Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Mẹ kiếp, xem ra phải tăng cường thêm một chiếc ghế Phó chủ tịch thị trấn mới được. Bốn lão già của xã Khanh Hương không phải vẫn đang tranh giành địa vị sao? Dứt khoát đề nghị người nào có thành tích thì sắp xếp làm Phó chủ tịch thị trấn? Nhưng dĩ nhiên không thể là lão già Phí Kỳ đó được.”

Diệp Phàm thầm suy nghĩ liếc mắt nhìn mọi người, có lẽ nghĩ nếu đem chuyện này áp đặt lên đầu Hoàng Hải Bình hình như cũng cảm thấy hơi táng tận lương tâm.

Hơn nữa lão tiểu tử đó là loại lãnh đạo vừa thối vừa cố chấp, cấp trưởng phòng lại đi đảm đương Phó chủ tịch thị trấn nên trong lòng vẫn còn ấm ức, ra vẻ thâm niên, nói chuyện không nghe người khác khuyên bảo, không có lợi gì cả.

Nếu cậy mạnh đè áp xuống người y, sau này Hoàng Hải Bình quản lý công tác nông nghiệp xảy ra sơ sót, người này có lẽ sẽ đem chuyện nhà máy ra ra làm cái cớ để trốn trách trách nhiệm của mình.

Công tác nông nghiệp là công việc trọng điểm, trong một thị trấn không có bao nhiêu cơ sở công nghiệp mà nói thì phải dựa vào nông nghiệp để phát triển, Diệp Phàm biết rõ không thể chủ quan. Nếu để bọn người Hoàng Hải Bình chụp mũ cho cái tội kỳ thị công tác nông nghiệp thì rất là bất lợi.

Nhưng nghĩ đến hội nghị Chủ tịch thị trấn lần đầu tiên có thể vì thất bại này mà chấm dứt, Diệp Phàm cũng có chút bất đắc dĩ. Hiện tại người dùng được trong tay mình quá ít.

- Được rồi, nếu Phó chủ tịch Hoàng muốn chuyên tâm quản lý công tác nông nghiệp cũng tốt, hi vọng với sự trách nhiệm của anh, công tác nông nghiệp của thị trấn chúng ta có thể phát triển không ngừng.

Công tác của nhà máy giấy vẫn do Đoạn Hải và Đỗ Bằng chịu trách nhiệm, phó chủ tịch thị trấn Tiếu sẽ thường xuyên phối hợp với công tác xây dựng nhà máy. Tôi kêu Đoạn Hải phối hợp làm việc với anh.

Sau khi Diệp Phàm sắp xếp xong thì giải tán, Hoàng Hải Bình và Khúc Anh Hà cười nham hiểm, liếc mắt ngầm hiểu lẫn nhau, cuối cùng cũng giành được chút thành công.

“ Hừ! Hoàng Hải Bình, mày cũng chỉ ra vẻ được mấy ngày thôi, chỉ riêng đống chứng cứ của nhà máy giấy các-tông Long Hưng Thủy Châu cũng có thể tống mày vào đại lao rồi.

Ông mày hiện đang suy nghĩ có nên đưa mày vào đại lao không, nếu biết nghe lời chuyện này còn dễ nói, nếu sau này còn giống như vậy thì đừng trách Diệp mỗ lòng dạ độc ác.”

Diệp Phàm cũng nhìn thấy, rủa thầm.

Vừa mới họp xong thì chủ nhiệm Vương Nguyên Thành cười híp mắt đi tới, khẽ khom người xuống, cung kính cười nói:

- Chủ tịch thị trấn, tôi đã sắp xếp xong phòng làm việc cho anh rồi, anh tới xem xem có hài lòng không. Nếu có chỗ nào không hài lòng thì lại chỉnh sửa một chút, phải tận lực làm anh hài lòng mới được.

- Đổi rồi sao, chuyện này làm phiền các đồng chí của phòng Đảng – Chính các anh quá.

Diệp Phàm lịch sự trả lời, tiện chân quay về phòng làm việc thì thấy bàn ghế đã được thay mới toàn bộ, lớn hơn thoải mái hơn, máy tính trên bàn cũng vừa mới mua, có màu xanh khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy tươi mát.

- Chà! Kiểu cách của cái bàn và máy tính này cũng không tệ, chủ nhiệm Vương thật có con mắt thẩm mỹ đấy!

Diệp Phàm thuận miệng khen một câu, ngồi xuống cái ghế ông chủ xoay một vòng, ném điếu thuốc cho Vương Nguyên Thành.

Vương Nguyên Thành cười hớn hở, không tham công nói:

- Những thứ này đều do Phương Nghê Muội đến thành phố Phúc Xuân gần đây mua về, nghe nói chiếc bàn này đều là gỗ thật. Chiếc máy tính đó cũng là cô ấy chọn, nói là loại có chứa phần mềm hoạt hình mới nhất gì đó, tôi cũng không rõ lắm, ha ha, già rồi không theo kịp thời đại nữa.

- À! Là phó chủ nhiệm Phương sao, chẳng trách, mắt thẩm mỹ của phụ nữ có lẽ tốt hơn, xem ra mua đồ là thế mạnh của các cô ấy.

Diệp Phàm thuận miệng khen ngợi.

- Chủ tịch thị trấn Diệp, đứa cháu ngoại Đỗ Bằng của tôi vẫn nghe lời chứ?

Vương Nguyên Thành cẩn thận hỏi thăm.

“ Thì ra là lão hồ ly tới thám thính mình sắp xếp công tác cho cháu y”.

Từ sau khi tổ công tác đập Thiên Thủy giải tán rút về thị trấn, cháu trai Đỗ Bằng của Vương Nguyên Thành, được Diệp Phàm sắp xếp vào tổ công tác nhà máy giấy, vẫn chưa tìm được vị trí thích hợp để bố trí cho gã, muốn cất nhắc lên phó giám đốc sở Tài chính cũng tương đối khó khăn.

Phải biết rằng xã Khanh Hương còn có bốn lão già thâm niên đầy mình hiện tại vẫn chưa bố trí được. Hôm qua trên bàn rượu bốn lão già này dưới sự cầm đầu của Phí Kỳ đã bắt đầu gây khó dễ, lúc ấy Diệp Phàm và Mâu Dũng thiếu chút nữa không xuống đài được.

- Vẫn tốt, cậu ấy làm việc rất cố gắng. Chủ nhiệm Vương, chúng ta cũng xem như là người cũ rồi, khi tôi mới tham gia công tác, người đầu tiên tiếp xúc chính là cô Tô Giai Trinh của phòng Đảng Chính.

Tạm thời tôi sẽ bổ nhiệm Đỗ Bằng làm phó tổ trưởng của tổ công tác nhà máy giấy, phối hợp làm việc với Đoạn Hải, thời gian trước vẫn được Trịnh Lực Văn giám đốc tạm quyền của sở Tài Chính chống đỡ.

Nhưng bây giờ thì không được, giám đốc Trịnh có quá nhiều việc phải làm, cho nên đành phải rút cậu ấy về sở Tài Chính chuyên môn phụ trách công tác tài chính của thị trấn.

Anh thấy sắp xếp Đỗ Bằng làm phó tổ trưởng tổ công tác nhà máy giấy thì thế nào?

Diệp Phàm tùy tiện hỏi.



- Cám ơn anh, Đỗ Bằng có thể có được bổ nhiệm của Chủ tịch thị trấn Diệp là phúc phận của nó, tôi không có ý kiến gì, chỉ cần Chủ tịch thị trấn Diệp xem nó là người của mình, có chuyện gì nặng nhọc cứ giao cho nó. Người trẻ tuổi làm nhiều một chút thì có là gì, ha ha ha.

Ngoài miệng Vương Nguyên Thành nói thì rất hay nhưng vẻ mất hứng vẫn mơ hồ lóe lên trong mắt. Ưng nhãn thuật nhạy cảm của Diệp Phàm vừa liếc nhìn đã cảm nhận được.

Diệp Phàm biết Vương Nguyên Thành đang lo lắng, vì tổ công tác nhà máy giấy cũng chỉ là tổ chức thành lập tạm thời, không có danh hiệu chính thức giống như phòng Đảng Chính, phòng Tổng hợp, cũng chính là nói căn bản còn chưa nhận được công nhận của thượng cấp.

Một khi công tác đổi mới nhà máy giấy kết thúc thì tổ công tác nhà máy giấy cũng nên giải tán, một khi giải tán cho đến lúc đó nhân sự của xã Khanh Hương cũng bố trí xong rồi, những chỗ tốt trong chính quyền thị trấn Lâm Tuyền đều bị người khác chiếm trước hết rồi.

Quay về phải đi con đường nào, cho nên người chú dượng Vương Nguyên Thành không thể không lo lắng cho tiền đồ của Đỗ Bằng.

- Chủ nhiệm Vương, tôi cũng hiểu nỗi lòng của anh. Anh thấy Quỷ Anh Than có hơn hay không?

Diệp Phàm thần bí mỉm cười.

- Lớn, có lẽ toàn bộ sơn cốc hẹp dài hợp lại cũng lớn bằng thị trấn Lâm Tuyền chúng ta hiện tại.

Vương Nguyên Thành chưa rõ ý tứ của Diệp Phàm, thuận miệng trả lời.

- Cái này thì đúng rồi, anh nghĩ xem, lần này chỉ riêng nhà máy giấy Lâm Tuyền đã quăng vào bốn ngàn vạn, chỉ cần một nhà máy tiến vào đoán chừng Quỷ Anh Than sẽ thay đổi hoàn toàn.

Sau này nói không chừng còn có nhà máy thứ hai nào đó giống như nó tiến vào, rồi thứ ba, thứ tư, ha ha ha…

Diệp Phàm cười, nhìn Vương Nguyên Thành không nói gì, bí hiểm nói.

- Ngài…ý ngài nói là sau này Quỷ Anh Than có lẽ sẽ trở thành nơi tập kết xí nghiệp của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta?

Vương Nguyên Thành dù sao cũng là người dày dặn kinh nghiệm, chỉ cần lộ ra một chút đã nhìn thấu, lập tức nghĩ đến rất nhiều, trong lòng vui mừng không khỏi tự chủ đứng lên lấy ra một điếu thuốc lá trong bao thuốc Trung Hoa từ trong túi áo châm lửa cho Diệp Phàm, có lẽ bao thuốc Trung Hoa này là của lão già ăn bớt của chính quyền, không nỡ hút chỉ chuyên môn để trong túi áo rút ra cho lãnh đạo.

Diệp Phàm nhớ Vương Nguyên Thành thường xuyên rút ra loại Mẫu Đơn ba đồng năm 1 bao, nhét trong túi quần.

Phòng Đảng Chính là bộ phận kiếm chác nhiều nhất, bình thường mà nói có chiêu đãi gì, mua trang thiết bị mô hình nhỏ gì đó đều là phòng Đảng Chính ra tay, cho nên cũng kiếm chác được chút ích lợi nhỏ trong đó.

Đương nhiên, những chuyện mịt mờ này, trong lòng Chủ tịch, Bí thư cũng biết rõ, chỉ có điều không cần quá mức thì cũng sẽ ký phê chuẩn.

Đạo lý đơn giản nước quá trong ắt không có cá này, thân là lãnh đạo nhất định ai cũng hiểu rõ, bản thân phải rộng lượng một chút, để lại chút canh cho cấp dưới uống, nếu không ai dám bỏ hết sức lực xông pha chiến đấu cho anh.

- Ha ha ha…sau này khi Quỷ Anh Than được việc có lẽ phải đặc biết bố trí một số vị trí giống như hội quản ủy của khu vực do một phó Chủ tịch thị trấn đặc biệt chịu trách nhiệm, mà Phó tổ trưởng chí ít cũng phải cấp cán bộ cấp ban, sau này thăng lên phó Chủ tịch thị trấn gì đó thì cũng là người được chọn suy nghĩ trọng điểm.

Vì công nghiệp là nền tảng để thị trấn chúng ta bay lên, nông nghiệp là nền tảng cho tiến bộ cuộc sống của nông dân. Hai ngành này đều quan trọng, đều không thể bỏ quên.

Diệp Phàm thuận miệng giải thích cho Vương Nguyên Thành, sau khi nghe được đầu y cứ gật như gà mổ thóc, nhoang nhoáng khiến Diệp Phàm cũng cảm thấy hoa mắt, trong lòng buồn bực, “ Kỳ lạ, lão Vương này sao không choáng váng, bố mày nhìn đã muốn ngất rồi, có lẽ cũng luyện qua thiết đầu công rồi.”

- Chủ tịch Diệp, sau này Đỗ Bằng chính là người của anh, anh muốn sai khiến việc gì cứ tận lực phân phó cho nó.

Vương Nguyên Thành kích động biểu lộ thái độ thay cho Đỗ Bằng.

- Chủ nhiệm Vương, anh là tiền bối của Lâm Tuyền, tôi muốn hỏi anh, nếu đem con đường ở Đông Tỏa Dương phá hủy biến thành con đường mới rộng khoảng 26 thước thì dùng cách gì là tốt nhất?

Diệp Phàm hỏi.

- Muốn mở rộng đường thì phải đẩy mặt tiền các cửa hàng về phía sau, chuyện này không dễ làm đâu.

Vương Nguyên Thành lộ vẻ mặt khó coi, nhìn dáng vẻ của y xem ra cũng tương đối khó khăn.

- Người dân không muốn lùi xuống, anh có cách gì khiến người ta tự nguyện rút lui mà không xảy ra chuyện gì không?

Diệp Phàm cười nói.

- Chuyện này cũng khó làm, quan trọng là phải có tiền, nếu có đủ tiền thì dễ làm việc hơn. Nếu có tiền bồi thường có lẽ sẽ có một bộ phận cửa hàng sẽ rút lui.

Đương nhiên, đối với thị trấn Lâm Tuyền chúng ta mà nói là chuyện không thực tế. Con đường Đông tỏa Dương có lẽ có đến gần 300 cửa hàng, một nhà bồi thường 5 vạn cũng phải mất đến 1500 vạn, phương pháp này không thể thực hiện.

Vương Nguyên Thành lắc lắc đầu.



- Nếu cho anh thêm một miếng đất để trao đổi với diện tích anh đã bỏ ra, mỗi nhà lại bồi thường thêm từ một vạn đến hai vạn thì có thể làm được không?-

Diệp Phàm tiếp tục hỏi tới, muốn người ta rút lui chắc là không thể cho nên hiện tại không thể làm gì hơn là nghĩ rộng ra, xem xem có tìm được cách nào thích hợp để giải quyết vấn đề hóc búa này không.

- Hai vạn thì có thể làm được gì? Tôi tính có hai vạn này thì một ngôi nhà 50 mét vuông có thể xây thêm được hai tầng, đương nhiên chỉ là phòng thô thôi, hơn nữa mình bỏ công khá nhiều, ngay cả trát vữa bên ngoài cũng không thể tiến hành.

Nhưng phòng ốc hiện tại của bọn họ bị tiêu hủy thì chẳng khác nào không có nhà để ở, hai tầng lầu này chẳng khác nào là kiếm được.

Các căn nhà bị phá hủy hiện tại rất nhiều phòng là phòng cho thuê, lúc ấy huyện bồi thường cho mỗi nhà mấy vạn tệ, dùng tiền thuê nhà cũng có thể chống đỡ được mấy năm.

Cứ như vậy có lẽ có nửa số lượng người muốn rút lui. Nhóm cửa hàng muốn đổi đất đầu tiên nhất định là kinh tế tương đối kém so với người khác, e rằng vô lực xây dựng cửa hàng trong vòng mấy năm, nếu có phòng ở hà cớ gì mà không làm.

Nhưng trong một nửa những người còn lại lại có một nửa cửa hàng là có cơ sở kinh tế, những người này dự định trong vòng hai, ba năm có thể xây nhà, đi mượn thêm chút tiền là có thể xây dựng.

Những người này muốn bọn họ lùi về phía sau, để mặt tiền cửa hàng biến thành đường đi có lẽ tương đối khó, làm công tác tư tưởng xu thế có lẽ vẫn có thể tiến hành.

Phiền toái nhất chính là một phần tư phòng trọ trên tổng số trên lại có kinh tế tương đối khá, cho nên không thiếu tiền, cũng không cần số tiền hai vạn đó.

Những người này muốn bọn họ lùi cửa hàng về phía sau còn khó hơn lên trời. Sau khi con đường mới được xây dựng, phòng cho thuê chính là một khoản thu nhập ổn định vững chắc cực kỳ khả quan, hơn nữa còn tăng trưởng theo từng năm.

Vương Nguyên Thành là cán bộ kỳ cựu của thị trấn Lâm Tuyền, cho nên biết rất rõ. Hơn nữa lần trước khi Đông Tỏa Dương bị phá hủy, y cũng tham gia vào công tác đền bù của huyện, cho nên tính toán rất rõ ràng.

- Một phần tư còn lại xem như là người kiên quyết không muốn lùi cửa hàng, Chủ nhiệm Vương không có cách nào phân hóa bộ phận này đi sao? Ha ha…

Diệp Phàm cười nói.

- Vô cùng khó khăn, đương nhiên những người này đều có thể xem là hộ bị cưỡng chế. Hộ bị cưỡng chế càng ít thì công tác của chính quyền chúng ta càng dễ làm.

Nếu muốn phân hóa một bộ phận người nữa thật ra cũng có cách. Lâm Tuyền chúng ta không phải đang xây dựng nhà máy sao?

Nếu nhà máy có hiệu quả, sắp xếp cho một số cô gái có nhà trọ ở mặt tiền vào trong nhà máy có lẽ cũng có thể phân tán được một bộ phận, những cửa hàng còn lại chính là hộ bị cưỡng chế khó nhất.

Vương Nguyên Thành lại nghĩ tới cách thức cũ.

Thu nhận một số người vào trong nhà máy cũng có thể phân hóa được một bộ phận. Phải biết rằng nhà máy của Lâm Tuyền không nhiều, con đường có thể kiếm tiền cũng không nhiều.

Phần lớn con gái nhà người ta sau khi học xong sẽ không có việc làm, cuộc sống vất vả trên núi, thanh niên lại không muốn làm, ngại vất vả, cực khổ.

Nhưng trong thị thấn lại không tìm được việc làm tương đối nhẹ nhàng. Nhân viên nhàn rỗi như vậy khá nhiều. Cả ngày lêu lổng là dễ sinh chuyện nhất.

Cũng không lợi dụng sự phát triển và ổn định của xã hội. Lúc nào cũng phải giải quyết vấn đề miếng ăn cho bọn họ. Nghèo quá sinh biến, là một trong những nguyên nhân quan trọng tạo thành xã hội không vững chắc.

- Được! Phương pháp này có lẽ có thể phân hóa một lần nữa một nửa trong số một phần tư đó. Hai mười, ba mươi hộ còn lại mới là khó nhất.

Nếu thật sự có thể làm được thì hai mươi, ba mươi hộ còn lại dù khó cũng phải nhổ sạch bọn họ đi mới được. Vì xây dựng giao thông Lâm Tuyền chúng ta sau này, vì để thích ứng với bản kế hoạch phát triển Lâm Tuyền, chuyện có khó khăn nhất định cũng phải làm được.

Giọng điệu của Diệp Phàm rất quyết đoán, khiến trong lòng Vương Nguyên Thành chấn động thầm nghĩ, “ Xem ra Chủ tịch thị trấn Diệp là người có thể làm được chuyện lớn, chuyện mà chính quyền khóa trước chỉ nghĩ đến không dám làm thì Chủ tịch Diệp lại dám làm.

Đây chính là mị lực, khí thế. Chuyện mở rộng đường, thật ra Bí thư Tần và Chủ tịch thị trấn Thái trước kia đã muốn làm rồi, đáng tiếc bên trong còn nhiều vấn đề, cuối cùng vẫn chỉ nghĩ đến mà không dám đi làm.


Đỗ Bằng có thể đi theo cậu ta có lẽ thật sự là chọn đúng người, lãnh đạo có thể ra tay cứng rắn có lẽ sẽ đắc tội với nhiều người, nhưng loại người này cũng cực kỳ có khả năng làm nên chuyện lớn.


Phương diện quan lộ chỉ có hai loại kết quả, không phải bị người ta cào xuống đáy cốc thì chính là tiến lên mạnh mẽ, sẽ đi tới địa vị rất cao, người như vậy có rất nhiều người ngưỡng mộ hắn, người lợi dụng hắn cũng nhiều, tiền đồ vô lượng.”


Mình phải dặn dò Đỗ Bằng một lần nữa, ngàn vạn lần không thể chân trong chân ngoài.


- Chủ tịch Diệp, lần trước sau khi Đông Tỏa Dương bị phá hủy đến bây giờ cũng vẫn chưa bắt đầu xây dựng lại, chính vì lúc ấy Bí thư Tần và Chủ tịch thị trấn Thái dự định mở rộng mặt đường.


Kế hoạch lúc đó chính là sửa độ rộng của con đường mới lên 12 thước, sau đó đầu tiên là thử xem, tập trung tất cả phòng trọ bị phá hủy lại mở một cuộc họp trình bày ý nghĩ này. Ai ngờ đêm đó thiếu chút nữa là cháy nồi rồi.


Ba trăm hộ đại diện, có hơn hai trăm hộ đứng ra phản đối. Thái độ cực kỳ quyết đoán, hội trường nhất thời ầm ĩ inh ỏi.


Những người không phản đối đều là vì cho dù lùi xuống sáu bảy thước thì mặt tiền cửa hàng của bọn họ vẫn còn, hơn nữa chính quyền lại có bồi thường, cho nên bọn họ cũng không gây rối. Chỉ là phương diện độ sâu của cửa hàng mỏng hơn một chút mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK