Có lẽ, chuyện của Tề Thiên còn cần Cung Khai Hà đi nói một chút. Quy tắc do con người định ra, làm cách nào cũng có thể được.
- Tôi lấy danh nghĩa cá nhân đề nghị một chút là được, đương nhiên, bổ nhiệm hay không là chuyện của quân đội. Chúng ta không can thiệp.
Cung Khai Hà bị ép cũng không có cách nào, thật sự là bị Diệp Phàm đánh bại. Đành phải trả lời như vậy.
- Cảm ơn, tôi tin tưởng ảnh hưởng của thủ trưởng Cung không nhỏ.
Diệp Phàm tiến sát từng bước, giống như đang áp sát Cung Khai Hà.
- Cậu đó, tôi thì có ảnh hưởng gì. Cậu ảnh hưởng lớn thì có, hừ.
Cung Khai Hà không ngờ nặng lời thật sự là không kìm nổi.
- Ha ha ha…
Tất cả mọi người cả Lan Viễn Kim đều phá lên cười. Tuy nhiên, sau khi cười mặt Lan Viễn Kim đỏ lên. Bởi vì Diệp Phàm không hề nể mặt ông ta.
Thầm cười lạnh trong lòng, mẹ nó, anh muốn vị trí này, bố sẽ quấy rối. Trong quân đội Tổ đặc nhiệm A cũng không là gì.
Lúc này Tổ trưởng tổ Khoa học Năng lượng Ngô Quang Bảo nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
- Có phát hiện mới gì phải không?
Lý Khiếu Phong lên tiếng đầu tiên.
- Vâng, có phát hiện mới.
Ngô Quang Bảo vừa nói xong, tất cả các đồng chí đều nhìn anh ta. Hơn nữa, tất cả đều hào hứng.
- Mau nói đi lão Ngô, muốn làm chúng tôi hồi hộp chết sao?
Lâm Đống Quốc giục, vì Ngô Quang Bảo định ngồi xuống uống trà.
- Là như vậy, thi thể nữ chúng ta còn chưa kịp giám định. Nhưng khi đó, dưới xác chết nữ đó lót một đồ vật hình giống tàng bảo có hình kiểu sơn thủy, chúng tôi đã phát hiện chút manh mối.
Nói thật, bản vẽ này rất kỳ lạ. Chúng tôi đã tiến hành nhiều thí nghiệm, không thể phát hiện chất giấy. Hơn nữa, cũng không phải là vải. Là một loại vật liệu đặc biệt mà đến nay chúng tôi không thể xác định được là gì.
Có lẽ tổ Hải Lang và Hồng Quân đều nghi ngờ và không thể giải thích được như vậy. Ngoài ra, bức vẽ có một vòng tròn gì đó, thật sự giống truyền thuyết về UFO.
Các chuyên gia dự đoán, có lẽ bản vẽ này rất có thể chính là nơi ẩn nấp của người ngoài hành tinh (UFO). Hơn nữa, vòng tròn trên trang giấy cũng rất lạ, thậm chí, khi chiếu ánh sáng đặc biệt vào còn có thể phát quang, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra khỏi bản vẽ lên bầu trời.
Để đề phòng nó thật sự có thể bay ra. Chúng tôi phải thí nghiệm trong một phòng bị bịt kín.
- Tại sao còn không đi tìm vật thần bí này?
Lý Khiếu Phong hỏi.
- Tìm như thế nào, không biết địa điểm chính xác, chúng ta cũng chỉ có một phần tư bản vẽ. Nếu đầy đủ, có lẽ còn có khả năng đoán ra điều gì đó.
Tuy nhiên, chúng ta dùng phương pháp đặc thù để tập hợp bản vẽ lại, dùng phương pháp giả định suy diễn để kiểm tra đo lường bản vẽ.
Bản vẽ phát sáng khi có ánh sáng chiếu vào thấy một phong cảnh sông núi mơ hồ hiện ra. Tuy nhiên quá mơ hồ.
Nhưng tôi tin rằng đó hẳn là một nơi nào đó trên trái đất. Tiếp theo sẽ tăng cường phục chế bản vẽ. Tuy nhiên, tôi lo rằng các quốc gia khác lấy được bản vẽ cũng đang tiến hành phục hồi.
Cho nên, tôi đề nghị từ nay về sau. Cùng với manh mối do Tổ khoa học năng lượng cung cấp, chúng ta cũng phải cử các cao thủ đi tìm kiếm khắp nơi trên thế giới. Chỉ cần tìm ra địa điểm nghi ngờ đều phải kiểm tra.
Ngô Quang Bảo cũng có vẻ hào hứng nói.
- Chẳng lẽ thật sự là phi thuyền của người ngoài hành tinh?
Thôi Kim Đồng hỏi một câu.
- Cho dù là phi thuyền của người ngoài hành tinh tôi thấy cũng là bình thường. Có lẽ thời xa xưa bọn họ đã lặng lẽ xuống trái đất.
Nếu là máy móc chắc chắn cũng có thể xảy ra trục trặc. Một khi sự cố xảy ra, hoặc là hết nhiên liệu, bọn họ không thể về được hành tinh của họ cũng là bình thường.
Vũ trụ mênh mông, ai dám khẳng định ở một hành tinh xa xôi nào đó còn có một nền văn minh khác đang tồn tại hay không.
Thậm chí, khoa học kỹ thuật của người ta phát triển hơn chúng ta mấy nghìn lần hay hàng chục nghìn lần cũng đều có thể. Phi thuyền như thế, mặc dù là có thể tìm cái xác trở về để nghiên cứu cũng sẽ tìm ra được một chút về kỹ thuật của họ. Ví dụ như, máy bay chiến đấu trên mặt đất cũng là phát hiện lớn, hay là tên lửa cũng là vấn đề đang được nghiên cứu. Hiện giờ kỹ thuật vẫn chưa được hoàn thiện.
Mà theo truyền thuyết của các quốc gia thì người ngoài hành tinh có thể bay lên ở bất kỳ vị trí nào. Hơn nữa, máy bay chiến đấu hiện đại nhất hiện nay đều không thể hoàn thành yêu cầu trên một độ cao nhất định.
Huống chi, hiện giờ các quốc gia đều gia tăng việc thăm dò không gian.
Nơi sinh sống thứ hai của con người trong tương lai rất có khả năng là trong không gian. Giống trạm Hòa Bình của Nga và các trạm vũ trụ khác. Đều là để chuẩn bị cho việc thăm dò không gian.
Hơn nữa, để tham dò vũ trụ ở cự ly xa, một phi thuyền hiện đại rất quan trọng. Hiện giờ chỉ có người Mỹ lên mặt trăng. Kế hoạch lên mặt trời là kế hoạch lâu dài rất khó khăn.
Nếu có thể tham khảo phi thuyền tiên tiến của người ngoài hành tinh. Đưa con người lên mặt trời, thật chí bay ra dải ngân hà không chỉ là giấc mơ.
Chính là xuất phát từ chiến lược này, xuất phát từ an toàn của quốc gia. Nước Mỹ, Nga đã có, Trung Quốc chúng ta cũng không thể lạc hậu.
Lạc hậu sẽ bị đánh, liên mình quốc tế đã là bài học sâu sắc. Hơn nữa, người ta hướng ra ngoài hệ mặt trời, chúng ta không thể đi ra ngoài trái đất, địa vị cao thấp nhìn thấy ngay. Người Trung Quốc chúng ta tuyệt đối không thể trở thành quốc gia lạc hậu thứ hai, thứ ba. Chúng ta không muốn xưng bá, nhưng vẫn phải có khả năng tự bảo vệ mình đúng không?
Ngô Quang Bảo thở dài nói.
- Đúng, lập tức hành động thôi. Như vậy đi lão Ngô, các anh nhanh chóng đưa ra một địa điểm đại khái và tuyến đường đi. Chuyện cử người chúng tôi sẽ nghĩ cách.
Tổ trưởng Cung nói.
- Phái người, Tổng thủ trưởng, đi đâu tìm người?
Lúc này, Lâm Đống Quốc lại nghĩ đến vấn đề thực tế của Tổ đặc nhiệm A, vẻ mặt buồn bã nói.
- Trước tiên cử các cao thủ tam đẳng đi tìm, các đội viên chính thức ở nhà án binh bất động an dưỡng. Một khi phát hiện địa điểm chính xác chúng ta sẽ xuất động. Cho nên, thu hút đội viên là việc cấp bách. Các đồng chí, chúng ta nhất định phải lập tức hành động. Trước cuối năm, đến các phái lớn. Vì đất nước, Cung Khai Hà tôi không cần thể diện.
Cung Khai Hà nói rất hào hứng.
- Thế nào Hạnh Nhi, oai phong không?
Sở Thiên Các Thủy Châu, bên trong Diệp phủ, Trần Quân mặc quân trang, xoay một vòng trước mặt Hạnh Nhi, đắc ý bước đi khoan thai.
- Anh cứ khoe khoang đi.
Bố vợ Đoàn Hải Thiên ngồi bên cạnh tức giận hừ nói. Đoàn Hải Thiên thật ra ánh mắt rất hài lòng. Trước kia Trần Quân đi theo Diệp Phàm lăn lộn vớ vẩn, nhưng trong lòng Đoàn Hải Thiên vẫn hi vọng con rể mình có thể đi vào quan trường hoặc quân đội.
Nhưng Trần Quân ngang bướng quyết đi theo Diệp Phàm. Đoàn Hải Thiên cũng không tiện nói.
Không thể tưởng tượng được lần này bị điều động lại là trong họa có phúc. Không ngờ có được chức Phó sư trưởng trở về. Phó sư trưởng Báo Săn khá hoành tráng. Trong lòng Đoàn Hải Thiên không trộm vui không được.
- Trần Quân là phúc trời mệnh vua. Bí thư Đoàn, tin rằng tiền đồ của anh ta còn rộng lớn.
Diệp Phàm ngồi trên ghế vẻ mặt tươi cười nói.
- Thằng nhóc này, cho nó một cái lông gàcoi như lệnh tiễn. Tuy nhiên, Trần Quân sau này phải nghiêm túc, con đường đường đã là thượng tá. Người ta mấy chục năm chưa chắc được đến cấp bậc này. Con phải nên quý trọng nó.
Đoàn Hải Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Con biết rồi bố, con cũng không còn là trẻ con. Vả lại, có anh Diệp giúp đỡ, con sợ cái gì.
Trần Quân cười nói.
- Anh cứ oai đi.
Đoàn Hạnh Nhi đứng bên cạnh hừ nói, giơ tay nhéo một chút. Trần Quân không dám kêu đau.
- Bí thư Đoàn, không có việc gì không trèo lên điện tam bảo. Chú gọi cháu đến đây có phải có việc gì không? Có việc gì chú cứ nói thẳng. Ngày mai có lẽ cháu sẽ về Đông Cống. Sắp đến cuối năm, cháu lại mất tích thời gian dài như vậy, sợ rằng có nhiều việc
Diệp Phàm quay sang hỏi Đoàn Hải Thiên.
- Ha ha, Diệp Phàm, cậu còn không biết, Yến Xuân Lai đi rồi.
Đoàn Hải Thiên cười nói.
- Đi, đi đến đâu? Không phải là thăng chức chứ?
Diệp Phàm giật mình hỏi.
- Thăng chức, chưa đến lúc.
Đoàn Hải Thiên thản nhiên cười cười lắc đầu.
- Hóa ra là xui xẻo, đáng đời, dám bắt nạt chúng ta. Anh Diệp xui xẻo rồi.
Trần Quân hung hăng mắng.
- Miệng cậu không nể tình chút nào. Đối với Diệp Phàm anh ấy có chút hơi quá nhưng đều là vì công việc.
Đoàn Hải Thiên còn muốn nói chút giọng lãnh đạo sau đó mới nói:
- Anh ta về bộ Giáo dục đảm nhiệm chức Thứ trưởng.
- Cũng không khác gì, Thứ trưởng thường trực bộ Giáo dục cũng là lãnh đạo cấp Bộ trưởng. So với Chủ tịch tỉnh Nam Phúc cũng không biết bên nào nặng hơn.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
- Không phải là Thứ trưởng thường trực, mà là thứ trưởng thôi.
Đoàn Hải Thiên nói.
- Đúng là xui xẻo có phải không. Chủ tịch tỉnh cấp bộ trưởng, thứ trưởng không phải là cấp thứ trưởng sao?
Vẻ mặt Trần Quân vui vẻ khi người khác gặp họa.
- Con thật sự là đến chút kiến thức phổ thông khi lăn lộn trong quan trường cũng không biết.
Đoàn Hải Thiên tức giận hừ nói.
- Con sai ở đâu ạ?
Trần Quân vò vò đầu nhìn cha vợ thật không hiểu.
- Trần Quân, người ta hưởng thụ cấp bộ trưởng đặt trong dấu ngoặc. Trong đa số các Bộ và Ủy ban, có nhiều thứ trưởng được hưởng ưu đãi cấp Bộ trưởng. Chỉ có điều, thực quyền so với Chủ tịch tỉnh, tất nhiên không giống nhau. Yến Xuân Lai rơi vào kết cục như vậy thật ra rất lạ. Ai làm vậy, Yến Thành không phải Ủy viên bộ Chính trị sao? Chẳng lẽ cứ để anh ta xui xẻo như vậy?
Diệp Phàm thật sự có chút nghi ngờ.
- Không phải cậu làm?
Đoàn Hải Thiên nghi ngờ nhìn Diệp Phàm.
- Trời, cháu nào có thời gian rảnh như vậy. Vả lại một Giám đốc sở quèn như cháu có thể quyết định được vận mệnh của một Chủ tịch tỉnh sao, chú Đoàn nói đùa.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Cậu đương nhiên không được, nhưng nhà họ Kiều chắc chắn có thể làm được. Còn nữa nhà họ Phí cũng có uy lực. Cậu xui xẻo, bọn họ không hài lòng. Cho nên tìm cơ hội điều chỉnh cán bộ cấp tỉnh để ra tay. Chính Phó thủ tưởng Yến chống đỡ cũng gặp hai áp lực lớn.
Đoàn Hải Thiên nói. Sức tưởng tượng của lão Đoàn không phải phong phú bình thường. Diệp Phàm nghe xong cũng thầm bật cười. Không ngờ lão Đoàn cũng trẻ ra, thích tưởng tượng.