Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không thể nào, chuyện lớn như vậy không hoạt động thì làm làm sao được? Phó Chủ tịch tỉnh à, tuyệt đối không được đâu. Anh xem hai chúng ta, vất vả công tác mấy chục năm, đến giờ râu tóc bạc trắng rồi mà vẫn chỉ được tiêu chuẩn đãi ngộ Phó bộ “tham chiếu”. Hơn nữa, anh xem bộ dáng kinh hãi của hắn căn bản chỉ là giả bộ mà thôi. Mẹ kiếp, cái tên thối tha đó cũng thật là chó ngáp phải ruồi.

Cố Hữu Toàn thật sự không nhịn nổi nữa.

- Haiz, có biện pháp gì chứ. Chúng ta cũng đã làm bao nhiêu năm rồi. Làm nữa thì có tác dụng gì. Diệp Phàm đến Tập đoàn Hoành Không mới gần hai năm, vậy mà đã thăng chức lên Phó Chủ tịch tỉnh rồi. Cái Thiệu Trung chẳng qua cũng chỉ là treo quan hàm trợ lý Chủ tịch tỉnh mà thôi. Diệp Phàm đúng là thăng chức theo tốc độ hỏa tiễn. Mẹ kiếp, là thế đạo gì không biết?

Ô Vân Sơn nhỏ giọng mắng.

Mặc kệ bao nhiêu đồng chí vẫn đang mắng thầm trong lòng, nhưng danh sách ủy viên ủy ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không được chốt như sau:

1. Bí thư Đảng ủy – Nhậm Thời Mãn.,

2. Phó Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ nhiệm _Diệp Phàm.

3. Phó Bí thư Đảng ủy kiêm Phó chủ nhiệm thường trực – Phong Hồ Ninh.

4. Phó Bí thư Đảng ủy kiêm Phó Chủ nhiệm – Mộc Hùng Phi ( trợ lý Chủ tịch tỉnh Điền Nam)

5. Phó Bí thư Đảng ủy, Phó chủ nhiệm – Bành Nhất Khải ( Trợ lý Chủ nhiệm Ủy ban Quốc tư)

6. Phó Chủ nhiệm – Nạp Mãi Đề Lâm.

7. Phó Chủ nhiệm – Dương Chí Thăng.

8. Trợ lý Chủ nhiệm, ủy viên – Kiều Báo Quốc.

9. Trợ lý chủ nhiệm, Ủy viên – Mộc Thành Chương.

10. Ủy viên – Lam Tồn Quân.

11. Ủy viên – Chu Gia Sinh

12. Ủy viên – Dương Chấn Đông.

13. Ủy viên – Cung Chí Quân.

Ăn cơm trưa xong, Diệp Phàm được Kim Thụ Dương kêu vào phòng nghỉ tạm.

- Có cảm thấy bất ngờ không?

Kim Thụ Dương khá khách khí.

- Nói bất ngờ thì nhẹ quá, cháu có cảm giác như sét đánh giữa trời nắng vậy. Tại sao có thể như vậy chứ, trước đó cấp trên không hề tiết lộ cho cháu điều gì. Cái này, đúng là sự bất ngờ rất lớn.

Diệp Phàm có chút oán giận.

- Ha ha, đừng trách bố vợ cháu, tất cả đều là để tốt cho cháu thôi. Cháu xem xem, bây giờ cháu là nhân vật số 2 của Khu kinh tế Hoành Không rồi, có phải cảm giác rất bất ngờ hay không?

Kim Thụ Dương cười nói.

- Thật sự là vượt sức tưởng tượng của cháu, theo lý lịch của cháu thì đích xác là không đạt tới tiêu chuẩn Phó Chủ tịch tỉnh. Vì vậy, tuy rằng tỉnh Thiên Vân đã cho cháu cơ hội, giới thiệu tôi. Nhưng tôi không coi trọng việc này lắm. Biết là chuyện không thể mà cứ cố đấm ăn xôi cũng chẳng có tác dụng, càng thêm phiền não mà thôi.

Diệp Phàm gật đầu nói.



- Hiện tại cháu đã biết vì sao thời gian trước Ban tổ chức Trung ương xuống dưới khảo hạch cháu chưa?

Kim Thụ Dương cười tủm tỉm nói.

- Lúc đó cháu còn tưởng rằng là họ xuống để khảo sát ủy ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không cơ, bởi vì khu kinh tế Hoành Không liên quan đến một bộ hai tỉnh, do đó những đồng chí chủ yếu được bộ khảo hạch cũng là chuyện bình thường. Lúc đó các đồng chí ở bộ cũng không hề nói với tôi điều gì, ngay cả bố vợ cháu và Bí thư Ninh cũng không hề nói nửa câu.

- Việc này thật ra cũng có tính ngẫu nhiên.

Km Thụ Dương nói.

- Tính ngẫu nhiên, lời này giải thích như thế nào?

Diệp Phàm khiêm tốn hỏi.

- Việc này vốn cha vợ cháu cũng không để tâm, dù sao biết không khả thi nên cũng không quan tâm. Tỉnh Thiên Vân đương nhiên là hảo ý, tuy nhiên những đồng chí ở tỉnh Thiên Vân phỏng chừng đại đa số cũng cho rằng chỉ là hứa suông mà thôi. Bởi vì cháu không thể lên được mà. Do đó việc Bí thư Ninh đề cử cháu không gặp trở ngại gì cả.

Kim Thụ Dương cười nói.

- Kết quả hiện tại chắc nhiều đồng chí hối hận vì đã nhất trí lắm nhỉ?

- Đương nhiên là có rồi. Tuy nhiên, gỗ đã đóng thuyền, bọn họ liệu có thể làm gì được cháu chứ. Hơn nữa, cháu có thể lên cũng đã để mọi người nhìn thấy thực lực của cháu, không thể biến thành có thể. Điều này chứng minh cái gì?

Kim Thụ Dương nói.

- Trưởng ban Kim, chú vẫn còn chưa nói sự ngẫu nhiên này mà.

Diệp Phàm hỏi.

Thời gian trước, chủ tịch Đường đến ban Tổ chức Trung ương kiểm tra công tác, lần này đến đây căn vản là không thông báo cho các đồng chí ở bộ biết. Lúc đó các đồng chí ở bộ vẫn đang họp, do bố vợ cháu chủ trì công tác. Trong khoảng thời gian ngắn, khiến cho mọi người luống cuống tay chân.

Tuy nhiên, Chủ tịch Đường thân thiết mời mọi người ngồi xuống. Ông ấy nói rất thoải mái, tuy nhiên chẳng ai dám ngồi xuống cả, tất cả đều đứng. Khi phát hiện các đồng chí cầm tài liệu trong tay cũng tùy ý lật xem. Thật là trùng hợp, đúng là may mắn.

Bởi vì, hôm đó các bộ và ủy ban trung ương đang thảo luận việc đề cử cái bộ cấp Phó tỉnh. Quyết định xem có báo cáo lên trên hay không.

Mà cậu là do tỉnh Thiên Vân đề cử lên, đương nhiên, bất kể có được hay không thì hội nghị cũng phải thảo luận một chút. Việc này thật ra cha vợ cháu cũng không bận tâm lắm, mà khi Chủ tịch Đường đi vào thì đang thảo luận vấn đề của cháu. Kết quả là chẳng cần phải nói nữa, tuyệt đại bộ phận ủy viên đều cho rằng cậu quá trẻ tuổi, kinh nghiệm lý lịch cũng không đủ. Tuy là có thành tích rõ ràng đấy nhưng vẫn nên để mấy năm nữa. Mà chú thấy, nhân cơ hội này có thể đưa cháu vào danh sách khảo hạch cán bộ cấp Phó tỉnh vào năm sau. Đối với điều này tuyệt đại bộ phận đồng chí cũng không có ý kiến gì, một số người biết quan hệ giữa cháu và ủy viên Kiều thì đều tỏ vẻ ủng hộ.

Đang chuẩn bị thảo luận sang đồng chí khác thì đồng chí Đường vào. Lúc đó Chủ tịch Đường lật xem tài liệu của cháu, liền cười nói.

Đồng chí Diệp Phàm này, sao chỗ nào tôi cũng nhìn thấy bóng dáng thể nhỉ. Rất tốt, rất tốt, mấy năm trước còn là đệ tử của tôi đấy. Hôm nay được giới thiệu lên đây để thảo luận, chứng tỏ cậu học trò này của tôi học tập rất thành công.

Chủ tịch Đường nói xong mọi người cười ồ lên. Còn Chủ nhiệm Điền từ ban tổ chức TW cùng đến vừa nghe lập tức cười nói: Chủ tịch, ngài không biết, đồng chí Diệp Phàm là người tạo nên rất nhiều kỳ tích đấy.

Chủ tịch Đường về nghe, nhất thời liền hứng thú, Chủ nhiệm Điền cũng “lăng xê” cháu lên một chút, nói thật, những lời của Chủ nhiệm Điền tuy mộc mạc, cũng không tâng bốc cháu, nhưng những điều ông ấy nói đều là sự thực, rất có sức mạnh.

Về sau, Chủ tịch Đường bắt tay với các đồng chí, sau đó không nói gì nữa liền rời đi.

Cha vợ cháu vừa nhìn thấy có cửa rồi, liền ra hiệu cho chú. Chú lập tức nói, Diệp Phàm nếu đã có được nhiều thành tích như vậy, liệu chúng ta có nên phá lệ hay không.

Mặc dù là không biết kết quả, nhưng coi như đã bắt kịp bước chân của Chủ tịch. Hơn nữa, tỉnh Thiên Vân là tỉnh lớn, giới thiệu đồng chí Diệp Phàm nhất định là hy vọng đồng chí ấy có thể lên được vị trí công tác trọng yếu hơn.

Mà lời của chú vừa xong, không ngờ năm sáu đồng chí của bộ và ủy ban trung ương lập tức tỏ thái độ là có thể ngoại lệ. Thậm chí có đồng chí còn đề nghị có nên đề cử trọng điểm hơn một chút hay không. Tuy nhiên, lại bị cha vợ cậu phủ quyết. Cáu cũng đừng trách cha vợ cậu nhé.



Kim Thụ Dương cười nói.

- Không đâu, cha vợ cháu là dĩ thoái vi tiến mà. Dù sao việc này chủ tịch đều đã nói rồi, trọng điểm hay không trọng điểm đều chẳng sao cả.

Diệp Phàm cười nói.

- Không tồi, năng lực lĩnh hội của cháu hiện tại được tăng lên không ít rồi.

Kim Thụ Dương cười nói.

- Việc này cháu phải cảm ơn sự ủng hộ của chú Dương rồi, nếu không có đề nghị của chú thì cháu đã thất bại rồi.

Diệp Phàm vẻ mặt cảm kích.

- Ha ha, cháu ấy à…

Kim Thụ Dương vuốt vuốt cằm, cảm giác rất hưởng thụ đối với lời nói của Diệp Phàm.

Cười nói:

- Chú đâu có ra sức đâu, mấu chốt là chỗ cha vợ cháu kìa. Mà quan trọng nhất là lời của Chủ tịch Đường và Chủ nhiệm Điền. Còn nói lời cuối cùng kia thì cũng chỉ là té nước theo mưa thôi. Cháu nhớ đến bọn họ là được rồi, công tác cho tốt, đừng phụ lại sự kỳ vọng của các lãnh đạo đối với mình.

- Đó là đương nhiên, nhưng cháu vẫn phải cảm ơn chú Kim nhiều. Nếu không có đề nghị cuối cùng của chú thì đã không có chuyện gì rồi.

- Ha ha…

Kim Thụ Dương mỉm cười nói.

- Tuy thế, đồng chí Chu Tuế Nguyệt không hiểu là đã xảy ra chuyện gì. Đồng chí này hình như là Tỉnh ủy Thiên Vân đánh trống ghi tên để được bầu làm Bí thư Đảng ủy của Ủy ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không. Vậy mà bỗng chốc lại như vậy, chắc trong lòng buồn bực lắm.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, ở đây tự nhiên là có huyền cơ rồi. Vốn là tỉnh Thiên Vân dự tính như vậy, tuy nhiên sau khi Ủy viên Kiều thấy cháu có cơ hội, liền quyết định tranh thủ cho cháu một phen.

Liên quan đến chuyện này cũng là đã thông khí với đồng chí Chí hòa rồi. Đồng chí Chí Hòa đương nhiên cũng lo lắng cho tiền đồ của cháu. Cho nên, đồng chí Chu Tuế Nguyệt liền bị gác sang một bên. Ở đây thật ra còn có một nguyên nhân khác.

Phỏng chừng các đồng chí ở Quốc vụ viện cũng nhìn thấy tiềm lực phát triển của Khu kinh tế. Cho nên, có đồng chí đưa ra có thể làm một thí điểm.

Lấy Khu kinh tế Hoành Không làm thí điểm xem có mâu thuẫn gì không, đặc điểm phát triển là gì.


Nếu như có thể thành công, sau này cũng có thể tạo cơ sở cho những khu kinh tế ở các tỉnh khác.


Cho nên, Quốc vụ viện có ý trực tiếp cử đồng chí xuống dưới tiếp nhận.


Kim Thụ Dương nói.


- Cho đến bây giờ đã có tin tức gì của đồng chí Nhậm Thời Mãn hay chưa? Chú Kim hãy nói một chút về tình hình của ông ấy xem, dù sao sau này đó cũng là đồng nghiệp, là lãnh đạo của cháu nữa mà.


Diệp Phàm nói.


- Cũng là, đồng chí Thời Mãn nguyên công tác tác tại Văn phòng quản lý, đảm nhiệm chức Phó thư ký trưởng. Đương nhiên, cấp bậc của ông ấy là cấp thứ trưởng. Lần này ông ấy được xếp xuống dưới còn có một nguyên nhân, ông ấy đến Khu kinh tế Hoành Không chỉ là tạm một thời gian, phỏng chừng không lâu sau Tỉnh ủy Thiên Vân sẽ có điều chỉnh.


Kim Thụ Dương nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK