Bởi vì, Bí thư Đảng - quần chúng trên Tỉnh ủy chính là chủ quản toàn bộ công tác nhân sự của tỉnh. Đối với việc thăng giáng thuyên chuyển của cán bộ cấp Phó giám đốc sở như Triệu Hướng Lực mà nói thì tương đối có lực sát thương.
Giờ phút này, Triệu Hướng Lực mịt mờ ngầm quan sát Khương Nhiên, cảm thấy Khương Nhiên cũng không có phản ứng gì. Triệu Hướng Lực cảm thấy hối hận rằng mình đại thụ thì không biết ôm ngược lại đi ôm một cái cây nhỏ. Lần này thì thiệt lớn rồi.
- Dông dài mà làm gì, không phải là Đoàn Hải Thiên sao, tính cái gì? Nói nhanh lên, nói xong thì cút đi!
Tiền Nhất Hùng thật đúng là hạng vô tri, lăn lộn buôn bán cũng đã lâu, không ngờ cả Đoàn Hải Thiên cũng không biết. Đương nhiên với y thì cũng là lẽ bình thường mà thôi.
Bởi vì, trong nhà Tiền đại thiếu gia hết thảy mọi sự đều trông ở đồng tiền của ông bố y xử lý. Người này liền tập tành lối sống phóng túng ăn uống trụy lạc. Lúc trước đến thành phố Mặc Hương ngẫu nhiên vừa thấy đến Triệu Cầm Phương, lập tức ngỡ là tiên nữ.
Bởi vì Triệu Cầm Phương là giảng viên sư phạm, tự nhiên là có một cỗ khí chất tự nhiên vốn có. Tiền Nhất Hùng chơi đám nữ tử chốn hồng trần nay đã chán, đột nhiên nhìn thấy một cô em thanh tú, tự nhiên là muốn thay đổi khẩu vị. Tuy nhiên, Tiền Nhất Hùng hơi e sợ Phạm Cương, chỉ sợ sợ y giận quá mà cho mình ăn cả cái tát vào mặt. Cho nên, nói chuyện thì cứ việc nhưng cũng không dám chọc trước mặt như vậy nữa.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào đó thôi!
Đối với Phạm Cương, thù này khẳng định là y sẽ nhớ kỹ. Sau khi về nhà ắt sẽ tìm người đến trị lại.
- Mày im miệng cho chú!
Ngay khi Tiền Nhất Hùng đang mạnh miệng thì ông chú Phó Chủ tịch Khương Nhiên đột nhiên thét lên, vẻ mặt nghiêm khắc, gần như là đang la rầy đứa cháu Tiền Nhất Hùng.
- Chú à, con...
Tiền Nhất Hùng vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Khương Nhiên không hiểu được vì sao ông ta phải làm như vậy trước mặt nhiều người, việc này rất chi khác thường.
- Xin lỗi Chủ nhiệm Diệp ngay!
Phó chủ tịch Khương chỉ vào Tiền Nhất Hùng ra lệnh.
Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu ngay, là do vị đồng chí họ Khương này bỗng nhớ tới thân phận của mình mà ra cả.
- Xin lỗi, nhưng vì sao hả chú?
Tiền Nhất Hùng có chút phẫn nộ, nhỏ giọng hỏi. Tuy nhiên, trước mặt Khương Nhiên hắn không có gan phẫn nộ.
Bởi vì, Tiền gia sau này còn phải dựa vào ông chú này cả. Có trả thù lao cho Nhất Hùng thêm mười lá gan cũng không dám cãi lại Khương Nhiên. Về nhà không bị ông già đánh gãy chân mới lạ.
- Không nghe lời của chú có phải không? Không nghe cũng được, sau này, mày không cần đến ở nhà chú mày nữa.
Khương Nhiên lông mi dựng thẳng, không ngờ hạ lệnh luôn.
Tiền Nhất Hùng vừa nghe, sắc mặt lập tức liền xám đen. Y hơi do dự, khuỷu tay vẫn cứ xoay xoay trên đùi. Cuối cùng là mặt đỏ gay lên hướng về phía Diệp Phàm nói:
- Rất xin lỗi thưa Chủ nhiệm Diệp, tôi vừa rồi nói lỡ lời.
- Ha ha, biết sai chịu sửa, còn gì tốt hơn.
Diệp Phàm đạo mạo, nhẹ nhàng khoát tay áo, liếc xéo Tiền Nhất Hùng một cái, giáo huấn hoàn toàn trên mõm rằng:
- Anh bạn trẻ, cô nương vừa ý trong thiên hạ còn rất nhiều.
Cầm Phương và Diệp Hào chuẩn bị đính hôn, cậu còn xen ngang làm gì? Loại hành vi này là không chấp nhận được, không thể nào được!
Tôi cũng không nói nhiều nữa, sau này, cậu phải chú ý hơn. Tôi hy vọng, từ nay cậu sẽ không níu kéo Cầm Phương nữa.
Bởi vì, từ hôm nay trở đi, cô ấy và Diệp Hào đã là một đôi. Hôm nay đính hôn, qua một thời gian nữa sẽ kết hôn.
Nếu cậu thực còn muốn tranh giành tiếp, mấy anh em của tôi có thể nói là “nắm đấm” tương đối to đó. Nghe nói một cước đi xuống có thể khiến phiến đá cắt thành hai đoạn. Tin rằng thân thể cũng không cứng hơn đá đâu?
Diệp Phàm cương nhu kết hợp, Tiền Nhất Hùng sắc mặt khó coi, nhưng cũng chỉ có thể nhìn nhìn ông chú Khương Nhiên.
- Không thể ngờ được hôm nay là ngày lành của cô Cầm Phương cùng thiếu tá Diệp Hào, Khương Nhiên tôi không có gì để chúc mừng. Một đôi Ngọc điêu nhỏ kia là năm kia khi đi Vân Nam được một người bạn tặng. Ngọc Hòa Điền vẫn là ngọc Hòa Điền, cũng không đáng bao tiền. Vậy xin tặng đôi vợ chồng son này một đôi để bày tỏ một chút tâm ý.
Phó chủ tịch Khương da mặt khá dầy, lập tức đã có động thái.
Chỉ thấy Diệp Hào vẻ mặt xanh xao không muốn nhận đôi tiểu Ngọc điêu kia, Diệp Phàm thật ra lại tự giơ tay tiếp nhận, vui tươi hớn hở cười nói:
- Tôi xin thay Diệp Hào cảm tạ tấm lòng của Chủ tịch Khương. Chi bằng, trưa hôm nay mọi người cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa, cũng coi như chuyện của Diệp Hào và Cầm Phương liền như vậy mà quyết định đi. Về phần sính lễ, tôi nghĩ, nhà Chủ tịchChủ tịch Đổng cũng không thiếu tiền, Chủ tịch Đổng, anh nói xem có đúng không?
Diệp Phàm cố ý liếc nhìn Triệu Mại Đạt một cái mà hỏi.
- Đương nhiên, Triệu gia mặc dù không dám nói là giàu có, nhưng cũng có thể nói là có tiền. Khi con gái nhà này xuất giá, Triệu gia chúng tôi sẽ làm hoành tráng nhất có thể. Chỉ cần cô ấy vừa ý, chúng tôi sẽ không cần một đồng nào.
Triệu Mại Đạt lại nói về tương lai khôi phục tập đoàn tài chính.
Tuy nhiên, lại hoàn toàn bất đồng với những lời vừa rồi đã nói. Bởi vì, Triệu Mại Đạt cũng không ngu. Vị Chủ nhiệm Diệp này có thể được Đoàn Hải Thiên mời rượu Mao Đài, có năng lực khiến Tạ Quốc Trung đảm đương chuyện mai mối, người này, khẳng định vai trò không hề thấp.
Gia thế như vậy đã tìm đến cầu thân, với Triệu gia mà nói tuyệt đối là chuyện tốt. Hơn nữa, ngay cả Khương Nhiên, ông Phó chủ tịch tỉnh này dường như đều có nghi vấn đang nịnh nọt.
Bằng không, y nào có khả năng sẽ tặng quà, tuy chỉ có điều một đôi trang sức nhỏ. Nhưng cũng là thay cho một thông điệp, chính y đã khơi mà chuyện tranh dâu, nay lại chịu lún rõ ràng là nhận thua. Ngay cả y cũng đã chịu xuống nước thì Triệu Mại Đạt dựa vào cái gì mà có thể làm căng đây.
Đương nhiên, ẩn ý phía sau lời nói vân vân và vân vân cũng là Triệu Mại Đạt đang cố giật lại chút thể diện.
- Vậy được, tôi sẽ tặng thân gia một bức tranh chữ. Xem như Diệp Phàm tôi thay mặt Diệp Hào đưa sính lễ.
Diệp Phàm cười lớn, ra hiệu bảo Phạm Cương ra xe lấy tranh chữ.
Tuy nhiên, ai nấy lại được phen bẩt ngờ. Bởi vì, không phải là chữ viết trên giấy, mà là khắc vào ngọc thạch.
Một khối rộng chừng 30cm, dài đến một thước. Xung quanh khắc đường viền hoa văn hoa điểu trùng ngư, tinh xảo đến độ vừa đặt xuống đã như gắn liền một khối với mặt bàn. Xung quanh khung tranh chạm ngọc điêu đại sư được chế tác rất tài tình, chỉ có vài chữ ở giữa kia mới là bút tích của Diệp Phàm—— Tử khí đông lai.
Phía dưới có dòng chữ đề tặng: Diệp Phàm.
Tuy nhiên, lúc này chỉ có Phạm Cương là đang trừng to hai mắt, đôi tay cậu chàng này đang trầm trồ vuốt ve thì hai mắt bỗng sáng lên. Diệp Phàm hiểu được, cậu ta đã phát hiện ra bí mật.
Bởi vì, mấy chữ này là Diệp Phàm dụng nội kình bức lên đầu ngón tay mà viết thẳng xuống. Tuy Diệp Phàm đã dụng khá nhiều công sức nhưng cũng có chút thô ráp, mục đích tự nhiên là không muốn để cho người ta phát hiện. Chỉ có người lành nghề và tài năng thì mới có thể phát hiện ra.
Nếu cứ dùng ngón tay đi sờ, thì cao thủ có bản lĩnh võ học tầm tứ đẳng sẽ phát hiện ra manh mối. Nếu chỉ dùng mắt nhìn thì cao thủ thất đẳng cũng sẽ phát hiện ra bí mật trong đó.
- Khá khen cho câu Tử khí đông lai, ha ha ha... Chủ nhiệm Diệp bút lực thật là cứng cáp!
Khương Nhiên không kìm nổi tán thưởng nói. Tự nhiên, Diệp Phàm hiểu được người này chỉ nói tầm bậy tầm bạ chứ tự nhiên là nhìn không ra tuyệt kỹ trong đó.
- Đúng vậy,nhìn qua thì có vẻ thô ráp, kì thực lại rất chi nhẵn nhụi, một bức tranh chữ rất hay. Hơn nữa, thứ ngọc này.
Tạ Quốc Trung nói đến đây, liếc nhìn Triệu Mại Đạt một cái, nói:
- Chủ tịch Triệu là người biết nhìn hàng, với loại ngọc này liệu có nhìn ra điều gì đáng chú ý không?
- Xanh như lông chim trả, cả khối trong suốt, ánh sáng toả đều, chỉnh thể cùng một độ mầu, ngọc tốt. Nếu Triệu mỗ không đoán sai thì đây là ngọc liền một khối với giá tầm 500 ngàn. Ông sui nói xem tôi có đoán sai không?
Triệu Mại Đạt kia da mặt cũng không mỏng, lập tức nhận Chủ nhiệm Diệp là sui gia. Đương nhiên là vì tiến thêm một bước kéo gần mối quan hệ.
Triệu Mại Đạt này hai mắt đanh đá chua ngoa thật sự, nếu ngay cả Phó chủ tịch Khương và bí thư Tạ đều có biểu hiện bợ đít thì lúc này vị Chủ nhiệm Diệp kia lại khiến Triệu Mại Đạt cảm thấy được chỗ thần bí.
- Ha ha, năm đó đi Vân Nam, trong lúc vô ý đào được. Không thể ngờ lại có giá trị thế này, xem ra, Diệp Hào là người có phúc đây.
Diệp Phàm cười, Phạm Cương bèn hai tay dâng ngọc.
Triệu Mại Đạt vui tươi hớn hở cũng đưa hai tay tiếp nhận, thế này cũng có nghĩa là đồng chí Triệu đã đồng ý chuyện hôn nhân.
Cao hứng nhất phải kể đến Diệp Hào và Triệu Cầm Phương hai người, giờ phút này hai người không ngờ đều yên lặng bắt đầu liếc mắt đưa tình cho nhau. Mà buồn bực nhất chẳng có ai dám tranh phần với đám Tiền Nhất Hùng.
- Địa điểm tổ chức tiệc đính hôn trưa nay sẽ do bà mối Bí thư Tạ quyết định, thế nào? Đến lúc đó, tôi sẽ gọi cả bí thư Lý tới mọi người cùng uống vài chén.
Nói đến đây, Diệp Phàm cố ý liếc nhìn anh em Triệu Mại Đạt một cái, hỏi:
- Anh coi kìa Chủ tịch hội đồng quản trị Triệu, còn cả Chủ tịch thành phố Triệu nữa?
Bí thư Lý thật ra chính là Bí thư huyện ủy Ngư Dương Lý Hồng Dương trước kia, sau đó tới ở thành phố, vài năm lại đây “Đông Sơn tái khởi”, hiện tại không ngờ đã ngồi lên cái ghế Phó bí thư Thành ủy thành phố Mặc Hương. Hơn nữa, Diệp Phàm mỗi lần trở lại Cổ Xuyên đều có gặp người này, hai người có mối quan hệ cá nhân cũng không tệ lắm.
Trước kia tuy nói Lý Hồng Dương có nghi án lợi dụng Diệp Phàm, nhưng giữa người với người, nói chung cũng đều là để cho nhau lợi dụng, Diệp Phàm cũng đã nhìn thoáng ra.
- Chủ nhiệm Diệp, rất xin lỗi, tôi có việc gấp phải chạy về tỉnh thành. Rượu mừng tiệc đính hôn này tôi không uống thêm được nữa rồi. Tuy nhiên, tôi xin chúc phúc cho mối lương duyên của hai vị được thiên trường địa cửu, bách niên giai lão.
Khương Nhiên sau khi buông điện thoại liền tỏ ý xin lỗi Diệp Phàm rồi vội vàng cáo từ
Diệp Phàm đương nhiên hiểu được, lão già này da mặt có dày đến mấy cũng không dám ngồi xuống uống rượu. Vừa mới vì Tiền Nhất Hùng mà ra mặt, nay lại ngoan ngoãn ngồi uống rượu hỉ của kẻ đối địch trong lễ đính hôn, Khương Nhiên liền lựa rút lui trước.
Đi ra khỏi Triệu gia và bước vào hẳn trong xe, Tiền Nhất Hùng không khỏi cất tiếng hỏi:
- Chú Khương, tên tiểu tử kia rốt cuộc là ai?
- Đừng có mà tiểu tử tiểu tử, tuy nói ở trong xe nhưng nếu để hắn nghe được thì không tốt đâu.
Khương Nhiên vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Chủ tịch Khương, người nọ rất có lai lịch có phải không?
Trần Dũng ở một bên cũng hỏi.
- Từ trên Văn phòng trung ương tới, cậu nói xem có lai lịch hay không? Người này trước kia ở quận Hồng Liên tỉnh ta đảm nhiệm qua chức Bí thư Quận ủy, là thủ hạ của Bí thư Đoàn Hải Thiên. Tuy nhiên, người ta rất may mắn, hiện tại được điều đến văn phòng trung ương đảm nhiệm chủ nhiệm phòng Đốc tra.
Khương Nhiên có chút ấm ức.
- Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?
Tiền Nhất Hùng không kìm nổi hừ nói.
- Bao nhiêu à, người ta có bản lĩnh vậy đó.
Khương Nhiên hừ khan một tiếng, liếc mắt nhìn đứa cháu một cái, nói:
- Chuyện nhà họ Triệu thì thôi đi, sau này đừng có bám lấy Triệu Cầm Phương nữa. Nếu mày về sau còn muốn đi, chú Khương sẽ không quản ngươi. Đến lúc đó, cũng đừng bảo chú đi giải quyết chuyện cho mày. Không cần nói đến hắn, chính là một Đoàn Hải Thiên cũng không phải người có thể dễ bề trêu chọc được.
Tiền Nhất Hùng và Trần Dũng đều gật gật đầu, tuy nhiên, Khương Nhiên hiểu được, nhất thời muốn nói cho hai thằng đầu đất này hiểu cũng là không có khả năng. Có một số việc, quản không được thì lão cũng sẽ không quản nữa.