cái gì, không khéo lại thành cuộc chạy đua giữa hai tập thể.
- Cứ lẳng lặng mà xem tình hình thôi, nếu hai người thật sự làm ầm ĩ lên thì hai người chúng ta càng khổ hơn hai người họ. Việc khó nhằn dù sao vẫn cần có người đi làm phải không nào?
Tư lệnh Lâm trên mặt lộ ra vẻ chua xót, thản nhiên cười cười.
- Có cách gì không, dù sao cũng phải hòa giải.
Hầu Bình gật đầu, cũng cau mày lại.
Sau khi xem xong tất cả tài liệu, Diệp Phàm trầm ngâm ngồi trên ghế xoay hồi lâu, thản nhiên hừ một tiếng nói:
- Có người dự đoán rằng quan hệ của tôi và Trịnh Phương sắp như Sao Chổi va vào Trái Đất. Ha ha, cũng có thể, bọn họ sẽ được mở rộng tầm mắt.Trong thời khắc mấu chốt của việc tái cơ cấu Tổ nòng cốt số 8 này, một viên thuốc Cửu long hoàn chính là một cao thủ của tổ. Trịnh Phương có thể chịu được sao? Tôi tin chắc rằng, hắn nhất định sẽ phải cúi đầu.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu được: cháo phải húp vòng quanh, việc cũng phải xử lý dần dần từng chuyện một. Yêu cầu Trịnh Phương ngay lập tức phải thu xếp huấn luyện bộ đội đặc chủng cho mình là không thể nào.
Cho nên chuyện cần giải quyết trước mắt chính là chuyện Sư đoàn Hồng Kiếm của Kiều Hoành Sơn, bởi vì Kiều Hoành Sơn đã đồng ý trước mặt mình rằng nếu đi Hải Đông thì hắn sẽ đích thân đi đánh tiếng với Tư lệnh quân khu thành phố Hải Đông.
Về thành phố Hải Đông thì đến bây giờ Diệp lão đại vẫn chưa hiểu mô tê gì, bởi vì hắn cảm giác thời gian chuyển sang Hải Đông chắc là còn mấy tháng nữa.
Sớm nhất chắc là cũng phải đợi đến đầu tháng Một sang năm. Ít nhất, tính đến thời điểm mình đến làm tại khu Hồng Liên cũng được một năm rồi.
Diệp Phàm mang theo giấy tờ tài liệu vào căn cứ của Tổ nòng cốt số 8, tuy nhiên đến cổng Sơn Động cũng bị thiếu úy gác cổng ngăn giữ lại.
Thấy Diệp Phàm cả người mặc thường phục nhưng thiếu úy giữ cổng biết những nhân vật có thể đi lung tung ở căn cứ thường có lai lịch khá lớn.
Bởi vì, căn cứ vịnh Lam Nguyệt là không có mấy người ăn mặc thường phục ra ra vào vào, bình thường đều là màu xanh của quân phục.
Cho nên, vị thiếu úy kia vẫn khá lễ phép, chào một cái theo nghi thức quân đội trước rồi nói:
- Thưa Thủ trưởng, xin hãy xuất trình giấy thông hành!
- Giấy thông hành?
Diệp lão đại miệng thì thào ba chữ này, có chút bối rối, nếu là trước kia thì mình chỉ cần một cuộc điện thoại là qua được.
Trương Cường và Tề Thiên đã sớm cong đít chạy đến. Nhưng trước khác giờ khác, Diệp Phàm tự chế giễu một câu, thuận tay đưa giấy chứng nhận từ trong xe ra, miệng nói:
- Cái này chắc là được rồi.
Bởi vì vừa nãy khi vào căn cứ Báo Săn, giấy chứng nhận của Phó Tư lệnh cũng có tác dụng.
Gã thiếu úy sau khi nhận liền cẩn thận lật lên xem, không lâu sau, trên mặt toát lên vẻ khiếp sợ, lại khó hiểu liếc nhìn Diệp lão đại một cái, chắc là vì Diệp lão đại trẻ tuổi quá.
Gã này đứng thẳng tắp, lại chào một cái theo nghi thức quân đội trước rồi nói:
- Tư lệnh Diệp, giấy chứng nhận của anh có thể đi vào căn cứ Báo Săn, nhưng đây là khu vực quân sự cấm, quyền hạn của anh không thể đi vào.
- Của tôi… Quyền hạn của tôi không thể đi vào?
Diệp Phàm giật mình đánh thót, chợt nhớ ra mình bây giờ đã mất đi thân phận ở Tổ. Thời điểm trước kia, bản thân mình là Đại soái của Tổ nòng cốt số 8, tất nhiên có thể tự do đi vào nơi đóng quân.
Còn bây giờ, vịnh Lam Nguyệt này chắc chỉ có một mình Tư lệnh Lâm có thể tự do ra vào, còn Hầu Bình muốn tự do đi vào trung tâm của Tổ nòng cốt số 8 là không có khả năng.
Đồng chí Tiểu Diệp lập tức cảm thấy có chút mất mát, quyền lực trên người dường như cảm thấy không có ý nghĩa gì, giống như bị mất đi quyền lực một cách nhanh chóng mặt nên Diệp lão đại vẫn còn khá buồn bực.
Vốn định quay lại tìm Lâm Hoành làm tờ giấy chứng minh, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một chút, Diệp lão đại thản nhiên cười nói với viên thiếu úy:
- Anh hãy gọi điện thoại cho đồng chí Trịnh Phương báo một cái tin, nói là có đồng chí Diệp Phàm đến thăm.
- Điều này, Trịnh tướng quân rất bận rộn ạ.
Gã thiếu úy nhất thời do dự, có chút chần chừ.
- Hừ!
Diệp lão đại tức giận, hừ lạnh một tiếng nhìn chằm chằm gã thiếu úy.
Tay thiếu úy bị ánh mắt tóe lửa của Diệp Phàm thúc ép, cuối cùng phải gật đầu, đi gọi điện thoại xin chỉ thị.
Không lâu sau, tay thiếu úy đã trở lại, lại chào theo nghi thức quân đội lần nữa, cúi người nói:
- Tổ trưởng Trịnh có lời mời!
“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng vào được. Không ngờ Diệp Phàm tôi lại có ngày ra nông nỗi này, đến căn cứ của Tổ đặc nhiệm A cũng không vào được. Lỗ Tiến chết tiệt đã gạt Trương Cường ra.” – Diệp lão đại ở trong lòng tức tối chửi một câu, lái xe đi vào.
Trịnh Phương khoảng 50 tuổi, mặt vuông góc cạnh, mặc cả cây trang phục thiếu tá rất phẳng phiu, trông rất có tướng làm quan to.
Người này vẻ mặt uy nghiêm ngồi trên chiếc ghế chủ tọa ở phòng khách nhỏ bên ngoài phòng làm việc, vị trí này từng là của Diệp lão đại.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện đã không còn tấm da cáo trải lót đệm nữa, thay vào đó chính là cái đệm bằng tấm da sói, chắc là hàng giả da vì sói là loài động vật được quốc gia bảo vệ. Song cũng không loại trừ khả năng tấm da sói kia là hàng thật, vì những nhân vật như thế này, chắc là đến da gấu trúc ở Tử Đô còn có thể kiếm được, da sói đã là cái gì?
“Anh thật sự muốn làm sói nhỉ?” – Diệp Phàm oán thầm, liếc mắt nhìn đồng chí Trịnh Phương một cái.
- Tư lệnh Diệp ngồi đi!
Trịnh Phương chỉ vẫy vẫy tay, không hề có ý đứng lên.
Xem ra tin đồn gã Trịnh Phương này thế lực lớn, rất ngạo mạn hẳn là thật rồi, dĩ nhiên hắn mới chính là chủ nhân của vịnh Lam Nguyệt bây giờ.
Diệp Phàm cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống, gác chân lên đùi rung rung vài cái trước mặt Trịnh Phương.
Động tác này rõ ràng có một chút ý tứ khiêu khích người ta, Trịnh Phương quả nhiên nhíu mày, nhìn Diệp Phàm gác chân lên đùi một cái, nhưng vẫn không hé răng.
- Vừa nãy Tư lệnh Lâm có gọi điện thoại cho tôi, nói công việc của cậu chính là chuyên điều phối liên lạc của căn cứ bộ đội khác và Báo Săn.
Trịnh Phương thản nhiên nói.
- Đúng vậy, cũng là lần thứ hai tôi trở lại căn cứ. Vừa rồi Tư lệnh Lâm cũng có nói qua nên tôi qua đây xem thế nào.
Diệp Phàm thản nhiên nói rồi liếc nhìn Trịnh Phương một cái.
- Tư lệnh Diệp hẳn là không có chuyện gì thì không leo lên Điện Tam Bảo, tin rằng cậu chắc phải đến vì chuyện gì đó. Bằng không, chỗ này của tôi đến hơn nửa năm mà cũng chưa từng thấy bóng dáng của Tư lệnh Diệp đấy.
Trịnh Phương thản nhiên nói.
- Ha ha, quả là bị Trịnh Đại soái đoán trúng rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Ba chữ “Trịnh Đại soái” này nói ra cảm giác không được tự nhiên, bởi vì danh hiệu này trước đây từng chỉ thuộc về một mình “Diệp Đại soái” mà thôi.
- Có việc gì xin cứ nói, tôi còn có rất nhiều việc khác phải làm gấp. Trận chiến ở núi Xương Bối, Báo Săn bị đả kích rất lớn. Còn Tổ nòng cốt số 8 suýt chút nữa bị xóa sổ, đại soái như tôi thiếu chút nữa thành Tư lệnh tay không rồi.
Trịnh Phương nói những lời này có vẻ hơi thê thảm.
Diệp Phàm hiểu được, Trịnh Phương cố ý nói thê thảm hơn một chút. Tổ nòng cốt số 8 trước mắt ít nhất còn có 10 người, gã nói những lời này là có mục đích.
Chắc là gã đã đoán được mục đích mình tới đây là muốn mượn sân huấn luyện của Báo Săn nên vừa lúc Trịnh Phương có thể đem chuyện này ra để thoái thác. Không thể không nói, mỗi câu nói của Trịnh Phương đều súc tích. Lão già này là một nhân vật khó chơi.