Thấy vẻ mặt thản nhiên của Diệp Phàm, vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Trưởng phòng Bạch trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ hẳn là không phải đã đá trúng tấm sắt chứ.
Phải biết rằng làm cảnh sát ở thủ đô là điều khó nhất. Có lúc một người khách ăn vận như người bình thường, không chừng lại chính là trưởng phòng trưởng ban nào. Nếu làm không tốt tự mình còn phải chịu mặt tro mày xám.
Bởi vì, phó ban hay trưởng ban đều là người cả thôi, cởi bỏ lớp vỏ quan đi thì cũng như nhau cả.
Tuy nhiên, trưởng phòng Bạch vửa nghĩ tới gia thế Cố gia, lập tức lấy lại bình tĩnh.
Thiếu gia Cố này vốn tên là Cố Hạo, cha là Cố Hoài Hưng, phó cục trưởng cục công an thành phố Bắc Kinh, cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Người này còn không khiến cho Bạch Trường Thủy phải ra sức nịnh bợ như vậy, chủ yếu là do nghe nói Cố Hạo và đại gia tộc Cố gia ở Bắc Kinh có quan hệ họ hàng.
Người đại diện cho hệ Nam viên của Kinh phái chính là Cố Long Thiên, tư lệnh quân khu Liêu Thẩm, một trong 7 quân khu lớn của quốc gia, quân ủy viên, quân hàm thượng tướng. Nếu thật sự Cố Hạo có họ hàng với Cố gia, vậy chính là một cây nhỏ núp dưới bóng cây lớn.
- Tôi là Bạch Trường Thủy ở phòng công an phân khu Triều Dương. Các anh vô cớ gây chuyện, làm loạn việc kinh doanh của quán rượu, ăn cơm quịt…
Khả năng đổ tội của Bạch Trường Thủy phải nói là rất được, suýt nữa gán cho bọn Diệp Phàm tội ác tày trời.
- Còng lại.
Xem Bạch Trường Thủy diễn trò xong, Thiếu gia Cố nhếch miệng mỉm cười hài lòng.
- Haha, anh Bạch à. Cái tội trạng anh kể ra nghe mà làm người ta giật mình đấy. Chúng tôi chẳng phải chỉ là ăn cơm thôi sao, trong mắt anh là phạm vào tội giết người rồi
Diệp Phàm không động mí mắt. Khả năng giữ bình tĩnh của hắn dạo này tiến bộ không ít, căn bản không nhìn thấy mấy chiếc còng số 8 trước mặt, trong lòng không chút lay động.
Hai vệ sĩ như hổ rình mồi chằm chằm nhìn vào mấy đôi tay tra khảo, hừ nói:
- Ra tay đi.
- Hahaha.
Thiếu gia Cố đột nhiên mỉm cười, hướng về phía Bạch Trường Thủy nói:
- Nhìn thấy chưa, người ta còn vênh váo hơn anh.
- Cái đạo lý gì đây, dám bảo cảnh sát buông tay tra khảo, điều động. Trưởng phòng Bạch, có phải cảnh sát các anh….
Chu Lâm Viên tự nhiên e sợ thiên hạ loạn, bỏ thêm dầu vào lửa. Đôi mắt lại liếc nhìn Kiều Viên Viên, lại đang nghĩ bậy gì trong đầu.
Đến cả đôi mắt của Thiếu gia Cố cũng lén lút liếc nhìn Kiều Viên Viên, những cái này không thể qua nổi đôi mắt cú vọ của Dịệp Phàm.
Thầm nghĩ: “ hồng nhan là nguồn gốc của tai họa. Mang phụ nữ quá đẹp bên mình thành quá khoe mẽ, muốn yên bình cũng khó. Đặc biệt là người có vẻ đẹp thuần khiết như Kiều Viên Viên, thân là tứ đẳng cao thủ, nhưng bề ngoài thì nhu mì yếu đuối. Đối với đàn ông mà nói, đây là vũ khí dễ đả thương nhất.”
- Không nghe thấy gì sao, hừ.
Bạch Trường Thủy không nhịn được, hừ một tiếng lạnh như băng hướng về phía anh cảnh sát. Mấy anh cảnh sát không chút do dự, chuẩn bị ra đòn. Tự nhiên hai vệ sĩ cũng trong tư thế sẵn sàng.
- A, sao lại là anh?
Phía sau đột nhiên vọng đến giọng nói dễ nghe của một người phụ nữ.
Thiếu gia Cố vừa quay đầu nhìn thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Diệp Phàm nhìn về phía giọng nói phát ra, sau khi hơi ngạc nhiên, liền nói:
- Sao lại không thể là tôi?
Thầm nghĩ không ngờ lại gặp đại tiểu thư Tào Phi Nhi của Tào gia ở thủ đô. Lần trước Triệu Tứ dẫn theo Tào phi Nhi, cũng họ Cố, còn một cô gái họ gì nữa cũng quên mất rồi, muốn chỉnh đốn mình.
Kết quả bị mình làm ngã, cuối cùng say rượu ngủ lại tại quán. Tỉnh dậy không ngờ phát hiện ra mình cùng với Triệu Tứ và Tào Phi Nhi ba người nằm chung một giường.
Hơn nữa, tối hôm đó, bác hai của Triệu Tứ là Triệu Quát lo cháu gái ở Thủy Châu không an toàn, còn nhờ hai nữ binh của Báo Săn đến bảo vệ.
Cảnh tưởng chợt hiện lại trong mắt. May là hôm đó say quá, không có làm ra việc gì với ai cả. Bằng không còn phải đau đầu.
Sau đó, anh Thiết còn muốn làm mối bị mình từ chối
- Thảo nào. Hóa ra cùng đi với Kiều đại công chúa của Kiều gia?
Tào Phi Nhi nói giọng có chút chua ngoa, Diệp Phàm nghe không hiểu ra sao.
Tuy nhiên nghe cô ấy nói vậy, Diệp Phàm rút cục tìm được chút manh mối, ít nhất Tào Phi Nhi cũng quen biết Kiều Viên Viên. Hơn nữa, gia thế Kiều Viên Viên hẳn là cũng khá có tiếng, nếu không, người cao ngạo như Tào Phi Nhi làm sao có thể thốt ra từ công chúa. Nếu phải gọi là công chúa thì phải là Tào đại công chúa còn được.
- Hihi. Tôi nào dám xưng là công chúa, đặc biệt là trước mặt Phi Nhi cách cách.
Kiều Viên Viên khẽ cười dịu dàng. Tuy nhiên giọng điệu có chút không thiện ý, giữa hai cô gái hình như có chút vấn đề.
Công chúa, cách cách đều gọi ra cả. Diệp Phàm thầm kêu khổ. Phụ nữ vừa khai chiến, xui xẻo chắc chắn trút xuống đầu người đàn ông.
Về phần Thiếu gia Cố kia, sợ hãi đến xám ngắt cả mặt lại từ lâu.
Cũng khó trách hắn, phải biết rằng Tào gia và Cố gia hai nhà là đứng đầu hệ Nam Viên của Kinh phái. Cố gia chính là tư lệnh quân khu Liêu Thẩm, Cố Thiên, Tào gia chính là Tào Mộng Đức ông nội của Tào Phi Nhi, đương nhiệm chức Chủ nhiệm bộ Tổng chính trị quân khu. Hai vị đứng đầu có sức ảnh hưởng lớn tương đương nhau, đều là ủy viên quân ủy, quân hàm Thượng tướng, chỉ có chức vị là khác nhau.
Đương nhiên, theo sức ảnh hưởng mà nói, Tào Mộng Đức có oai hơn một chút. Mà phu nhân của Tống Sơ Kiệt, trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc, bà Tào Mai Phương chính là con gái của Tào Mộng Đức. Tống Trinh Dao gọi Tào Phi Nhi là chị họ.
Tuy Cố Hạo cũng mang họ Cố, tuy nhiên cũng không phải có quan hệ thân thích trực tiếp với Cố gia ở thủ đô. Chỉ là có chút quan hệ với Cố Thiên Long, không phải là quá thân. Cố Hạo cũng từng đi theo cha là Cố Hoài Hưng tham gia hoạt động tiệc rượu gì đó của Cố gia.
Bởi vì quan hệ của Cố gia và Tào gia khá tốt, cho nên lúc thấy Tào Phi Nhi cũng tới Cố gia, mà thiếu gia lớn nhà của Cố gia, Cố Tuấn Phi cũng có chút tình ý với Tào Phi Nhi.
Lúc ấy Tào Phi Nhi vừa đến, Cố gia đối đãi với hắn đúng như hoàng tử. Cố Hạo lúc đó đứng lẫn trong đám đông. Tuy nói cũng có phần cảm mến Tào Phi Nhi.
Nhưng Cố Hạo biết thân biết phận, biết người ta Tào tiểu thư làm sao có thể nhìn đến mình, chỉ có thể giữ chút cảm xúc trong lòng.
Vừa rồi thấy Tào Phi Nhi cùng Kiều Viên đấu khẩu, biết hôm nay chắc chắn đá trúng bảng sắt. Có lẽ gia thế của Kiều Viên Viên cũng không kém gì Tào gia. Hơn nữa, cậu thanh niên mặt dày bên cạnh hình như cũng có quen biết Tào Phi Nhi, lại cùng ngồi với Kiều Viên Viên.
Hơn nữa, cậu thanh niên còn có cả hai người như vệ sĩ bên cạnh, hẳn là không tầm thường.
Cố Hạo đã có thể khẳng định, người thanh niên này hẳn là thiếu gia ở thủ đô. Người có thể khiến cho hai cô gái đấu khẩu, hẳn cũng không thể là nhân vật bình thường.
Dù hắn có là A Đẩu đi chăng nữa, người phụ nữ bên cạnh hắn cũng không phải người Cố Hạo có thể động đến.
Lúc này, Cố Hạo hối hận đến mức muốn tự mình đạp chết cái thằng anh họ không biết thiệt hơn này. Quán rượu này là do Cố Hạo mở, bình thường đều giao cho anh họ Chu Vân Lâm quản lý. Người ta nói là rượu giả, vậy hẳn là do chính ông anh họ của mình lòng dạ hiểm độc muốn kiếm chác chút tiền.
Vì vài đồng tiền lẻ mà đắc tội với người có địa vị như thế, thằng ngốc cũng phải phân biệt được nặng nhẹ.
- Kiều đại công chúa.
Diệp Phàm cố ý nhắc lại, quay đầu về phía Kiều Viên Viên cười nói:
- Không thể ngờ ở nhà em được gọi là công chúa cơ đấy, hẳn là bố mẹ rất yêu thương em.
Lời nói này có phần vang dội, đương nhiên cũng là nói cho Tào Phi Nhi nghe. Diệp Phàm nảy ra ý định, chính là muốn kích cho Tào Phi Nhi nói ra bí mật của Kiều Viên Viên.
- Đừng nghe Phi Nhi nói bậy, em nào dám xưng công chúa,
Kiểu Viên Viên mặt đỏ lên, vội phủ nhận.
- Có gì mà không dám thừa nhận vậy? Diệp Phàm hẳn còn chưa biết gia thế của cô. Đã được gọi là đại công chúa, chắc chắn sau này, cô hẳn sẽ có thêm người hầu. hi hi.
Tào Phi Nhi tùy tiện bật cười.
- Người hầu, cho đến bây giờ đều là tôi đi theo anh Diệp, có thể sai khiến được anh ấy, xem chừng đến cả Tào đại tiểu thư cũng không được.
Kiều Viên Viên lắc lắc đầu, liếc nhìn Tào Phi Nhi. Giọng điệu tuy dịu dàng nhưng trong lời nói vô hình chung đưa Diệp Phàm lên một ví trí rất cao. Giống như chính mình là người hầu, hơn nữa lại có phần rất thân thiết.
- Làm gì mà làm? Căn bản là quấy nhiễu thôi. Hình như anh và em thành…
Diệp Phàm trong lòng không phải có ý gì, biết Kiều Viên Viên chính là đang phản kích Tào Phi Nhi, bản thân mình, một người vô can.
Diệp Phàm giật mình, lập tức bộ dạng bất bình, nói:
- Tào Phi Nhi, lời này của cô có phần to tát quá. Gia thế như thế nào mà khiến tôi trở thành người hầu?
- Gia thế như thế nào. haha.
Tào Phi Nhi liếc nhìn Diệp Phàm và Kiều Viên Viên, thản nhiên châm chọc:
- Các người làm quan không phải thích nhất trên đầu có cái mũ rách sao. Cha của Kiều Viên Viên chính là người quản cái mũ đó.
Diệp Phàm nghe xong, trong lòng tự dưng nghĩ ra, quản cái mũ trên đầu, khẳng định chính là ban Tổ chức cán bộ.
Chính phủ có hai bộ ngành, Uỷ ban Kỷ luật lấy mất mũ, ban Tổ chức cán bộ thì cấp mũ cho. Liệu có phải cha của Kiều Viên Viên là ngươi của ban Tổ chức cán bộ của thủ đô hay không?
Không đúng, Trưởng ban Tổ chức cán bộ của Bắc Kinh cũng không có quyền quản việc quan chức của tỉnh Nam Phúc. Chẳng lẽ Ban tổ chức cán bộ trung ương. Cán bộ ban tổ chức trung ương, lại họ Kiều, vậy đáp án đã quá rõ ràng. Diệp Phàm dù đã luyện tập được tâm thế bình tĩnh nhưng cũng không khỏi có chút rối loạn, thiếu chút nữa kêu trời ơi. Trưởng ban Tổ chức trung ương không phải là Kiều Viễn Sơn sao? Nghe nói năm nay vừa nhậm chức chưa được bao lâu.
Đã biết được đáp án thì Diệp Phàm cũng không muốn kéo dài thời gian để hai cô gái ở cùng nhau nữa. Những tình huống như này, tốt nhất là mau chóng truồn đi.
Hắn chợt đứng dậy nói:
- Đi thôi, Viên Viên, chúng ta cũng ăn xong rồi, phải về thôi.
- ừ.
Kiều Viên Viên lúc này lại dịu dàng khiến người khác phải động lòng, giống như tiểu thư khuê ác, gật gật đầu đi phía sau Diệp Phàm.
- Đánh bị thương người ta rồi muốn đi là xong chuyện sao?
Thiếu gia Cố đột nhiên ngẩng đầu, bởi vì anh ta phát hiện Tào Phi Nhi hình như không có qua lại với cậu thanh niên này. Mà quan hệ của Cố gia và Tào gia lại khá tốt, lúc này không tranh thủ thể hiện một chút thì còn chờ đến bao giờ?
- Đúng vậy, đánh người là phải bắt lại, haha.
Một tràng cười quen thuộc của Tào Phi Nhi vang lên từ phía sau. Diệp Phàm vừa nghe, đầu chợt căng lên. Trong lòng thầm nghĩ sao lại gặp phải hung ôn thần như vậy?