Tằng Cửu Thiên không phải là chỗ dựa của Y Cao Vân sao? Và việc Y Cao Vân trở thành chủ tịch thành phố Đông Cống đã trở thành kết cục đã định rồi sao?
Xem ra, nếu không có lửa thì chắc sẽ chẳng có khói.
Làm thế nào để quật ngã Y Cao Vân là một việc lớn đặt trước mặt Diệp Phàm.
Hắn cân nhắc một hồi, cắn răng một cái, quyết định ra tay từ chỗ Tư lệnh Quy, vì ông ta có ý kiến với Y Cao Vân, có lẽ sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực.
Hơn nữa, Tư lệnh Quy cũng là Ủy viên thường vụ, cũng có ‘tiếng nói’. Tuy rằng năng lượng ít, nhưng để cho ông ta làm ầm ĩ lên một chút cũng là một việc không tồi.
Vì vậy, Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại, đem tin đồn đó nói cho Tư lệnh viên Quy Hưng Thiên.
- Ông ta muốn lên thì phải qua cửa của tôi đã.
Quy Hưng Thiên hừ một tiếng rồi cúp máy.
- Sức mạnh của Quy Hưng Thiên vẫn còn chưa đủ.
Diệp Phàm thở dài một cái, lại suy nghĩ tiếp. Nếu như có thể tìm được một người phù hợp với vị trí này hơn, thì bối cảnh tốt hơn Y Cao Vân là được rồi.
8 giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm tới phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh Chúc.
Chủ tịch Chúc dùng 15 phút trước khi họp để nói chuyện với Diệp Phàm.
- Thời gian cậu không có mặt, thành phố Đông Cống có chút loạn.
Chúc Nham Phong giọng điệu có vẻ trách cứ, nói.
- Việc xây dựng thành phố được tiến hành toàn diện, thêm việc bao thầu vào nữa, cho nên cũng khiến không ít người đỏ mắt. Còn tôi lại bị điều đi thực hiện nhiệm vụ bí mậy, Y Cao Vân cái gì cũng muốn nhúng tay vào, cho nên đương nhiên là loạn rồi.
Diệp phàm mượn cơ hội để lôi Y Cao Vân ra.
- Cái này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ rằng lực ngưng tụ của cậu vẫn còn chưa đủ.
Không ngờ Chủ tịch Chúc lại nói ra lời này, thiếu chút nữa thì khiến cho Diệp Phàm mắc nghẹn.
Hắn ngượng ngùng nói:
- Cái này cũng là sự thực, từ tháng 7 năm ngoái tôi đến tỉnh Tây Lâm cho đến nay cũng chỉ có được gần nửa năm. Hơn nữa, trong đó hai tháng lại đi hỗ trợ Ủy ban Kỷ luật phá án. Thời gian thực tế không quá bốn tháng. Mà đảm nhiệm chủ tịch thành phố không lâu lại thêm quyền bí thư Thành ủy nữa. Đương nhiên, tôi biết là tôi còn phải cố gắng nhiều hơn.
- Cậu cảm thấy mình còn có lý có đúng không? Có phải cậu thấy rằng việc Đông Cống thành ra như ngày hôm nay không phải là trách nhiệm của cậu không? Đương nhiên, thời gian cậu đến rất ngắn, cái này ai cũng biết cả. Tuy nhiên, đây không thể là lý do khiến cậu không yể nắm trong tay đại cục Đông Cống được.
Cậu đến là tôi gửi gắm rất nhiều hy vọng ở cậu. Cậu không biết rằng, thời gian cậu không có mặt, tin cáo trạng bay về các đơn vị giống như tuyết rơi vậy, trên bàn của tôi và của Bí thư Phó cũng có một đống.
Những vấn đề lớn, một là nhà việc bao thầu nhà máy đường quá chuyên quyền, hai là việc xây dựng các công trình khác có quá nhiều thủ đoạn.
Còn trong việc xây dựng công trình quá lãng phí, ví dụ như đường ở núi Ngũ Long, cần gì phải dùng đến 16m chiều rộng? Rộng như thế để làm cái gì? Tôi muốn nói với cậu một câu rằng, muốn làm công trình bộ mặt thì đừng có làm ở Đông Cống, nhân dân Đông Cống không gánh nổi đâu.
Huống hồ, nhân dân Đông Cống cũng không cần ‘công trình bộ mặt’ để làm gì. Họ cần cái gì thiết thực hơn, cậu có hiểu không? Đồng chí Diệp Phàm, nhân dân Đông Cống không gánh nổi khoản tiền lớn vậy đâu.
Những lời của Chủ tịch tỉnh Chúc giống như những mũi dìu bổ thẳng vào người Diệp Phàm.
- Tôi mới trở về, còn rất nhiều chỗ chưa biết hết. Tuy nhiên, tôi xin rằng việc bao thầu nhà máy đường tuyệt đối công bằng. Bởi vì việc này là do đồng chí Lam Tồn Quân phụ trách.
Diệp Phàm tin tưởng Lam Tồn Quân sẽ không bòn rút, bởi vì gã căn bản không thiếu tiền cho nên gã không có lý do để làm như vậy.
- Không điều ra mà cậu đã nói như vậy sao? Thật là thiếu trách nhiệm. Đồng chí Lam Tồn Quân này gần đây rất có vấn đề, trong việc bao thầu nhà máy đường rất độc đoán. Căn bản là không nghe lời người khác nói, trình tự đảo lộn cả. Cậu lập tức về điều tra cho rõ ràng, nếu tình hình đúng là như vậy thì Tỉnh ủy sẽ lập tức có phản ứng ngay.
Chúc Nham Phong nghiêm mặt nói.
- Vậy cảnh khu Ngũ Long sơn có vấn đề gì vậy?
Diệp Phàm chuyển đề tài. Biết nhất thời không nói rõ ràng được, nên để trở về hỏi cho rõ rồi tính sau.
- Không phải vừa rồi nói với cậu rồi sao? Công trình bộ mặt đừng nên để ở Ngũ Long sơn, nhân dân Đông Cống không cần.
Chủ tịch tỉnh Chúc hừ nói.
- Chủ tịch Chúc, điểm này, tôi nghĩ cấp trên có chút hiểm lầm rồi.
Diệp phàm khôi phục lại bình tĩnh nói.
- Hiểu lầm ư, có ý gì vậy. Cứ tưởng là cậu không rõ, chẳng qua là trung đoàn Phòng vụ muốn mượn đường thôi có đúng không.
Chúc Nham Phong nói, Diệp Phàm cảm thấy giật mình, không ngờ người ta đều đã biết cả rồi. Vậy trong này, có con ‘chim lợn’ nào đây.
- Cái này, lúc đầu quốc lộ Ngũ Long sơn xây dựng theo tiêu chuẩn quân đội, cũng là để thể hiện sự ủng hộ của chính quyền thành phố Đông Cống với quân đội.
Mà trung đoàn Phòng Vụ cũng khá vất vả, nhận nhiệm vụ bảo vệ mấy huyện thị của thành phố Đông Cống. Mà chỗ ở và nơi huấn luyện của bọn họ thì điều kiện quá là khổ cực.
Cho nên mới quyết định làm đường để ủng hộ công tác của họ.
Hơn nữa, ủng hộ quân đội cũng là việc mà địa phương chúng tôi nên làm. Huống hồ, trung đoàn Phòng Vụ dù gì cũng nằm ở thành phố Đông Cống.
Diệp Phàm nói đến đây thì bị Chủ tịch Chúc ngắt lời, nói:
- Bọn họ thuộc quân đội, còn nghèo đến độ cần phải nhờ đến sự ‘bố thí’ của ủy ban nhân dân Đông Cống hay sao? Kinh phí của bên quân đội lúc nào chẳng dư dả, cái này, địa phương của các cậu căn bản không thể so sánh được với họ. Tôi nghĩ, nếu lãnh đạo quân đội đã quyết định dời trung đoàn Phòng Vụ, thì chắc chắn sẽ cấp kinh phí đầy đủ, cần gì các cậu phải nhúng tay vào? Can thiệp vào việc xây dựng quân đội là điều đại kỵ, cậu phải nhớ cho kỹ điều này.
- Tôi không biết Chủ tịch Chúc nói những lời này là có ý gì?
Diệp Phàm cũng có chút bực mình, hừ một tiếng, cảm thấy Chúc Nham Phong quá võ đoán.
- Không biết gì thì đừng nhúng tay lung tung, đi về nghiên cứu cho kỹ trung đoàn Phòng Vụ này rồi mới thảo luận với tôi. Có những chuyện, không phải đơn giản như cậu nghĩ. Trong đó rất phực tạp, các mặt liên lụy cũng rất nhiều. Cậu có thể đi đến ngày hôm nay, tôi tin rằng chỉ cần cân nhắc một chút là hiểu ngay.
Chúc Nham Phong nói.
- Đây là Y Cao Vân nói phải không?
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
- Đúng vậy, là ông ấy. Tuy nhiên trong chuyện này, tôi cảm thấy ông ấy đúng. Đồng chí Diệp Phàm à, cậu đừng để bị người nào đó dắt mũi, đây là đang phạm sai lầm đó. Cậu nhất định phải chú ý.
Chúc Nham Phong nói.
- Chỉ hợp tác với quân đội để làm đường cũng phạm sai lầm ư? Tôi thật sự không hiểu sai ở chỗ nào? Xây dựng quốc phòng chẳng lẽ chỉ là việc của mỗi của quân đội sao? Giúp một chút cũng không được ư?
Diệp Phàm nóng nảy, ngữ khí cũng mạnh lên không ít.
- Cậu còn không nhận thức được sai lầm của mình sao? Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Đi về nghiên cứu kỹ lai lịch của họ rồi mới đến thảo luận với tôi.
Chúc Nham Phong nói.
- Được rồi, tôi sẽ về điều tra rõ ràng sau đó sẽ báo cáo với ông. Tuy nhiên, tôi nghe tin Y Cao Vân sẽ đảm nhiệm chủ tịch thành phố Đông Cống, có đúng không vậy?
Diệp phàm hỏi thẳng vào vấn đề.
- Cái này thì có liên quan gì đến cậu, việc lựa Chủn tịch thành phố Đông Cống là do tập thể lãnh đạo Tỉnh ủy quyết định.Chẳng lẽ cậu còn muốn điều khiển cả lãnh đạo sao? Đồng chí Diệp Phàm, tôi thực sự có chút nghi ngờ, cậu đi giúp Ủy ban Kỷ luật Trung ương phá án về bị hồ đồ rồi sao? Tôi nghĩ, cậu phải tỉnh táo rồi đấy.
Chủ tịch tỉnh Chúc nghiêm túc nói.
- Tôi đương nhiên không có ý đó, chỉ có điều, nếu có một đồng chí tốt đến phối hợp với tôi thì công tác sẽ thuận lợi hơn.
Hơn nữa, trước kia Bí thư Vĩ đã nói rồi. Tôi muốn hoàn thành di nguyện của ông ấy, sẽ xây dựng Đông Cống trở thành một thành phố trung tâm phía Tây nam của tỉnh chúng ta. Nếu có một người cộng tác không thuận lợi, đến lúc đó, tôi e là tâm nguyện của lão Vĩ khó mà thành được.
Diệp Phàm nói, ngầm thể hiện không muốn để Y Cao Vân lên đài.
- Đúng, “chính phủ” quản Đảng hay Đảng quản “chính phủ”? Đồng chí Diệp Phàm, cậu vẫn chưa hiểu rõ vấn đề này. Lúc nãy tôi đã làm rõ với cậu rồi, cậu nắm chắc công tác tức là đang dẫn dắt người dân đi đến ấm no.
Những cái này, không cần cậu phải dạy tôi. Mối quan hệ giữa Đảng và “chính phủ” phải điều tiết thế nào cho tốt, đó là nhiệm vụ của tôi.
Anh quay về suy nghĩ lại đi.
Chủ tịch tỉnh Chúc nói đến đây, nhìn đồng hồ, nói là đã đến giờ họp rồi.
Diệp Phàm chỉ còn biết buồn rầu rời khỏi văn phòng của Chủ tịch tỉnh Chúc, Diệp Phàm cảm thấy hơi nghi ngờ, mình “mất
tích" chưa đến hai tháng trời, mà sao chủ tịch Chúc đã có ý kiến với mình như vậy rồi?
Trước kia đâu có thái độ này, đặc biệt vừa nãy, Chủ tịch Chúc giống như đang nhịn cơn tức vậy.
Bằng không, với tính khí của ông ấy, đã sớm đập bàn đập ghế rồi.
Đi ra khỏi Ủy ban tỉnh, Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho Trương Hùng, hỏi:
- Trương Hùng, cậu tìm hiểu cho tôi trung đoàn Phòng Vụ đóng quân ở Đông Cống từ khi thành lập đế nay nhé.
Diệp Phàm nói sơ qua tình hình cho Trương Hùng, sau đó dặn dò lại một lần nữa.
- Anh Diệp, căn cứ những gì anh vừa nói, em nghĩ, liệu có phải vấn đề thuộc quyền của trung đoàn này đã dẫn đến tranh chấp giữa lãnh đạo quân khu với một lãnh đạo nào đó trong Tỉnh ủy hay không?
Hơn nữa, liệu có khả năng Chủ tịch tỉnh Chúc không qua lại với Tư lệnh quân khu tỉnh Quy Hưng Thiên không?
Mà anh ủng hộ công tác của Quy Hưng Thiên nên Chủ tịch Chúc mới vảy ngược lên như vậy không?
Trương Hùng phân tích nói.
- Việc này tôi cũng đang cân nhắc, nếu đúng như vậy thì thành kiến của Chủ tịch Chúc với Quy Hưng Thiên quá sâu rồi.
Có lẽ hai người này còn có chuyện gì đó, mà Y Cao Vân lợi dụng điều này mới làm được một số việc.
Tuy nhiên, cũng không loại trừ những nguyên nhân khác. Bởi vì, Chủ tịch Chúc thường xuyên nhấn mạnh yêu cầu tôi về nghiên cứu cho kỹ lai lịch của trung đoàn này. Chẳng lẽ có điều gì liên quan ở đây sao?
Diệp Phàm nói.