Bởi vì, một số thành viên của tập đoàn cấp dưới, như Dương Chấn Đông đều đã được vào rồi mà Cái Thiệu Trung chưa được vào. Đây là điều không hợp với lẽ thường. Nhưng việc này bởi vì thân phận của Cái Thiệu Trung ở UBND tỉnh mà bị gạt ra ngoài. Vì đồng chí Phong Hồ Ninh vào rồi, từ điểm này hình như không hợp với quy định bình thường cho lắm.
Đây là quyết định của tầng cao Tỉnh ủy, các đồng chí phía dưới đôi khi cũng bất đắc dĩ.
Mà Diệp Phàm đếm tới đếm lui nhiều nhất cũng chỉ được bốn phiếu, trong đó bao gồm cả Chu Gia Sinh ở địa khu Giang Hoa.
Cái này, đồng chí Cung Chí Quân không có mặt là một tổn thất lớn đối với Diệp Phàm. Tuy nhiên chuyện lần trước mình liên thủ với các đồng chí ở Điền Nam làm rất tốt. Diệp Phàm vì thế lại gọi điện cho hai đồng chí khác ở Điền Nam để tham khảo một chút.
Tuy nhiên, ý của trợ lý Chủ tịch tỉnh Điền Nam là Mộc Hùng Phi là việc này quá lớn. Anh ta phải báo cáo với lãnh đạo cấp trên rồi tính sau.
Diệp Phàm biết rằng anh ta đang muốn đùn đẩy, xem ra đồng chí Mộc Hùng Phi này rất không chắc, rất có thể sẽ phản bội.
Chẳng qua là thời gian Nhậm Thời Mãn ép quá chặt, phỏng chừng cũng không để cho Diệp Phàm có cơ hội làm công tác tư tưởng với các đồng chí khác. Đồng chí lão Nhậm lần này nhất định phải khắc phục khó khăn.
9h sáng ngày hôm sau, ngoại trừ Cung Chí Quân không thể tham dự ra, 12 ủy viên còn lại đều đã đến đông đủ.
- Trước khi bắt đầu cuộc họp tôi muốn thông báo cho mọi người một tin tức tốt lành. Nhậm Thời Mãn nói đền đây nhìn mọi người một chút. Thấy mọi người đều chú ý, Nhậm Thời Mãn chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Công ty của chúng ta ở bãi Yến Nguyệt Tỉnh Việt Đông thời gian trước đã bị Tập đoàn Thủy Đạt phá hoại gây chút tổn thất. Nhưng lần này bọn họ đã nhận được bồi thường lớn rồi. Không chỉ riêng Tập đoàn Thủy Đạt bồi thường, mà UBND Thành phố Việt Châu cũng bồi thường.
Sự bồi thường này không chỉ là về vật chất mà còn cả về chính sách nữa. Thắng lợi này là kết quả của toàn thể thành viên bộ máy ủy ban quản lý cùng cố gắng
Nhậm Thời Mãn nói cổ vũ mọi người, hơn nữa cũng thể hiện quyền uy số 1 của ông ta trong bộ máy ủy ban quản lý. Ông ta vừa dứt lời, nhất thời những tiếng vỗ tay vang lên rần rần.
- Đây là Bí thư Nhậm của chúng ta có cách hay. Thời gian trước Quyết nghị của bộ máy chúng ta đã được đệ trình lên Quốc vụ viện, Dù sao Bí thư Nhậm cũng từ đó đi ra, dưới áp lực từ trên xuống, Thành phố Việt Châu và Tập đoàn Thủy Đạt không thể không ra mặt xử lý. Dương Chí Thăng bắt đầu nịnh hót Nhậm Thời Mãn.
- Ha ha, không thể nói như vậy mà. Tuy là tôi báo cáo lên trên, nhưng việc đồng chí Diệp Phàm đích thân tới Thành phố Việt Châu để xử lý thì cũng không thể không nhắc tới được. Còn có đồng chí Chấn Đông ở nhà sẵn sàng liên lạcchúng ta đều có công mà. Đây là sức mạnh của tập thể. Nhậm Thời Mãn còn muốn khiêm tốn.
- Chúng ta liên tục hai lần đều có khởi đầu tốt đẹp, điều này không thể tách rời được Bí thư Nhậm. Dương Chấn Đông cười nói.
Diệp Phàm nhìn y một cái, cảm thấy người này có chút thay đổi. Phỏng chừng là sau khi Nhậm Thời Mãn được vào thường ủy thì tâm tư người này bắt đầu lung lay.
- Ha ha, việc thành công ở Tân Môn là do Chủ tịch tỉnh Diệp sắp xếp cụ thể, Chủ nhiệm Kiều phụ trách. Lúc này, Lam Tồn Quân nói ra câu này. Ý là việc này không có liên quan gì đến Nhậm Thời Mãn cả, công lao này không thể thuộc về ông ta được.
- Chủ tịch Lam, chẳng lẽ lúc đó Bí thư Nhậm không ở Khu kinh tế Hoành Không hay sao? Hơn nữa, việc này được thông qua cuộc họp bộ máy thảo luận, Bí thư Nhậm cũng ủng hộ cơ mà. Dương Chí Thăng lạnh lùng hừ nói.
- Ha ha, trước khi Khu kinh tế Hoành Không thành lập thì việc này đã được bàn trong cuộc họp bộ máy Tập đoàn Hoành Không rồi.
Lúc đó trong nội bộ tập đoàn nghe nói còn có rất nhiều đồng chí nghĩ không ra, cuối cùng đồng chí Diệp Phàm làm công tác tư tưởng với mọi người. Về chuyện này, đồng chí Chấn Đông lúc đó là một trong những thành viên của bộ máy tập đoàn, cho nên đồng chí ấy là người rõ nhất có đúng không? Lam Tồn Quân cười nói.
- Có chuyện này à? Dương Chí Thăng nhìn Dương Chấn Đông nói.
- Ha ha, lúc đó trong cuộc họp bộ máy tập đoàn cũng đã nói chuyện phiếm chuyện này. Dương Chấn Đông cười nói, coi đây là việc rất qua loa.
- Nói chuyện phiếm ư, bộ máy họp để làm cái gì? Chẳng lẽ là để nói chuyện tào lao à? Đồng chí Chấn Đông, câu này của anh có chút không nghiêm túc rồi. Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc phê bình nói.
- Tôitôi nói sai rồi, sai rồi. Dương Chấn Đông mặt đỏ lên nói, y có chút sợ sệt trước quyền uy của Diệp Phàm.
- Ha ha, bộ máy họp là phải nghiêm túc. Nhưng đôi khi cũng cần thoải mái một chút có đúng không? Nhậm Thời Mãn liền ra mặt vì Dương Chấn Đông.
- Đúng vậy, đôi khi cũng nên thoải mái một chút mà. Dương Chấn Đông vội gật đầu.
- Thôi được rồi, trở lại chuyện chính đi. Hôm nay triệu tập mọi người đến đây chủ yếu là theo yêu cầu của đồng chí Diệp Phàm.
Các vị trước tiên hãy xem một chút tài liệu trên bàn, đây là đề nghị của đồng chí Diệp Phàm, xem xong mọi người cứ mạnh dạn cho ý kiến. Trên tinh thần dân chủ nhất. Nhậm Thời Mãn đại khí nói.
Mọi người liền lật xem tài liệu, nửa giờ sau tất cả đều đã xem xong, cũng đã cân nhắc xong. Hơn nữa còn có một số người nhỏ going trao đổi với nhau.
- Mọi người có thể cho ý kiến rồi. Nhậm Thời Mãn liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, hôm trước trong cuộc họp trên tỉnh anh rất phản đối việc khu Lục Loan nhập vào Khu kinh tế chúng ta. Mà lúc đó người đề nghị là Chủ tịch tỉnh Khương. Còn Chủ tịch tỉnh Khúc cũng cho rằng thời cơ chưa chín muồi, bản thân Khu kinh tế Hoành Không vẫn còn non trẻ nên chưa có năng lực như vậy. Sao hôm nay lại có ý kiến ngược lại như vậy? Việc này các đồng chí phải cân nhắc thận trọng một chút. Phong Hồ Ninh quả nhiên là người nã pháo đầu tiên.
Bởi vì ông ta đại diện cho Chủ tịch tỉnh Khúc Chí Quốc. Mà ông ta cũng biểu lộ ra ý kiến của Chủ tịch tỉnh Khúc. Đây cũng là để ép một số người khác. Ý của Chủ tịch tỉnh Khúc là như vậy đấy, các người cân nhắc cho kỹ.
- Đó là ý tưởng ngay lúc ấy, lúc ấy có lẽ tầm nhìn còn mang tính cực hạn. Tuy nhiên sau khi trở về tôi đã suy nghĩ cẩn thận vấn đề này. Tuy nói đề nghị của Chủ tịch tỉnh Khương là yêu cầu chúng ta móc ra một khoản tiền, nhưng chúng ta không thể hoàn toàn làm theo ý của Chủ tịch tỉnh Khương được. Cái gì cũng có giới hạn của nó có đúng không? Nhưng mà trong việc này chúng ta cũng sẽ nhận được nhiều ưu đãi Diệp Phàm nói, giống như hôm qua đã nói với Nhậm Thời Mãn.
- Chưa biết là những ưu đãi đó đến đâu, mà theo cách nói của Chủ tịch tỉnh Diệp là hiện tại chúng ta phải bỏ ra năm trăm triệu để giúp đỡ khu Lục Loan cải tạo. Những năm trăm triệu cơ đấy, các đồng chí ạ, đây là một số tiền rất lớn, gấp mấy lần tổng thu nhập tài chính của địa khu Giang Hoa chúng ta đấy. Lúc này, Bí thư Địa ủy Giang Hoa Mộc Thành Chương nói.
- Đúng vậy, đây là con số rất lớn, Khu kinh tế chúng ta vừa thành lập chưa được bao lâu, rất nhiều công việc phải làm mà đem tiền cho khu Lục Loan như vậy căn bản là không hợp lý, chúng ta cần tiền để đầu tư vào lĩnh vực khác
Ví dụ như Địa khu Giang Hoa càng cần hỗ trợ tài chính hơn, Địa khu Giang Hoa là khu vực trực thuộc của Khu kinh tế đấy. Trợ lý Chủ tịch tỉnh Điền Nam Mộc Hùng Phi kiên quyết tỏ thái độ phản đối.
- Chúng ta phải nhìn xa một chút, tuy rằng tạm thời chúng ta sẽ tổn thất một khoản tiền. Nhưng việc cải cách tổng hợp tỉnh thành một khi được khởi động, chúng ta sẽ nhận được hỗ trợ tài chính và chính sách từ trong đó.
Hơn nữa, việc cải cách tổng hợp này là mang tính quốc gia, phạm vi rộng lớn. Có thể mang đến cơ hội và sức sống cho Khu kinh tế Hoành Không chúng ta. Tại sao chúng ta không bắt lấy cơ hội này? Không nên vì tiếc một bát mà bỏ cả một mâm. Sau này hối hận thì cũng muộn rồi.
- Chủ tịch Lam nói thì dễ nghe lắm, Thành phố Hạng Nam cũng là một trong những khu trực thuộc quan trọng của Khu kinh tế. 1,6 tỷ rót xuống lần này cũng phải giành cho Thành phố Hạng Nam mấy trăm triệu. Vậy Thành phố Hạng Nam các anh không cần tiền nữa à?
Còn Địa khu Giang Hoa chúng tôi thì khác, kinh tế kém hơn Hạng Nam các anh, cho nên chúng tôi cần phải nhận tiền hỗ trợ, tiền hỗ trợ này không những không được giảm đi mà còn phải tăng lên mới được. Chủ tịch thành phố Lam cũng đừng nói chúng tôi ích kỷ, đây cũng là chuyện không có cách nào. Không có tiền thì khó khăn lắm, tình cảnh của chúng tôi chắc Chủ tịch Lam chưa được nếm thử. Mộc Thành Chương cười lạnh nói.
- Ha ha, tiền rót xuống lần này còn chưa tiến hành phân phối mà đồng chí Mộc Thành Chương đã nhận phần rồi. Nếu đồng chí tự lo liệu được như vậy thì còn cần đến yy làm gì nữa? Vậy thì Bí thư Nhậm và Chủ nhiệm Diệp về hưu trước đi. Bởi vì việc này đồng chí Mộc Thành Chương có thể làm thay cơ mà. Lam Tồn Quân châm chọc nói, Mộc Thành Chương mặt đỏ bừng, cảm thấy mình đã vượt giới hạn rồi. Đăng bởi: admin