Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thường thường một vài ông tiếng tăm trên quan trường, hoặc là phú ông trên thương trường đều thích chơi những trò chơi này. Nói là trở về với tự nhiên, dễ dung hòa nhàn nhã với tự nhiên, thử nghiệm một chút cuộc sống của người nông phu. Kỳ thực, cái này chẳng qua cũng chỉ là một cách tự lừa dối mình không lừa dối được người mà thôi.

Giống những kiểu người này, gọi một tiếng đại bá chắc cũng không lỗ gì. Dù sao thì cũng là cái miệng chịu thiệt gọi một tiếng, không làm sao.

- Không được gọi là đại bá, ông ấy là đại bá của tôi.

Quách Thu Thiên đột nhiên nổi giận, hung hăng trừng mắt nhìn tên ‘vô liêm sỉ’ đó một cái, hét lên nói.

- Thế thì tôi nên gọi là gì đây, tôi và chị còn phân rạch ròi gì nữa.

Diệp Phàm cố ý hỏi, lại nói, đại bá cũng đồng ý rồi, cô còn kêu cái gì nữa chứ, ha ha...

Đối với những người vô lại như Diệp Phàm, Quách Thu Thiên hoàn toàn bại trận, hừ một tiếng không muốn lí luận về việc này nữa. Vẫn là lão đó, cảm thấy dường như có thú vị gì đó, cứ ngấm ngầm quan sát Diệp Phàm.

- Quách đại tiểu thư, đừng có không vui, tôi có thể gọi một tiếng đại bá, như thế chứng tỏ tôi rất tôn trọng cô, xem cô thật sự như một người bạn rồi.

Diệp Phàm cố ý lộ ra một chút thái độ ngông cuồng.

- Thật không? Thế thì bổn cô nương đây phải cảm ơn Chủ tịch huyện Diệp đây rồi, sau này có vì gì còn phải nhờ sự chiếu cố của anh đây rồi có phải không?

Quách Thu Thiên chỉ thiếu chút nữa tức điên người lên, cái tên này quá hống hách rồi. Cho rằng một vị Chủ tịch huyện nhỏ nhoi như mình có thể bay đến trời xanh.

Ngay cả lão đó cũng cảm thấy kỳ lạ, nói như thế nào đi nữa thì trước mặt người ta cũng không nên nói những lời như vậy chứ. Chí khí của người thành niên này thực đúng là không thật ròi, lão Bán này trông tỏ vẻ hơi thất vọng.

- Thế cũng không phải, cô hiểu lầm ý tôi nói rồi. Tôi muốn nói là, tôi đây bản lĩnh khác thì không có điểm gì nổi bật cho lắm, ăn một miếng lại có thể làm cho Quách đại tiểu thư đây khen ngợi. Hôm nay, tôi đây quyết định bộc lộ tài năng cho cô xem, cố gắng bộc lộ ra được khí phách của người chủ địa phương với khách.

Diệp Phàm cười quỷ dị.

- Cái huyện hẻo lánh nơi các anh, có gì ăn ngon được. Chủ tịch Diệp, cái kiểu tư tưởng này của anh là không được rồi. Một huyện nghèo như thế cậu còn ra sức ăn, cả huyện chỉ sợ cậu ăn sạch mất, kha kha kha...

Quách Thu Thiên khó nắm bắt được điểm yếu của Diệp Phàm, còn cố ý nháy nháy mắt vào cái bụng nhỏ kia của Chủ tịch Diệp, cảm thấy xả được cơn giận, trong lòng người trung niên này cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, tuy nhiên lại không hỏi.

- Không thể nói như vậy được Thu Thiên, cô còn không hiểu tôi sao? Từ trước đến nay tôi không bao giờ lấy tiền công ra ăn uống bậy bạ. Trước đây ở Thủy Châu có mời khách mấy lần, đều là tôi tự móc hầu bao ra trả.

Diệp Phàm kiềm chế ý cười, vẻ mặt đứng đắn, nói.

- Ồ, Chủ tịch Diệp lợi hại quá, lúc trước ở lầu Bác Bảo Thủy Châu một bữa cơm cũng phải mất 8 chục ngàn tệ.

Không ngờ Quách Thu Thiên lại nhớ đến việc này.

- 8 chục ngàn tệ?

Người trung niên đó nhắc lại câu đó một lần nữa, đôi mắt thản nhiên đó đột nhiên sáng lên một tia ánh lửa hàn, tuy nhiên, vừa lóe lên đã biến mất.

- Không xong rồi, phỏng chừng lão trung niên này cho rằng mình đây là một tham quan rồi, một bữa cơm mất 8 chục ngàn tệ, cái này đều là bị tên Hứa Thông đó làm hại rồi, vừa may là Quách Chân Kỳ trả khoản tiền đó.

Quả nhiên, người trung niên đó lấy lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên hỏi:

- Thằng nhãi cậu, tiền lương một tháng của cậu là bao nhiêu, 8 chục tệ đủ cậu làm 20 năm rồi.

Ý này đương nhiên là có hàm ý khác rồi, Diệp Phàm nào có phải là nghe không hiểu đâu, đang lúc muốn trả lời thì Quách Thu Thiên lại mau chóng giải vây, nói:

- Đại bá, bản thân cậu ấy đương nhiên là trả không nổi rồi, là một quan quân giúp cậu ta trả.

- Cô còn nói, lúc đó còn không phải là bị cô làm cho thảm hại, khi chọn món, Quách đại tiểu thư của chúng tôi nhất định là không xem qua giá cả, gọi tất cả các món ăn có tiếng của Bác Bảo lầu lên. Tốn mất hơn mười ngàn tệ.

Tên Hứa Thông đó cũng đến góp vui, gọi loại rượi Bordeaux được cất giữ 15 năm lên, một bình là 5000 tệ, như thế tính tổng cộng lại, là tròn 8 chục ngàn tệ

Tửu lầu người ta còn thiết gì mấy cái số lẻ đó, cũng may Thiếu tá Quách Chân Kỳ còn có tình anh em, trả giúp khoản tiền đó, nếu không, tôi đã phải vào cục cảnh sát rồi.

Vẻ mặt Diệp Phàm thở dài có vẻ đành chịu.

- Ai bảo anh khi đó làm tôi giận, hừ, đáng đời sớm biết bổn cô nương đây thì phải kịp thời nhắc chở Chân Kỳ...

Quách Thu Thiên vừa nói đến đây, nghẹn dừng lại. Dường như cảm thấy hơi quá miệng, lập tức không nói nữa.

- Kỳ lạ quá, Quách Thu Thiên gọi hai từ 'Chân Kỳ' gọi sao mà thuận miệng như thế, không phải là thân thích đấy chứ?



Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Người trung niên thì lại thản nhiên vô cùng, thuận miệng hỏi:

- Xem ra Quách Chân Kỳ kia cũng có tiền quá chứ, một bữa ăn mà 8 chục ngàn tệ đều có thể giúp anh trả, anh ta là bạn cậu à?

- Bạn, cũng vừa đúng vừa không đúng. Chúng tôi chỉ gặp mặt nhau hai lần, hôm đó trả tiền là lần gặp mặt thứ hai, cũng xem như không phải là bạn bè gì.

Diệp Phàm động lòng, quyết định thăm dò ý nội tâm của lão này.

Theo cách biểu hiện vừa rồi của Quách Thu Thiên, cảm giác thấy cô ây hình như rất quen thuộc với Quách Chân Kỳ của Tập đoàn quân thứ hai, nêu như Quách Chân Kỳ thực sự có quan hệ thân thích với co ấy, như thế thì nhất định có quan hệ với lão trung niên này rồi.

- Gạt người mà không tính toán trước, chỉ gặp mặt qua hai lần mà người ta đã giúp anh trả tiền cơm 8 chục ngàn tệ rồi, anh lại không phải là Tướng quan Chủ tịch tỉnh gì, hừ.

Quách Thu Thiên chu miệng lên, rõ ràng như không tin. Đương nhiên là cũng muốn moi móc thêm về mối quan hệ của Diệp Phàm với Quách Chân Kỳ.

- Cái đó, nói ra buồn cười lắm, Thu Thiên, đại bá hai người đều không phải là người ngoài, cháu nói thẳng ra cũng không cần đề phòng gì.

Diệp Phàm cố ý chần chừ một chút, uống một ngụm trà, nói:

- Việc này nói ra rất là dài dòng, đội quân Báo Săn có thể các người đã nghe qua.

- Ừm, Bộ đội Vương bài đặc chủng của quân khu Lĩnh Nam.

Lão trung niên đó gật gật đầu, nhấp một ngụm trà, hình như có hứng thú.

- Cậu có quan hệ với Bộ đội Báo Săn?

Đôi mắt của Quách Thu Thiên đột nhiên trừng to lên, hơn nữa, trên khuôn mặt đó dường như đang thầm mong chờ gì đó.

- Quan hệ, cũng chưa tới mức đó, tôi và bọn họ có chút quan hệ, Đoàn trưởng Thiết, ông ấy là huynh đệ kết nghĩa của tôi, ha ha.

Diệp Phàm khiêm tốn, vẻ mặt thản nhiên cười. Kỳ thực, toàn bộ đều là giả.

- Tuy nhiên, cái đó có quan hệ gì với Quách Chân Kỳ, anh ta chắc không phải là thuộc quân đội Báo Săn chứ, nếu thật như vậy anh ta giúp anh trả khoản đó thì còn có lý.

Quách Thu Thiên giả bộ làm ra vẻ thờ ơ, hỏi.

- Ha ha, Thiếu tá Quách trước đây là quân đội Báo Săn, sau đó bị anh của tôi đá đi.

Diệp Phàm cố ý ra chút độc ác, ngay cả chữ 'đá' cũng có thể thốt ra.

Người trung niên này ngay cả chút động tĩnh cũng không có, thản nhiên ngồi uống trà, tuy nhiên, dưới con mắt tinh anh, phát hiện ra khóe miệng của Quách Thu Thiên rung rung, hình như có chút tức giận.

- Xem ra Quách đại tiểu thư có quan hệ với Quách Chân Kỳ thật, lại thử mạnh thêm lần nữa.

Trong lòng Diệp Phàm nghĩ rằng, chợt cười, nói:

- Anh tôi nói, tên Quách Chân Kỳ này quá nhiều lời, đời này đừng hòng ở được với Báo Săn.

- Hứ Quách Chân Kỳ có chút nào phạm lỗi với anh của anh, muốn vu tội cho người ta, lo gì không có cách.

Quách Thu Thiên đột nhiên hét lên.

- Làm gì vậy Thu Thiên, thảo luận vấn đề thì thảo luận vấn đề, đừng có mang theo cảm xúc vào.

Người trung niên đó kịp thời nhắc nhở Quách Thu Thiên

- Bá phụ, cháu chỉ kêu oan giùm cho Quách Chân Kỳ thôi, không hiểu.

Quách Thu Thiên vội che dấu.

“ Hứ còn dám giả bộ với ông đây hả, lòi đuôi rồi phải không? Xem ra đôi mắt chim ưng và thuật xem tướng lại hữu dụng, không ngờ lại có thể đoán được tâm lý suy nghĩ của người khác, thảo nào cổ nhân dùng để xem bói linh nghiệm vô cùng.”

Diệp Phàm trong lòng có chút đắc ý nghĩ.



Hắn cười:

- Ha ha, kỳ thực cái đó cũng là cách nói nhất thời của anh ta, qua đi thì không nhắc lại nữa rồi.

Quách Chân Kỳ giúp tôi trả tiền, chẳng qua là muốn vào lại Báo Săn. Lần trước anh tôi trở về, tôi cảm thấy Quách Chân Kỳ người này cũng không tồi.

Vì vậy, cũng thuận nói giúp cho anh ta vài lời. Tuy nhiên cũng phải nói rõ, không phải là dựa vào số tiền cơm đó.

Thực sự mà nói, tôi không phải là thiếu tiền tiêu. Chút tiền này, đều là tôi khổ cực kiếm về được, lúc trước học được thuật về thảo dược.

Năm ngoái chữa lành bệnh cho công tử của Chủ tịch Nam Cung Hồng Kông, ông ta thưởng cho một ít, cho 20000 tệ, vì vậy, lúc đó nếu như có trả tiền thì cũng có thể trả.

- Anh lợi dụng sơ hở, phỏng chừng không tác dụng gì?

Quách Thu Thiên bỉu môi lên chê bai Diệp Phàm, đương nhiên là muốn biết Quách Chân Kỳ có thể trở về quân đội Báo Săn không.

- Ha ha, có tác dụng hay không phải xem thực tế. Không đôi co nữa, trở lại chuyện chính đi, tôi đi lên núi tìm hương vị dân dã trở về, hôm nay chúng ta làm món này gọi là gà ăn mày.

Diệp Phàm cười nói.

- Gà ăn mày, có phải là món Hồng Thất Công làm đó không?

Đôi mắt đẹp của Quách Thu Thiên sắp chảy nước rồi, rất là hiếu kỳ.

- Đợi một chút thì biết liền, tạm thời giữ bí mật.

Diệp Phàm cười quỷ dị không nói.

Thất bóng dáng Diệp Phàm lóe lên chui vào bụi cây lớn.

Lão Bán thở dài nói:

- Không ngờ Thiết Chiêm Hùng lại có tầng quan hệ như thế với người này. Thu Thiên, người bạn học này của con không tồi chút nào.

- Đại bá, bá nói anh có thể trở về lại Báo Săn không?

Quách Thu Thiên có chút thấp thỏm.

- Thế thì phải xem khả năng của bạn học cháu rồi, không phải khoác lác. Thiết Chiêm Hùng một đời kiêu hùng, không dễ dàng thuyết phục được.

Lúc trước bố cháu đường đường là một Phó tư lệnh quân hải quân, quân hàm Trung tướng, nhưng vẫn không thể nói thuyết phục được Thiết Chiêm Hùng.

Sau đó, lại tìm thượng cấp trực thuộc của quân đội Báo Săn, Phó tư lệnh viên Mai Trường Phong của quân khu Lĩnh Nam, nhưng Thiết Chiêm Hùng vẫn ngoan cố như trước.

Hơn nữa, cái thằng Chân Kỳ đó cũng thiệt là, sau khi một mực muốn về Báo Săn, bị người ta đá ra, ngày ngày trốn trong sơn động bị người khác xem thường cũng không hối hận...ày..

Lão Báo than thở một hơi, hàng lông mày kia, hiếm khi thấy nhíu lên.

- Đại bá, ba là nhân vật số một của Nam Phúc, lẽ nào lại không thể khuyên nhủ được Thiết Đoàn trưởng kia sao. Một Đoàn trưởng, thì có là gì chứ. Suy cho cùng thì căn cứ của bọn họ cũng là xây dựng trên đất của tỉnh Nam Phúc chúng ta mà?

Quách Thu Thiên có chút nghi hoặc khó hiểu, dựa vào thân phận của đại bá Quách Phách Dương mình, đường đường là một Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc, sao lại có thể không làm gì được tiểu Đoàn trưởng.

- Ôi...cháu đó, là người trong cuộc thường mê muội. Bố cháu không phải là Trung tướng hải quân sao, cấp bậc cũng cao hơn Thiết Chiêm Hùng không ít.


Có cách gì không, hay là giận đến thiếu chút nữa là hộc máu. Việc này nhà họ Quách chúng ta không phải mất mặt lắm sao, suýt chút nữa trở thành trò cười cho thiên hạ rồi.


Còn nữa. Thu Thiên, sau này nói chuyện phải chú ý chút, đừng giống với những kẻ thổ phỉ bình thường, cả nước đều là thiên hạ của Đảng, không phải là địa bàn của cá nhân ai hoặc của gia tộc nào.


Lão Bán Quách Phác Dương thở dài một hơi, quay đầu liếc mắt nhìn đứa cháu gái một cái, đột nhiên cười nói:


- Cũng may anh cháu không biết mối quan hệ của cháu và Diệp Phàm, bằng không, đứa em như cháu đây phỏng chừng cũng bị anh cháu bán mất, ha ha ha...


- Còn cười nữa, tức giận đến chết được. Tiểu Diệp tử, hừ việc lần này không giúp xem tôi trừng phạt anh ra sao. Không nói sớm, hại anh ta phải chịu khổ như vậy, ngày ngày ngồi trước sơn động bị người khác xem thường, hừ hừ.


- Ừm, quan trọng là xem quan hệ của người này là thật sự giống như những gì mà cậu ta nói không, có quan hệ anh em kết nghĩa với Thiết Chiêm Hùng không. Tuy nhiên, bây giờ kết nghĩa anh em cũng không là gì cả.


Quách Phác Dương cũng không chắc là việc này có thành không, bởi vì thế lực của Thiết Chiêm Hùng cũng tương đối đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK