Tề Thiên tỏ vẻ khổ sở, thực sự đáng thương, làm người ta buồn cười.
-Xem ra lão đầu tử nhà cậu thật đúng là cao cường, ha ha ha…
Diệp Phàm không nhịn nổi, cười khan lên tiếng.
Y thầm nghĩ:
“Không biết Tề Chấn Đào có mấy tình nhân, hai viên thuốc đều dùng hết rồi, còn tới đòi hỏi.”
Tuy nhiên người ta đường đường là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy, nếu muốn cô gái nào, bọn họ lại chẳng từng tá từng tá tự nguyện hiến thân.
-Không phải đại ca, lão đầu tử nhà em rất nghiêm túc, chỉ một lòng với mẹ em, chưa bao giờ lăng nhăng bên ngoài.
Tề Thiên lập tức lên tiếng phản bác.
-Có lẽ là vậy!
Diệp Phàm nửa cười nửa không, hiển nhiên không tin, thầm nghĩ, nếu trung thành với mẹ cậu, tại sao lại dùng Xuân Cung Hoàn nhanh như vậy, lẽ nào Phó Chủ tịch tỉnh Tề dùng lúc đùa với bà xã.
-Đại ca không tin, em nói thật với anh.
Tuy nhiên đại ca ngàn vạn lần không thể truyền ra bên ngoài, nếu không sẽ chọc ra phiền toái .
Tối nay em muốn dẫn anh đi gặp một người, đương nhiên là lão đầu tử nhà em bày mưu đặt kế.
Tề Thiên lộ ra vẻ thần bí.
-Cậu nói nghe xem.
Diệp Phàm thu lại nụ cười, tỏ ra thận trọng.
Nếu đã là người Phó Chủ tịch tỉnh Tề giới thiệu cho mình đi gặp, người này nhất định có chút ít phân lượng.
Có lẽ còn là người có cùng cấp bậc với Phó Chủ tịch tỉnh Tề.
Nếu mình có thể quen biết được người như thế đối với bản thân mình mà nói chỉ có lợi không có hại.
-Là như vậy, dược hoàn của đại ca còn có một tác dụng, hình như nghe nói có thể trị một số bệnh tái phát tương đối nhẹ, lần trước Vụ trưởng Phong sau khi mang về thủ đô, cho một đại nhân vật dùng thử nói là hiệu quả rất tốt.
Có lẽ dùng kiên trì, một tháng một viên , một năm hoặc là hai năm sau đoán chừng có thể hoàn toàn hồi phục.
Đương nhiên, cũng chỉ là một số bệnh tái phát tương đối nhẹ, em cũng suy đoán như vậy, chuyện này người ta đương nhiên sẽ không nói, có lẽ không phải là nguyên nhân này cũng không chừng.
Tề Thiên dáng vẻ hớn hở, hơi có vẻ thần bí nói.
-Đại nhân vật nào, cậu có thể tiết lộ một chút hay không.
Diệp Phàm nhỏ giọng hỏi, tỏ ra hứng thú.
Người mà ngay cả Tề Thiên cũng nói là đại nhân vật, hơn nữa còn là đại nhân vật của thủ đô, vậy khẳng định là nhậm chức ở uỷ ban hoặc trung ương rồi.
Trái tim Diệp Phàm bất giác lại nhảy dồn dập, mặc dù đại nhân vật cũng đã gặp mấy người, nhưng hầu hết đều công tác trong tỉnh.
Trước mắt mà nói, chỉ có một Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy Tề Chấn Đào, còn Trưởng ban Tổ chức Tống Sơ Kiệt chỉ là quan hệ bên ngoài, trước kia lúc không biết đã gặp qua một lần, cũng không có giao tình gì.
Có lẽ dựa vào quan hệ của Tề Thiên với Tề Chấn Đào coi như là dính vào một chút.
Tuy nhiên hiện tại cấp bậc của mình còn quá thấp, còn chưa có cách nào chính thức tiến vào trong tầm mắt Tề Chấn Đào, điểm này Diệp Phàm vẫn biết rõ .
Đối với loại quan viên có cấp bậc như Tề Chấn Đào, người có thể lọt vào tầm mắt của y, ít nhất cũng phải là cán bộ cấp Vụ trưởng mới được.
-Trương Vệ Thanh, người này khẳng định anh chưa nghe nói.
Tề Thiên nói.
-Ừ.
Diệp Phàm lắc đầu.
Quan lớn Hoa Hạ cũng không ít, mình biết mấy đầu sỏ như Chủ tịch nước, làm sao biết được một số quan lớn phía dưới, quá nhiều, muốn nhớ cũng không nhớ được.
- Cấp bậc của y không cao, thư ký, so với lão đầu tử nhà em còn thấp hơn một cấp.
Tề Thiên cười nói.
-So với lão đầu tử nhà cậu còn thấp hơn một cấp ít nhất cũng phải là cấp trưởng Ban.
Đối với chúng ta mà nói chính là quan lớn rồi.
Tuy nhiên vừa rồi nghe cậu nói y là thư ký, vậy địa vị của chủ nhân phía sau y có thể cao đến trời.
Thư ký đã là cấp trưởng ban, chủ nhân ít nhất cũng phải là bộ phó sao?
Trong ánh mắt Diệp Phàm lóe lên một tia lấp lánh.
Người tên là Trương Vệ Thanh khẳng định được xem là một đại lão rồi.
- Đúng vậy, chủ nhân là Phó Chủ nhiệm văn phòng trung ương Hứa Chính Dương, quan lớn cấp bộ chính tông.
Tề Thiên nói ý nhị.
Xem ra cho dù đối với Tề gia mà nói, có thể kết nối với đường dây của Hứa Chính Dương cũng là một tài nguyên chính trị cực kỳ lớn.
-Vậy cậu nói dược hoàn rốt cuộc cầm đi cho ai dùng?
Diệp Phàm nửa cười nửa không, nhìn Tề Thiên.
- Chuyện này em không rõ lắm, có lẽ là thư ký Trương dùng.
Có lẽ là chủ nhân sau lưng của y.
Tuy nhiên chuyện này cũng khó nói, thư kí Trương quen biết những người có tầng diện rất cao, vị trí đặc thù ở văn phòng trung ương, giao tiếp với quan lớn khẳng định đặc biệt nhiều, ở vị trí của y, cán bộ cấp phòng chỉ là rau cải trắng, cán bộ cấp vụ trong mắt y tựa như củ cải, cán bộ cấp bộ mới là nhân vật trọng yếu, chẳng qua, cũng chưa chắc được Hứa Chính Dương trọng dụng.
Chuyện này rất khó đoán.
Tề Thiên suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy không chắc chắn.
-Muốn bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi.
-Số này!
Tề Thiên xòe tay ra.
-Nhiều như vậy sao, 6 viên.
Diệp Phàm có chút đau lòng. Bởi vì Xuân Cung Hoàn chế luyện cũng không dễ dàng. Phải dùng khí tức nội kình. Trong thời gian một tháng cũng chỉ làm được mấy viên. Hơn nữa nguyên vật liệu bây giờ càng ngày càng ít, không có gạo làm sao nhóm lửa.
-Ha ha, đúng là nhiều thật, nhưng đại ca, có thể giao tiếp với loại người có cấp bậc như Trương Vệ Thanh đối với lăn lộn quan trường của anh, bây giờ có lẽ không dùng được, tuy nhiên sau này tuyệt đối có thể dùng được.
Thư ký Trương vẫn còn rất trẻ, nghe cha em nói y mới khoảng 32 tuổi.
Sau này tiền đồ khẳng định vô lượng, nếu như ngày nào đó có thể bò lên chức chủ nhiệm văn phòng trung ương thì không phải rất tốt sao, đây chính là cấp bậc ngang hàng với Phó Thủ tướng.
Hơn nữa vị trí đó là đặc biệt phục vụ cho lãnh đạo cấp cao trung ương, phương diện năng lượng, hắc hắc, em không cần nói chứ.
Tề Thiên cười khan.
Đối với chuyện này, Diệp Phàm đương nhiên cũng hiểu, văn phòng trung ương đó là bộ phận như thế nào, mới nghĩ đã thấy đáng sợ, đây chính là bộ phận có thể trực tiếp thông thiên.
-Ha hả, đối với tôi mà nói, tạm thời cách y xa một chút.
Đoán chừng Tề gia các người càng hy vọng có thể thông qua chuyện này kết nối với đường dây này!
Diệp Phàm trực tiếp đâm trúng tâm tư mờ ám của Tề Thiên.
Hắn liếc mắt nhìn Tề Thiên lại cười nói:
-Có phải lão đầu tử nhà cậu phái cậu tới nói chuyện với tôi phải không?
-Hắc hắc…
Tề Thiên cười khan không nói.
-Được rồi, lúc nào đi?
Diệp Phàm cười nói.
-Lập tức, lập tức!
Tề Thiên nói.
-Vậy thì đi, chẳng qua thư kí Trương có dễ nói chuyện hay không.
Nói thật, trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng
Nghe nói một số quan lớn trung ương đều tương đối khó hầu hạ, người ta kiêu ngạo cũng không thể chỉ trích nặng.
Một phó Chủ tịch huyện như tôi khó mà lọt vào tầm mắt người ta.
Diệp Phàm nhún vai nói.
-Ngạo khí nhất định là có, ai kêu người ta ở chức vị quan trọng. Cha em có dặn dò, chỉ cần khiêm nhường một chút là được, thư kí Trương là người không tệ. Hơn nữa chuyện này là y cầu anh, chẳng lẽ còn dám kiêu ngạo sao.
Huống chi đại ca cũng không phải là người bình thường, mới 19 tuổi đã đường đường là Thượng tá, trong lịch sử quân ta chưa từng bao giờ có.
Tề Thiên nghiêm túc nói.
Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy Tề Chấn Đào cũng không ở trong khu nhà quan lớn Tỉnh ủy, mà ở đại viện Tề gia sườn núi Tổn Lâm.
Nghe nói cũng là chỗ ở cũ của Tề gia, có hơn một trăm năm lịch sử.
Một ngôi nhà tứ hợp viện tràn đầy đặc sắc Hoa Hạ điển hình. Gạch xanh, trong viện có ao nhỏ, núi giả, tiểu đình, có chút phong cách của lâm viên Tô Châu. Diện tích đoán chừng cũng phải dài rộng mấy chục thước.
Hiện giờ mặc dù là buổi tối, nhưng trong tiểu đình trên núi giả vẫn sáng đèn.
Diệp Phàm trái lại lần đầu chính thức bái phỏng Tề Chấn Đào.
Hắn suy nghĩ về phương diện lễ vật một hồi, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy người ta đường đường là một Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy, có lẽ không thiếu thứ gì, cái gì mà hắn nghĩ tới có lẽ đều có người đem tặng rồi.
Cho nên, gần đến giờ cuối cùng cắn răng một cái, dứt khoát đưa dược hoàn.
4 viên Xuân Cung Hoàn, 2 viên Hậu cung ngọc nhan hoàn.
Lễ vật này đương nhiên rất kỳ lạ, đoán chừng người biết rõ sẽ cười rớt răng hàm.
Diệp Phàm đi theo Tề Thiên đến tiểu đình, phát hiện bên trong có hai người.
Một người là Tề Chấn Đào, tướng mạo trắng trẻo, mặc áo sơ mi gọn gàng, người đàn ông trung niên đoán chừng chính là thư ký Trương Vệ Thanh.
Diệp Phàm len lén bày ra thuật xem tướng mịt mờ quan sát, phát hiện người này khí thế rất vượng, nhưng tướng mạo nhìn lại rất hòa ái, có lẽ có quan hệ với công tác chuyên môn của y.
Văn phòng trung ương phục vụ đối tượng căn bản đều là quan lớn.
Phương diện giao thiệp khẳng định rất quen thuộc, nếu không làm sao có thể làm cho các quan lớn hài lòng.
-Cục trưởng Trương, ngọn núi mây mù của Nam Phúc chúng tôi cũng không tệ lắm phải không, ha ha ha…
Tề Chấn Đào tươi cười.
Có thể cùng móc nối được với đường dây của Trương Vệ Thanh đối với Tề gia mà nói đương nhiên chỗ tốt tương đối nhiều.
Trương Vệ Thanh bởi vì kiêm Cục trưởng cục thư ký văn phòng, cho nên cấp bậc là trưởng Ban.
Đương nhiên, Tề Chấn Đào đối đãi với Trương Vệ Thanh thận trọng như thế đương nhiên là vì phía sau hắn có Phó chủ nhiệm Hứa Chính Dương.
Trương Vệ Thanh là cấp trưởng Ban. Tề Chấn Đào là cấp Phó trưởng Ban.
Chủ yếu là vị trí đặc thù của Trương Vệ Thanh, có thể thông qua y kết nối được với Hứa Chính Dương, chuyện này có tác dụng tương đối lớn với bước phát triển sau này của mình.
Phải biết rằng Tề Chấn Đào đã làm phó Chủ tịch thường vụ tỉnh, nếu tiến thêm một bước rất có thể có thể đảm nhận Chủ tịch tỉnh.
Toàn bộ Trung Quốc có mấy Chủ tịch tỉnh, vị trí như vậy chư hầu các nơi đều mở mắt to nhìn chằm chằm, không có nhân mạch rộng lớn thì không cần nghĩ.
Tề gia tuy nói có lực ảnh hưởng trọng đại ở mảnh đất Nam Phúc này, nhưng nếu so sánh với một số gia tộc màu đỏ, nhà giàu có, đám khai quốc có công lớn của kinh thành , chỉ có thể nói là trình độ nhị lưu.
Tề gia cũng là gia tộc màu đỏ. Nhưng chỉ có thể là gia tộc màu đỏ nhị lưu.
Cho nên khi thông qua em rể Phong Thanh Lục giới thiệu quen biết Trương Vệ Thanh tâm tình của Tề Chấn Đào tương đối tốt.
Đương nhiên, để có được tất cả ràng buộc này đều cần Xuân Cung Hoàn trong tay Diệp Phàm.
Tề Chấn Đào cũng không rõ Trương Vệ Thanh muốn số lượng lớn dược hoàn này để làm gì.
Theo Phong Thanh Lục nói dược hoàn này có thể trị liệu một số chứng bệnh không lắm nghiêm trọng, mà người cần trị liệu rốt cuộc là vị nào, Tề Chấn Đào đương nhiên cũng không sẽ đi hỏi Trương Vệ Thanh.
Dù sao chuyện này ở Hoa Hạ mà nói còn là chuyện cấm kỵ, không thể để cho người ngoài biết.
-Ừ! Đúng là không tệ.
Khi mới cho vào miệng tưởng là vô vị, không lâu mùi thơm thoang thoảng từ đầu lưỡi tỏa lên, hơn nữa còn càng ngày càng thơm, thật là kỳ lạ, ha ha.
Trương Vệ Thanh mỉm cười, sắc mặt ôn hòa..
Tuy nhiên Diệp Phàm dùng thuật xem tướng cảm thấy, người này cũng chỉ là lịch sự khen ngợi mà thôi.
Đối với người ở vị trí như Trương Vệ Thanh mà nói, có loại trà ngon nào chưa từng uống qua.
Ngay cả đại quan biên cương như Chủ tịch tỉnh cũng không dám tỏ vẻ trước mặt y.
Thật ứng với câu nha môn kinh thành rất cao.
-Tới rồi à, ngồi đi, cùng nhau uống chén trà.
Tề Chấn Đào nhìn thấy Diệp Phàm, tiện tay chỉ vào một chiếc ghế tròn khắc hoa bên cạnh nói.