Phó chủ tịch huyện Tiểu Lưu dĩ nhiên buồn bực, vốn là muốn tiếp tục đi theo Trần Thiên Hòa thêm một năm nữa, sau khi được thăng lên cấp Cục trưởng rồi, ít nhất chức Bí thư huyện ủy cũng không quá khó khăn gì.
Không ngờ chả biết vì lỗi gì, mới đó mà đã bị Trần Thiên Hòa đẩy xuống làm phó chủ tịch huyện.
Đương nhiên, tiểu Lưu gặp vạ lây, chỉ là vật hy sinh trong cuộc vật tay của Diệp Phàm với Thứ trưởng Trần mà thôi.
Không lâu sau, Phong Nhất Tú đã trở lại.
- Nếu chủ nhiệm Khâu đã cấp xuống 500.000, cuối năm chúng ta cũng còn khoản tiền tiết kiệm. 1 triệu của Cục trưởng Lang chúng ta trả lại cho họ đi.
Diệp Phàm nói, tiền của Lang Phá Thiên có thể phỏng tay, trả sớm chừng nào tốt chừng đó. Lúc nãy mượn chỉ để chỉnh Trần Chấn Đông một chút mà thôi.
- Tôi lập tức sắp xếp một đồng chí ở phòng tài vụ đi giải quyết
Phong Nhất Tú đã gọi điện cho phòng tài vụ. Một lúc sau phòng tài vụ gọi điện đến, Phong Nhất Phong sau khi ừ à một hồi, vẻ mặt kinh ngạc nói với Diệp Phàm
- Chủ nhiệm Diệp, chúng ta chỉ trả 500.000.
- Chỉ trả 500.000, phải phải mượn 1 triệu sao? Không phải Cục trưởng Lang thấy chúng ta khó khăn, nên quyên tặng 500.000 cho chúng ta đón tết chứ?
Diệp Phàm thật sự hơi kinh ngạc, hỏi. Trong lòng nghĩ quan hệ của mình với Lang Phá Thiên khá thân thiết nên điều đó cũng có thể xảy ra.
Làm như vậy sao được. Bởi vì, Lang Phá Thiên lúc trước cũng có nói khoản tiền này là để bảo vệ sự an toàn của lãnh đạo trung ương, không thể chi vào việc khác, cái đó, dự án khác nhau, ý nghĩa cũng khác nhau.
Huống chi Lang Phá Thiên biết mình có tiền. Đừng nói là vài trăm ngàn, có vài trăm triệu thì cũng bỏ ra được. Cần gì phải cướp thịt từ trong miệng con hổ Đoàn nội vệ.
- Không phải, tôi đã hỏi bên kia rồi. Nói là lúc nãy,chủ nhiệm phòng tài vụ Trần Chấn Đông có chỉ thị trực tiếp cấp 500.000 cho Cục cảnh vệ... Nghe nói bên phòng Đốc tra vay tiền của Cục cảnh vệ, nên đã thay phòng Đốc tra trả trước 500.000.
Diệp Phàm vừa nghe thiếu chút nữa thì cười thành tiếng.
Biết mình đã liên kết với Phong Nhất Tú biển thủ thành công thành công 500,000. Trần Chấn Đông nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn không ổn ,cuối cùng vẫn tặng không 500.000.
Đương nhiên là vì che đậy, lão già này trước tiên nói là thay phòng đốc tra trả nợ trước. Cái này cũng là tín hiệu cuối cùng Trần Chấn Đông gửi cho mình. Cũng có nghĩa là, lão ta cấp 500.000 cuối cùng, còn lại 500.000 thì phòng đốc tra phải tự trả lấy.
- Tôi thực sự cảm ơn Chủ nhiệm Trần. Chủ nhiệm Trần thật tốt,đã suy nghĩ chu đáo giúp phòng đốc tra chúng tôi
Diệp Phàm tự mình nói, cười hehe gọi điện thoại cho Trần Chấn Đông biểu thị sự cảm tạ.
Đương nhiên, Trần Chấn Đông bên kia đang khạc ra máu.
“Cảm tạ cái rắm! Mày thật ra chỉ là thằng lừa gạt. Một kẻ khốn kiếp!” Gác máy,Trần Chấn Đông tức không chịu nổi chạy vào nhà vệ sinh hét lên vài tiếng.
Lão quăng mấy cái khăn mặt, lập tức dội mấy gáo nước lạnh mới cảm thấy tốt hơn một chút. Kỳ lạ, bình thường chủ nhiệm Trần rất sợ lạnh, không thể tưởng tượng được trong cái khí trời khoảng 10 độ c như hôm nay mà lão lại hạ mình xuống tắm nước lạnh.
Ngay cả chủ nhiệm Trần cũng bị chính cái điên cuồng của mình dọa cho kinh hãi một trận. Đi ra từ phòng vệ sinh gã nhìn chằm chằm vào cái vòi nước lạnh như băng kia mà lòng vẫn kinh hãi.
Buổi chiều 4 giờ, Diệp Phàm mới hoàn thành xong công việc. Đi ra khỏi văn phòng trung ương hắn không kìm được một tiếng thở dài, cả người nhẹ nhõm bước xuống.
Buổi tối phải tới đại viện Kiều Gia ăn cơm, vốn định về nhà ăn cơm tất niên với ba mẹ ở huyện Tứ Xuyên.Thế nhưng xem ra không kịp rồi. Tuy nhiên, Diệp phàm đã đặt chuyến bay tối, ăn cơm tối xong sẽ dẫn theo Kiều Viên Viên về nhà đón năm mới.
5 giờ Diệp Phàm từ Hồng Diệp bảo, đi thẳng đến đại viện Kiều Gia.
Buổi tối thời tiết thật đẹp trời không có tuyết,tuy nhiên, xung quanh tường viện lớp tuyết phủ từ hôm qua vẫn chưa tan hết.
hai cảnh sát vũ trang đứng gác cửavừa thấy Diệp Phàm đều cười chào hỏi'Chủ nhiệm Diệp'
- Mỗi người một gói, đón năm mới
Diệp Phàm cười lấy từ trong túi hai bao thuốc lá loai Đặc Cung vứt cho hai cảnh sát vũ trang đang canh cửa.
- Cám ơn chủ nhiệm Diệp.
Cảnh sát vũ trang đó cười hehe nói. Bởi vì từ trước đến nay Chủ nhiệm luôn là người hào phóng, hai vị cảnh sát vũ trang đó trong lòng cũng khâm hục lắm.
- Có người khác đến không?
Dù sao cũng quen thân rồi, Diệp Phàm nói. Đương nhiên muốn biết tối nay đại viện Kiều Gia có ai trở về ăn cơm giao thừa không.
Đừng coi thường những người trông cửa, quen thân rồi cũng có thể lấy được rất nhiều thông tin quan trọng từ chỗ anh ta. Chẳng hạn như tối nay có khách quýkhông, người Kiều gia có về đông đủ không, còn có khách lạ nào đang chờ không...
- Ngoại trừ ủy viên Kiều và Bộ Trưởng Kiều ra, cô em gái Kiều Nhã Lệ của họ cũng đã về rồi, còn có cả nhà cô ấy .Những nhười khác không có
.Một cảnh sát vũ trang nói.
- Ừ ...
Diệp Phàm gật đầu rồi đi vào đại viện Kiều gia.
Phát hiện Kiều Viễn Sơn và Kiều Hoành Sơn ngồi ở hai bên trái phải của chiếc ghế dành cho chủ nhân ở giữa đại sảnh. Chủ nhân ngồi trên chiếc ghế đó chính là ông cụ Kiều gia Kiều Quân Đỉnh cùng với bà xã Thái Như Tú .
Kiều Quân Đỉnh rất ít khi xuất hiện, chỉ ngày lễ ngày tết mới xuất hiện ở đại sảnh. Bình thường thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Hơn nữa, cả đời ông cụ chỉ ngồi lên được chức Chủ tịch huyện, cấp bậc cũng không cao
Còn bà xã của lão Thái Như Tú là một giáo viên bình thường , dù Kiều Quân Đỉnh làm Chủ tịch huyện, lão cũng không buộc bà xã đổi nghề. Thái Như Tú giảng dạy cả đời. Hai con người ấy cũng ân ái cả đời, hơn nữa, bằng lòng sống cuộc sống tầm thường cả đời.
Chiếc ghế thứ hai bên trái ghế Thái sư là cô em gái út Kiều Nhã Lệ và chồng Tằng Thủy Hưng. Tằng Thủy Hưng ở doanh nghiệp nhà nước đảm nhiệm phó tổng, đối chiếu với bên chính phủ cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Ở trong này, Diệp Phàm phát hiện một điều không ngờ tới. Người này chính Kiều Không Thành em họ của Nhị Kiều, lúc ấy đã từng học chung với Diệp Phàm ở trường Đảng trung ương.
Mà Diệp Phàm đảm nhiệm chức lớp phó, Kiều Không Thành cũng là Ủy viên trong ban cán bộ lớp nâng cao của trường Đảng, người này hiện đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thành phố tại thành phố Phổ Hải. Thành phố Phổ Hải là thành phố trực thuộc trung ương, Phó Chủ tịch thành phố cũng là cán bộ cấp phó tỉnh.
Bên dưới là đám tiểu bối của Kiều gia , như Kiều Thế Hào và Kiều Báo Quốc. Còn có Kiều Thanh Dương, Kiều Viên Viên, cùng với Kiều Quyên em gái Kiều Thế Hào.
Đương nhiên, có thể có tư cách ngồi ở đây đều là những người có thân phận tương tương xứng với Kiều Gia. Hơn nữa, là những họ hàng thân thích nhất.
Thấy Diệp Phàm tiến vào, Kiều Không Thành vẻ mặt nhiệt tình tiến lên chào hỏi đầu tiên:
- Chủ nhiệm Diệp đến rồi.
Kiều Không Thành không phải trực hệ với Kiều gia ,cho nên so với Diệp Phàm thì có họ xa hơn với Kiều Gia
Cho nên ở Kiều gia mặc dù anh ta đã là cán bộ cấp Thứ trưởng. Trừ nhị Kiều ra là người có cấp bậc cao nhất ở Kiều gia.
Nhưng, ở Kiều gia, Kiều Không Thành là người rất khiêm tốn. Trong lòng anh ta hiểu rõ, không có Nhị Kiều, Kiều Không Thành chẳng là cái gì cả..
- Ha hả, chúng ta là bạn học cũ mà.
Diệp Phàm cũng cười tủm tỉm giơ tay bắt tay Kiều Không Thành. Lúc trước ở LỚP NÂNG CAO trường Đảng trung ương, Kiều Không Thành không hiểu được mối quan hệ của Diệp Phàm với Kiều gia. Cho nên, với Diệp Phàm có thái độ không lạnh cũng chẳng nhạt.
Sau lại mặc dù là hiểu được, nhưng, thời điểm đó Diệp Phàm tuy là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở ở Việt Đông.
Cho nên cũng chẳng coi trọng lắm. Hiện tại đã khác ,vị trí mà Diệp Phàm ngồi lên khiến nhiều cán bộ địa phương phải ghen đỏ mắt. Kiều Không Thành tự nhiên cũng hạ thấp mình.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Diệp Phàm tiến đến chào hỏi ông cụ cùng với Nhị Kiều đánh, đang định ngồi sau, nhưng, Kiều Thế Hào vỗ chỗ bên cạnh nói
- Diệp Phàm, lại đây ngồi.
Ở Kiều gia, Diệp Phàm chơi thân nhất với anh họ Kiều Thế Hào của Viên Viên . Còn quan hệ giữa Kiều Báo Quốc anh ruột Kiều Viên Viên với Diệp Phàm lại không tốt lắm? Hai người trước kia còn vật tay qua lại, sau này dù nói đã giảng hòa rồi.
Nhưng, hiện tại hai người cũng đang âm thầm phân cao thấp. Kiều Báo Quốc hiện tại đảm nhiệm chức Chủ tịch Địa khu Nam Lĩnh tỉnh Nam Phúc, cũng là cái địa phương nghèo rớt mùng tơi.
So với vị trí hiện tại của Diệp Phàm,thì có thể nói là khác nhau một trời một vực. Cho nên tâm trạng của Kiều Báo Quốc rất phức tạp, ngồi cùng bà xã Tô Hương Lĩnh liếc nhìn Diệp Phàm, khuôn mặt chẳng nở một nụ cười.
Hơn nữa, thấy Kiều Thế Hào xích xuống một ghế, nhường ghế của mình cho Diệp Phàm.
Kiều Báo Quốc còn nhíu mày. Cái này tuy nói chỉ có là một động tác nhỏ, nhưng ý nghĩa khác nhau.
Tất nhiên là Kiều Thế Hào đặt vị trí của Diệp Phàm quan trọng hơn mình, tuy nói trong nhà ngồi khá tùy tiện.
Nhưng, thế hệ trước cùng thế hệ sau đều biết. Kỳ thật, vị trí trong nhà cũng phân cấp bậc cao thấp. Diệp Phàm dò xét, thấy ghế thể hiện theo cấp bậc.
- Thế Hào, ghế của anh thì anh cứ ngồi đi, túi của em còn chưa có chỗ để đây này.
Kiều Báo Quốc liếc mắt nhìn Kiều Thế Hòa một cái, không kìm nổi nói ra,
Bởi vì, y vốn ngồi ở phía dưới Kiều Thế Hào . Hơn nữa giữa 2 người còn có một chiếc ghế trống khoảng không một phen ghế dựa. Trên ghế đang đặt chiếc cặp của Kiều Bá Quốc,
Kiều Thế Hào muốn xịch xuống nhường ghế cho Diệp Phàm, nên, thuận tay đem túi da của Kiều Bá Quốc đặt lên đầu gối của Kiều Báo Quốc.
- Báo Quốc, em treo lên giùm anh.
Bà xã Kiều Báo Quốc ,Tô Hương Linh vội đứng lên nói đưa tay định cầm lấy túi da.
- Em nhiều chuyện cái gì?
Kiều Báo Quốc mặt trầm xuống, không có ý đưa túi.
Diệp Phàm vừa nhìn đã biết. Hóa ra là Kiều Bá Quốc thấy người anh họ Kiều Thế Hào tôn sùng mình, còn chủ động nhường ghế .Trong lòng thằn nhãi này ghen tức đến đỏ mặt.
Cũng khó trách, giờ Diệp Phàm đường đường là chủ nhiệm Phòng đốc tra văn phong trung ương, phó chủ nhiệm vănphòng chủ tịch. Trong khi đó Kiều Báo Quốc vẫn còn đang lăn lộn với chức Chủ tịch địa khu Nam Lĩnh tỉnh Nam Phúc. Ngay cái chức Bí thư đia ủy còn chưa với tới, đương nhiên trong lòng không thoải mái.
- Haha, tôi treo cho ngài .
Kiều Thế Hào vừa thấy cũng cảm thấy có chút thú vị cười đưa tay qua.
- Một cái túi da nhỏ như này em sao dám làm phiền anh, anh đường đường là Kiều đại sư trưởng mà.
Kiều Báo Quốc mãi mới nói móc được một câu, sau đó đưa cho bà xã Tô Hương Linh, ra hiệu cô đi treo lên .
Diệp Phàm giả bộ như chưa nhìn thấy hành động của Kiều Báo Quốc, đặt mông xuống chiếc ghế Kiều Thế Hào đã nhường ,hơn nữa ,còn vắt chéo chân.