- Tôi đang nói chuyện công việc, Tổng giám đốc Diệp Diệp không thích thì đừng có nghe. Chu Hồng Huyết tôi chú trọng chứng cứ, tin rằng cảnh sát Cảnh Cửu cũng sẽ không tùy tiện xằng bậy. Cảnh sát Hồng Kông đều là tinh anh, bọn họ tố chất chấp pháp cao lại được rèn luyện đạo đức hàng ngày. Chu Hồng Huyết cũng không nể mặt Diệp Phàm hừ nói.
- Cảnh sát Hồng Kông có tốt chất cao, điểm này tôi thừa nhận. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng trong đó có vài đồng chí có vấn đề có phải không?
Nếu không, văn phòng trong sạch hóa bộ máy chính trị của các cô không phải nên đóng cửa sao? Mà công nhân tập đoàn Hoành Không chúng tôi cũng không phải loại hèn nhát.
Đặc biết đồng chí Khổng Ý Hùng còn là Phó chủ nhiệm văn phòng Đảng Chính quyền. Đồng chí Ngô Lâm là đội trưởng đội trọng án của Sở công an tỉnh Thiên Vân. Những đồng chí như vậy sao có thể hiểu pháp luật mà phạm pháp được? Diệp Phàm hừ nói.
- Ha ha, nếu như đội ngũ công an các anh đều rất thuần khiến thì Ủy bản Kỷ luật làm gì được?
Còn chuyện công ty của tập đoàn Hoành Không các anh, ha ha, nghe nói tình trạng không tốt. Hoàn cảnh gì, công nhân gì.
Chu Hồng Huyết không ngờ giọng châm chọc, bản lĩnh trả đũa cũng không kém Diệp Phàm.
- Công nhân tập đoàn Hoành Không không cần Trưởng phòng Chu bận tâm, cô quản lý tốt cấp dưới của mình là được. Như vậy đi, chúng ta nói lời vô nghĩa ít thôi, cùng đến hiện trường tìm hiểu chút tình hình rồi nói sau. Diệp Phàm nói.
- Thời gian của tôi khá vội, vừa rồi là tiện đường đến đây. Tình hình là như thế Tổng giám đốc Diệp hoàn toàn có thể tự tìm hiểu biết là được. Nhân viên cảnh sát chúng tôi tố chất đều cao, nhất định sẽ chấp pháp công bằng. Đương nhiên anh có thể mang theo luật sư thì tốt. Chu Hồng Huyết nói xong nhìn xung quang nói: - Rất xin lỗi tôi còn có việc quan trọng phải làm. Cứ như vậy đi.
- Ha ha, không tiễn. Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Chu Hồng Huyết vừa nghe cũng không để ý quay người chậm rãi bước đi.
- Anh đã làm mất một cơ hội lớn, nói đến thế thôi. Diệp Phàm nhìn lưng của cô ta cười cười đứng lên đi ra ngoài.
- Cơ hội của thiên hạ tôi cũng không dám để mất, tuy nhiên, cơ hội do Tổng giám đốc Diệp Diệp cho Chu Hồng Huyết tôi dùng một câu thành ngữ để nói đi đó là cười nhạt.
Chủ tịch Công ty như các anh không phải có tiền sao? Tôi, rất xin lỗi không có thèm, ha ha ha Chu Hồng Huyết hiển nhiên xoay mặt trừng mắt nhìn Diệp Phàm như đang nhìn một tên hề vậy. Sau đó đi nhanh, rốt cuộc không thấy Diệp Phàm liếc mắt một cái.
Diệp Phàm dường như nhún vai, cảm thấy việc này cũng không cần nói với Trương Hùng, sau này cứ trực tiếp nói với Sở Công an Tử Cảnh là được.
Đã đến Liễu Cảnh, một người trung niên húi dầu tiếp Diệp Phàm. Nghe Diệp Phàm giải thích xong vẻ mặt nghiêm túc nói: - Anh là Chủ tịch tập đoàn Hoành Không của Đại lục, vậy thì tốt rồi.
Chúng tôi cũng đang muốn tìm anh, hai vị đồng chí của anh rất kỳ cục, không ngờ chạy đến tập đoàn Chính Hà chém giết. Hơn nữa còn ra tay tấn công Phó tổng giám đốc Richer.
Hiện tại ông ta bị thương đang nằm bệnh viện điều trị. Chủ tịch đến vừa đúng lúc, Sở cảnh sát Tử Cảnh chúng tôi yêu cầu tập đoàn các anh ứng ra 200 nghìn đô la Hồng Kông tiền chữa trị.
Người này là Phó sở công an Tử Cảnh.
- Phó Giám đốc Hậu, công nhân tập đoàn Hoành Không chúng tôi sao có thể đến tập đoàn Chính Hà cướp bóc giữa ban ngày, lại còn tấn công Phó giám đốc của họ? Hơn nữa, người đi cùng anh ta là đồng chí Ngô Lâm là cảnh sát của sở Công an tỉnh Thiên Vân. Tôi muốn gặp mặt hai người họ trước. Diệp Phàm nói.
- Đây là biên bản điều tra chính thức của chúng tôi, có vật chứng chứng minh, còn có khẩu cung của đương sự. Đây tất cả đều có hiệu lực pháp luật.
Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm đã tạo ra vết thương nhẹ cho Phó gd Richer. Hơn nữa ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Hành vi của bọn họ đối với tập đoàn Chính Hà đã tạo nên ảnh hưởng rất lớn. Chuyện này chúng tôi đang chuẩn bị thống báo với bên sở Pháp luật, chuẩn bị đưa ra tố tụng hình sự. Phó gd Hậu vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ý của anh là tôi Chủ tịch tập đoàn Hoành Không muốn gặp hai người họ cũng không được? Tôi lấy danh nghĩa là quyền bí thư, chủ tịch của tập đoàn Hoành Không yêu cầu nộp tiền bảo lãnh cho hai người họ. Theo quy định của pháp luật của các anh, tôi có quyền lợi này. Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng.
- Rất xin lỗi, hai người họ vì xúc phạm gây tổn thương quá lớn cho người khác, hơn nữa ảnh hưởng lớn, bây giờ đang trong giai đoạn điều tra lấy chứng cứ, không được phép bảo lãnh. Phó sở Hậu nói.
- Theo tôi được biết, Hồng Kông các anh là đặc khu, có pháp luật riêng, không giống Đại lục.
Tuy nhiên, trừ phi là giết người và vụ án có nguy hại nghiêm trọng đối với xã hội, tuyệt đại đa số vụ án ở Hồng Kông đều có thể nộp tiền bảo lãnh.
Đặc biệt là tội phạm kinh tế, phạm tội chức vụ, trên căn bản đều là nộp tiền bảo lãnh ra ngoài và tiến hành điều tra.
Hơn nữa, tiền nộp bảo lãnh do quan tòa quyết định, không phải do cơ quan phá án quyết đinh. Cũng theo luật của Hồng Kông, không thể cưỡng chế giam giữ người, muốn chứng minh bị cáo có tội, nhất định phải tìm ra căn cứ chính xác để thuyết phục bồi thẩm đoàn.
Như tài liệu điều tra mà anh vừa đưa ra, chúng tôi suy luận, nếu tài liệu điều tra của các anh là sự thật, thì Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm đã tạo ra vết thương nhẹ cho Richer.
Nhưng không nghiêm trọng lắm. Loại tình huống này hoàn toàn phù hợp với quy định pháp luật Hồng Kông các anh. Phó sở Hậu, anh có lý do gì để từ chối tôi thay mặt cho tập đoàn Hoành Không bảo lãnh cho hai vị đồng chí? Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Ha ha, còn một điều chắc anh đã quên, đó là tính nguy hại cho xã hội. Tập đoàn Chính Hà là công ty xếp trong top 50 công ty lớn của Hồng Kông chúng tôi, có mấy nghìn công nhân viên chức.
Hai người họ gây ra sự việc này ở văn phòng Chủ tịch công ty Chính Hà, đối với mấy nghìn công nhân viên chức của Chính Hà có ảnh hưởng rất lớn. Quấy nhiễu cuộc sống công việc bình thường của họ.
Nói rộng ra, việc làm của họ đã ảnh hưởng đến công việc của hơn mười nghìn công nhân Hồng Kông.
Điểm này chẳng lẽ còn không tính là nguy hiểm nghiêm trọng đến an toàn xã hôi sao? Huống chi, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Chính Hà Lôi Lạc Tư cũng là một nhà doanh nghiệp nổi tiếng ở Hồng Kông.
Đã từng được lãnh đạo cao cấp trung ương tự mình tiếp, vừa nghe nói việc này, Chủ tịch hội đồng quản trị đã phát bệnh.
Nếu lãnh đạo biết chuyện này thì ảnh hưởng càng lớn. Cho nên, chúng tôi đã thảo luận về trường hợp hai người họ, không cho phép nộp tiền bảo lãnh.
Tổng giám đốc Diệp, anh về an tâm chờ kết quả điều tra của chúng tôi là được. Pháp luật Hồng Kông anh không cần lo lắng bất cứ thứ gì, tuyệt đối công bằng. Phó sở Hậu nói.
- Pháp luật Hồng Kông tôi đương nhiên tin tưởng, tn, hành vi của một số đồng chí cảnh sát tôi có chút lo lắng. Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Anh nói thế có ý gì? Phó sở Hậu cũng nghe được chút châm chọc trong giọng điệu của Diệp Phàm, tất nhiên không vui.
- Anh cứ nói đi phó sở. Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói nhìn chằm chằm lão già này.
- Rất xin lỗi, tôi còn có việc, mời anh về trước đi. Phó sở Hậu khoát tay rõ ràng đuổi Diệp Phàm rồi.
- không thể nộp tiền bảo lãnh cũng đúng, chẳng lẽ Chủ tịch tập đoàn Hoành Không tôi yêu cầu gặp một chút công nhân công ty mình cũng không được sao? Trừ phi các anh trong lòng có quỷ, nếu không Diệp Phàm nói nửa lời, đầy thâm ý nhìn ông ta.
- Tổng giám đốc Diệp, đại lục có tội phỉ báng, chúng tôi ở đây cũng có. Rõ ràng ông ta giận, sắc mặt thay đổi nhìn chằm chằm Diệp Phàm hừ nói: - Anh lập tức rời khỏi phòng làm việc của tôi, nếu không tôi lấy lý do anh quấy rối công việc của tôi để khởi tố anh.
- Rất xin lỗi, hôm nay không gặp hai người họ tôi không rời khỏi đây. Thái độ Diệp Phàm bình tĩnh, không ngờ vắt chéo chân còn lắc lư vài cái.
Hắn lấy trong túi quần ra điếu thuốc, không coi ai ra gì châm thuốc rồi. Hơn nữa, phun khói thẳng vào mặt phó sở.
Hậu Tiên Thanh đột nhiên hơi ngửa đầu, bởi vì ông ta cảm giác được điếc thuốc của người này chỉ dùng để phun nước miếng. Bởi vì đánh vào mặt đau nhức, không có nước miếng phun ra không thể có hiệu quả như thế.
- Người đâu, tới đây bắt người ngông cuồng công kích tôi lại. Hậu Tiên Thanh nói vọng ra ngoài.
Kẹt cửa một tiếng, bốn vị cảnh sát lưng hùm vai gấu bước vào.
- Anh đã chuẩn bị từ trước sao? Có phải hôm nay cũng lấy lý do tôi đến phòng làm việc của anh cướp bóc, tấn công anh để bắt tôi lại? Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, căn bản đến mí mắt cũng chưa động đậy một chút.
- Sự thật là như thế, đem nghi phạm đi cho tôi. Hậu Tiên Thanh mặt xanh mét vung tay lên nói.
- Rầm
Văn phòng của Hậu Tiên Thanh rung lên, chén cà phê trên bàn cũng nhảy lên cao chừng một mét mới nện xuống bắn hết vào Phó sở Hậu.
- Hậu Tiên Thanh, là ai cho anh quyền được xằng bậy như vậy. Còn công bằng, công bằng cái rắm. Tôi thấy tôi muốn gặp lãnh đạo cấp trên của anh một chuyến. Và tôi chỉ cho anh 10 phút, nếu không tôi tự đi gặp lãnh đạo của các anh. Diệp Phàm ném chứng nhận vào mặt Phó sở Hậu.
- Anh này, anh đủ cuồng rồi. Một người cảnh sát vừa thấy vì khoe thành tích lập tức vọt lên vặn tay Diệp Phàm ra sau lưng hét lên - Ngồi xuống hai tay ôm đầu.
Một người cảnh sát khác cũng không chậm, lấy súng ra chĩa vào đầu Diệp Phàm. Còn lại hai người chậm hơn, bổ sung vào đạp hai chân Diệp Phàm.
- Dẫn đi. Hậu Tiên Thanh cực kỳ tức giận, lười nhác cầm tập chứng nhận trên bàn vung tay lạnh lùng hừ nói.
Bởi vì người này có chỗ dựa vững chắc nên mới thế.
Diệp Phàm bị người ta dẫn đi xuống, loảng xoảng một cái bị nhốt vào phòng thẩm vấn.
- Sao chứ, Chủ tịch một công ty hoành tráng cái rắm, rõ ràng còn đưa ra giấy chứng nhận, thứ này ở trong nước dọa nhân viên các anh cũng được, ở đây giấy chứng nhận không có giá.
Một người cảnh sát ỷ vào quan hệ thân thiết với Hậu Tiên Thanh thuận miếng mắng một câu cầm lấy tờ chứng nhận của Diệp Phàm xem định cho vào thùng rác.
- Ha ha, chiêu thức của anh cũng không tệ lắm. Một người cảnh sát khác cười to.
- Dương Thụ, anh đã từng đến đội Phi Hổ huấn luyện, công phu ba con mèo của cậu có thể cùng hắn diễn một hồi có phai rkhông? Đợi Tiên Thanh cầm lấy ly cà phê còn dư lại uống một ngụm, đột nhiên mặt biến sắc.