Diệp Phàm nói
- Được rồi, bản cô nương đây đại nhân đại nghĩa, không so đo với anh, gọi thì gọi. ha ha …
Mai Phán Nhi lại được một trận cười, hắn suýt chút nữa rơi cả tròng mắt.
Nhưng khi nghe Mai Phán Nhi tự xưng là cô nương, hắn có chút rục rịch, hóa ra Mai Phán Nhi chưa kết hôn nếu không thì đã không tự xưng là cô nương.
- Vậy tôi cũng xin bất kính, Phán Nhi, doanh nghiệp đồng Tinh Mậu đó là thế nào?
Diệp Phàm gượng cười nói.
- Doanh nghiệp đồng Tinh Mậu đó thuộc tập đoàn Thiên Thần Giang Nam, Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Thiên Thần tên là Phượng Hướng Nguyên.Vốn của Thiên Thần tương đối hùng hậu, có thể lên tới hàng trăm triệu. Tập đoàn đó chủ yếu luyện đồng, đồng sợi và gia công sản phẩm chê tác từ đồng. Công ty TNHH đồng Tinh Mậu tại Đông Hà Giang Đô chỉ là một công ty con của tập đoàn Thiên Thần.
Mai Phán Nhi nói đến đây, sắc mặt Diệp Phàm đã có chút khó coi.
Cô gái này rất thông minh, thế là đã rõ, còn nói thêm:
- Đừng hiểu nhầm, mặc dù Chủ tịch Hội đồng quản trị họ Phượng nhưng không phải là Phượng gia ở thủ đô, bọn họ đều không liên quan gì đến nhau.
- Ha ha, sản nghiệp của Phượng gia ở kinh thành cũng không liên quan gì đến tôi, thì lo gì chứ?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói che giấu chút xấu hổ bên trong, Kiểu này là nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Phượng gia ở thủ đô không bước chân vào con đường làm ăn kinh tế, nếu thật sự Chủ tịch Diệp muốn tìm hiểu tận gốc rễ thì tôi cũng có thể giúp cho anh một con đường.
Mai Phán Nhi dừng lại cố ý câu xem thế nào.
- Cô có điều kiện gì?
Diệp Phàm là người hiểu biết, Mai Phán Nhi không phải vô duyên vô cớ mà lại đưa ra ý kiến đó. Huống chi bản thân lại chẳng có gì khiến cô ấy động lòng. Vì thế, trong lời nói này nhất định có liên quan đến chút lợi ích nào đây.
- Đưa ba Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn là được rồi, ha ha…
Mai Phán Nhi mỉm cười.
- Ba viên, quá nhiều rồi, việc này, không làm được.
Diệp Phàm đau xót lắc đầu.
- Được rồi, không nói nữa, doanh nghiệp đồng Tinh Mậu cũng không có quan hệ gì với tôi, còn nói đến nó làm gì nữa.
Mai Phán Nhi không nói, Diệp Phàm biết cô ấy đang nói điều kiện với mình.
- Cô hãy nói trước sự việc rõ ràng xem có xứng đáng với ba viên thuốc không.
Diệp Phàm nói.
- Nếu anh biết được bí mật của doanh nghiệp đó, anh nghĩ xem có ích gì không?
Mai Phán Nhi không phải chỉ là lợi hại thông thường , thiếu sót một chút.
- Ba viên.
Có người nào đó đau lòng gật đầu.
- Trưởng phòng tài vụ của Doanh nghiệp Tinh Mậu đó là Tôn Tẫn Trọng, người này không háo sắc, tiền cũng không thiếu. Nhưng lại có một cô con gái câm điếc là Tôn Mỹ Mỹ, tốn bao nhiêu tiền của nhưng cũng không chữa khỏi. Chủ tịch Diệp hình như cũng hiểu về thuốc, hơn nữa, tôi còn cảm giác anh như một người kỳ lạ có thể tìm cách chữa khỏi bệnh cho con gái ông ta. Nghe nói Tôn Mỹ Mỹ không phải là câm điếc bẩm sinh mà sau này khi một lần ăn cơm bị ngạnh nên mới câm điếc.
Mai Phán Nhi thản nhiên cười nói.
- Ồ, cảm ơn cô. Tôi sẽ thử xem sao.
Diệp Phàm cười nói, tâm tư thay đổi nhanh, liền nói:
- Nhưng, doanh nghiệp đồng Tinh Mậu và Phán Nhi có dùng đến tám gậy cũng không đánh tới, vậy mà Phán Nhi lại có hứng thú với Trưởng phòng tài chính, thật kỳ lạ. Phán Nhi không phải thấy nhàn chán vô vị mà lại quan tâm đến một Trưởng phòng tài chính chứ. Lẽ nào Tôn Mỹ Mỹ lại giống Phan An
- Trong lúc vô ý nghe được, chú ý hắn ta, tôi không phải loại nhà tình vậy.
Mai Phán Nhi buột miệng nói.
- Thật như vậy sao?
Diệp Phàm quay người, nhìn chằm chằm Mai Phán Nhi.
- Không như vậy thì còn thế nào nữa?
Mai Phán Nhi tức giận, liếc nhìn hắn.
- Ha ha, nhưng nghe đồn đại, công ty thuộc tập đoàn Mai gia cũng có doanh nghiệp chế tạo đồng. Thật khéo đúng không?
Diệp Phàm gượng cười, khuôn mặt tươi tỉnh chợt lóe lên rồi biến mất.
- Anh nói thế có ý gì, anh đã điều tra Mai gia nhà chúng tôi….
- Như nhau thôi.
Diệp Phàm nói:
- Tôi không có hứng thú điều tra Mai gia nhà cô, chỉ là có lần Thiên Kiệt uống rượu say nói là ở thành phố Thương Hải, cách Thủy Châu không xa, Mai gia cũng có một nhà máy sản xuất dây điện. Và nguyên liệu chủ yếu là đồng sợi. Vừa may khi đó chúng tôi nghe thấy ở thành phố Thương Hải có một nhà máy như thế, không thể là công ty con của tập đoàn Thiên Thần chứ?
- Anh…
Mai Phán Nhi nghẹn ngào, trừng mắt nhìn Diệp Phàm, một lúc sau mới châm chọc nói:
- Tôi thấy Chủ tịch Diệp làm một chủ tịch huyện thì thật là đáng tiếc, anh nên làm công an quốc gia thì thích hợp hơn.
- Cám ơn ý tốt của cô, nhưng người ta lại thấy gai mắt, thật uổng công.
Diệp Phàm hắng giọng cười.
- Được rồi, không nói với anh nữa. Anh đã nắm rõ về Tôn Tẫn Trọng rồi, còn việc mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn sau này chúng tôi sẽ hỗ trợ anh thanh tra. Còn nữa, mỏ đồng trấn Thanh Sơn của các anh, Mai gia chúng tôi sẽ hợp tác đầu tư.
Mai Phán Nhi đã phải ngả chiêu bài.
- Việc này không làm cho các vị lo lắng nữa.
Diệp Phàm khoát tay áo, liếc mắt nhìn Mai Phán Nhi, rồi trêu chọc:
- Âu yếm sẽ thế nào?
- Anh…
Mai Phán Nhi liếc nhìn Diệp Phàm, thẻ hiện rõ sự khing thường.
- Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi đâu có giống con cóc đâu, hừ.
Diệp Phàm cũng tức giận, trừng mắt nhìn Mai Phán Nhi.
Hai người cùng nhìn nhau
Khoảng chứng hai phút đồng hồ.
- Ha ha ha, muốn âu yếm thì phải có bản lĩnh, Mai Phán Nhi tôi chỉ phục người có bản lĩnh thôi.
Mai Phán Nhi đột nhiên mỉm cười, ngồi trên ghế, cười sảng khoái.
- Cô nói, bản lĩnh gì?
Diệp Phàm lại liếc mắt nhìn cô thản nhiên nói.
Mai Phán Nhi không lên tiếng, nhìn xuống phía dưới, rồi đột nhiên có chủ ý, chỉ vào cây trúc đứng một mình đằng sau lầu gỗ cười nói:
- Anh có thể đưa tôi đến chỗ cây đó và đứng trên đó 3 phút tôi sẽ phục anh.
- Để tôi xem thế nào đã.
Diệp Phàm thản nhiên nói, hai người cùng đi ra đằng sau lầu gỗ, đến gần nhìn, Diệp Phàm bỗng chuyển sắc mặt.
Đằng sau lầu gỗ có một bụi trúc, nhưng chỉ có một vây lại không mọc trong bụi trúc đó mà lại sống độc lập ở nơi cách bụi trúc khoảng 20 mét. Cây trúc này rất lớn, cao đến 10 mét.
Nhưng trên lại rất yếu ớt, không nói đến việc cùng một người đứng trên đỉnh đó 3 phút, mà chỉ một con khỉ đứng trên đỉnh đó cũng không nổi 3 phút.
Dù sao ngọn trúc cũng rất nhỏ, không chịu nổi sức một người đứng lên, không chừng khi vừa lên được ngọn thì cây trúc đã gãy đoạn ra rồi, huống chi là hai người cùng lên.
Mai Phán Nhi nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể hoàn thành được nhiệm vụ mà cô đã nói ra.
- Việc này quả thật khó khăn, đơn giản là không có khả năng làm được.
Diệp Phàm cố ý thở dài, nhìn xung quanh, giật mình, có chút so đo.
- Ha ha ha, đương nhiên rồi, làm được chỉ có thể là thần tiên. Bản cô nương lại dễ âu yếm thế sao? Nếu làm được thì anh chắc chắn là thần tiên, thần tiên muốn âu yếm bản cô nương, bản cô nương nhân, Còn nữa, nếu không làm được thì phải giúp Mai gia loại bỏ Tôn Tẫn Trọng, tôi tin rằng anh cũng có biện pháp cả chứ?
- Mai Phán Nhi đắc ý, ăn đứt tư thế của người ta.
- Nếu tôi làm được thì cô không nuốt lời chứ?
Diệp Phàm cười nói.
- Đó là việc không thể làm được. Nuốt lời không phải là bệnh cảu Mai Phán Nhi này.
Mai Phán Nhi thái độ kiên định.
- Được, tối nay có thể âu yếm rồi.
Diệp Phàm kêu lên một tiếng, thả người sang một bên chạy, trên tay cầm một chiếc khó chuông bay lên, ôm vào một cây to 30 mét. Diệp Phàm lại xuyên sang bện kia, cứ làm như thế, ôm hai bên xong tiến lên trên, như con báo trèo lên cây vậy, thoắt một cái đã lên đến ngọn cây trúc, tiện tay, hắn lấy trúc làm trung tâm quấn quanh như sợi dây thừng rồi thả mình xuống phía dưới đất.
- Anh đang làm gì thế?
Mai Phán Nhi như không hiểu anh ta đang làm gì, như kẻ điên dang chơi đùa trên cây trúc.
Vì trên tay Diệp Phàm đang cầm là Chùy Lưu Tinh, là của Kiều Viên Viên, và trên danh nghĩa là chùy. Thực ra phía trước có vài chuông nhỏ, cũng có cả cái như đậu tương lớn
Những dây chuông liên tiếp kia mới nhỏ. Nhỏ như sợi dây câu cá. Sau khi phát đi, chuông chùy này có thể bay đi, có thể công kích mục tiêu trong phạm vi 80 mét.
Bởi vì lần trước trên chiến trận Glasgow, chùy Lưu Tinh đã có chút hỏng, vì thế Diệp Phàm đã nhận sửa chữa nó, nên Kiều Viên Viên đã đưa cho anh ta.
Không ngờ đến hôm nay đã thể hiện được công dụng, là dụng cụ để Diệp Phàm có thể gần gũi, phải cho Kiều Viên Viên biết và sẽ tức trợn mắt lên.
Vì sợi dây này rất mảnh, cộng thêm vào buổi tối nên Mai Phán Nhi không hề nhìn rõ sợi dây này, nên mới hỏi như vậy.
- Được rồi.
Hắn cười, đưa tay ra, và ngay lập tức mai Phán Nhi đã bị hắn ôm hẳn lên trên cây trúc.
Mai Phán Nhi hét lên một tiếng chói tai, không lâu sau cô phát hiện ra mình đang run rẩy đứng trên đỉnh cây trúc. Lúc đầu kinh hãi, sau rồi đã bình tĩnh trở lại, và cũng muốn biết xem hắn muốn làm gì. Bởi vì Mai Diệc Thu của Mai gia rất có bản lĩnh, vì thế, Mai Phán Nhi cũng biết một chút tin tức liên quan đến Quốc thuật.
Diệp Phàm nhanh chóng đưa Mai Phán Nhi lên tận ngọn cây trúc, hướng lên trên con lăn đứng trên dây chùy Lưu Tinh, một chân trên ngọn cây trúc, thuận tay điều chỉnh vị trí, Mai Phán Nhi hét lên, và Diệp Phàm ôm trọn trong tay.
Hắng giọng cười:
- Cô nhìn kỹ đi, ba phút nhé, tuyệt đối không có vấn đề gì.
- Anh …. Anh làm sao có thể làm được.
Mai Phán Nhi mở to mắt nhìn Diệp Phàm, đưa tay ra thụi vào ngực Diệp Phàm.
Bởi vì sợi dây quá nhỏ, nên khiến Mai Phán Nhi có cảm giác như cùng Diệp Phàm đứng trên ngọn cây trúc, cái cảnh dọa người này, Mai Phán Nhi suýt chút nữa hôn mê. May mà khi đó bộ phim “Ngọa Hổ Tàng Long” vừa mới quay, nếu không, Mai Phán Nhi chắc chắn sẽ cho rằng Diệp Phàm là đồ đệ của Lý Thái Sư gì đó.
- Ôm chặt vào, nếu buông tay ra là chúng ta sẽ rơi xuống dưới, ha ha, mỹ nhân đã rủn người ra, nếu có chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm.
Hắn ta cười nói, cảm thấy hai tay Mai Phán Nhi thu lại, càng ôm chặt hơn.
Ngực Mai Phán Nhi ép vào Diệp Phàm khiến nó cứng lên, đến mức bất nhã chạm vào cả mông của Phán Nhi. Mai Phán Nhi toàn thân run rẩy, vật đó bỗng nhiên cứng lên, chạm vào ‘điểm mấu chốt’ của Mai Phán Nhi.