Aoi Ichiro đưa tay ra nắm tay Diệp Phàm, miệng nói tiếng phổ thông rất chuẩn.
- Chúng ta lập tức lên đường chứ, Ma Xuyên cách Đức Bình khá xa, chúng ta tranh thủ về trước khi trời tối. Món ăn thôn quê ở Ma Xuyên khá nổi danh, tôi sẽ dùng món ngon đặc sắc nhất chiêu đãi Aoi tiên sinh.
Diệp Phàm trong lòng thật sự cao hứng, Aoi Ichiro có thể đồng ý đi Ma Xuyên, thì chính mình còn có hy vọng. Về chuyện đi dạo một vòng những nơi khác, về sau tính.
- Chủ tịch huyện Diệp, anh tới trễ, khà khà...
Đột nhiên, phía sau Aoi xuất hiện một phụ nữ đi tới, mông to cùng tướng tá cũng không nhỏ, nhìn Diệp Phàm cười, trong tiếng cười có ý sung mãn rất cao và chút hương vị khinh thường.
- Cô là...
Diệp Phàm trong lòng chấn động, mở miệng hỏi, mặt hướng nhìn về phía nữ phiên dịch mà Aoi đi cùng.
Còn tưởng rằng là thành viên trong đoàn khảo sát của Aoi Ichiro, tuy nhiên, theo lời nói mà cô này nói ra có cảm giác có chút không ổn. Bởi vì, khẩu âm đó, hình như không giống như là khẩu âm của người Nhật Bản, thằng nhãi này âm thầm nói: "Con mẹ nó, sẽ không phức tạp đến mức nhảy ra một đoàn người khác đến đây nữa chứ.”
- Loại tiểu nhân như tôi Chủ tịch huyện Diệp không biết cũng phải, Chủ tịch huyện Diệp đã hỏi, tôi đây chỉ còn cách phải nói cho Chủ tịch huyện Diệp biết thôi. Khà khà...
Người phụ nữ này mỉm cười vài cái, trước bộ ngực to kia hai luồng thịt run rẩy, nhìn Diệp Phàm lúc này có chút biến sắc liếc mắt một cái, mới nói:
- Tôi là Dương Kiều Kiều, cục trưởng trù bị cục Thông tin huyện Hồng Sa Châu. Hôm nay, nhận ủy thác riêng của Chủ tịch huyện Quách đến mời Aoi tiên sinh đến Hồng Sa Châu chính thức khảo sát đầu tư. Hơn nữa, Aoi tiên sinh đã chính thức đồng ý.
Dương Kiều Kiều đem hai chữ 'Chính thức' đặc biệt nhấn mạnh nói.
Diệp Phàm kia tận đáy lòng như trầm xuống, biết không may rồi. Tuy nhiên, thằng nhãi này đã trải qua thời gian dài rèn luyện, sự trầm ổn đã luyện được rất thành thạo chợt cười nói:
- Tôi đây xin được chúc mừng Hồng Sa Châu các vị.
Chuyển hướng sang nhìn Aoi nói:
- Aoi tiên sinh, chúc mừng ngài, các ngài đã lựa chọn Hồng Sa Châu, Ma Xuyên chúng tôi áng chừng đã không còn hy vọng, vậy xin cáo từ, ở huyện tôi còn có việc.
Nhìn bóng dáng Aoi đi xa dần, Diệp Phàm miệng luôn cười lạnh, suy nghĩ nói: "Aoi, nếu phải chơi, chúng ta chơi lớn một chút. Nếu không muốn tiếp tục bị bệnh liệt dương, chúng ta đấu một trận. Hồng Sa Châu...”
- Làm thế nào đây Chủ tịch huyện?
Nông Viện Viện khẩn trương đến độ muốn khóc, mắng Hồng Sa Châu không biết xấu hổ, đến Dương Kiều Kiều cũng bị mắng.
- Không có việc gì, Aoi đi rồi, chúng ta sẽ tìm những người khác. Việc này mặc kệ đi, chúng ta đến cục Giao thông một chuyến trước, xem có thể kiếm được khoản tiền nào mang về hay không, coi như là một chút bồi thường.
Diệp Phàm mặt đơ ra, nói.
Xe vừa mới nổ máy, Diệp Phàm liền có điện thoại.
- Đại ca, em Phạm Cương đây.
Bên trong truyền ra tiếng Phạm Cương. Phạm Cương là em trai ruột của Tây Thi đầu bếp Phạm Xuân Hương ở thị trấn Lâm Tuyền, cũng có thân thủ tam đẳng.
Vốn là Thiết Chiêm Hùng muốn giữ y cho Báo Săn, tuy nhiên sau do Diệp Phàm có sự tính toán khác. Cho nên, Phạm Cương đầu tiên là bị đặc biệt chiêu dụ vào hàng ngũ Báo Săn, ngay lập tức được tăng lên chức thượng úy phó Đại đội trưởng.
Không lâu, lại theo Báo Săn chuyển nghề, trực tiếp bị Diệp Phàm cài vào sở An ninh Quốc gia phòng Trinh sát Phản gián, hiện tại đã ngồi lên vị trí Phó trưởng phòng. Tất nhiên, hết thảy đều là Diệp Phàm kính nhờ Thiết Chiêm Hùng đại ca giúp. Thiết Chiêm Hùng hiểu được tâm tư tiểu đệ, cho nên cũng hoàn thành tất.
- Ừ, thế nào? Bây giờ có ổn không?
Diệp Phàm tươi cười hỏi.
- Vẫn ổn, đó đều là công lao của đại ca. Đại ca, buổi trưa em mời anh ăn cơm.
Phạm Cương cười nói.
- Ăn cơm, cậu ở Thủy Châu, ăn cái rắm?
Diệp Phàm tức giận hừ giọng, trong lòng chính hỏa bốc cao, sao có tâm tình mà ăn cơm.
- Ha ha ha... Đại ca, em hiện cũng đang ở Đức Bình, có việc cần làm, chuẩn bị dùng cơm trưa xong sẽ đi.
Phạm Cương hơi có vẻ tự đắc.
- Xử lý chuyện gì?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi. Chợt, thằng nhãi này liền phản ứng lại, bổ sung thêm nói:
- Không thể nói thì thôi, chuyện của các cậu phải giữ bí mật, anh vừa rồi quên mất.
- Không có gì, đại ca cũng không phải người ngoài, Phạm Cương em không tin anh thì còn tin tưởng ai?
Phạm Cương cười nói, ngừng lại một chút nói thêm:
- Xuống đây xử lý án về gián điệp. Đức Bình không phải có công ty Hoa Hạ Vũ Thánh sao, là xí nghiệp liên doanh có vốn Đài Loan.
Nghe nói một công ty con trực thuộc bên dưới của Hoa Hạ Vũ Thánh tập đoàn. Chuyên kinh doanh ống, chế phẩm plastic, còn nhận xây dựng công trình bằng gỗ, lắp đặt ống dẫn...
Năm trước có thông tin truyền ra nói là công ty có tên tiểu chủ quản rất khả nghi, hoạt động gián điệp, cho nên, tỉnh phái người xuống điều tra xong liền niêm phong công ty, đã đình chỉ hoạt động một tháng rồi.
Tuy nhiên, sau khi trải qua điều tra lấy chứng cứ, biết công ty bọn họ bị oan uổng, là do phía đối đầu với công ty bọn họ là công ty Vạn Thông bày mưu vu cáo hãm hại.
Tháng 12 năm ngoái, Đức Bình không phải đang tiến hành giai đoạn đấu thầu quốc lộ La Thủy sao, Những công ty đấu thầu trong đó có công ty Vạn Thông và Vũ Thánh.
- Nếu đã đổ oan cho người ta, các cậu không phải là nên hủy bỏ niêm phong sao.
Diệp Phàm thuận miệng cười nói, chợt giật mình, hỏi:
- Công ty Vũ Thánh người phụ trách tên gọi là gì?
- Đó là đương nhiên, em đang chuẩn bị ký lệnh hủy, đã cùng lãnh đạo tỉnh nói qua. Văn kiện đã chuyển cho người phụ trách Uông Bố Xuân Cục An ninh Quốc gia Đức Bình, đến đây được vài ngày, mệt đến sắp chết. Giữa trưa bọn họ mời khách, ăn qua loa một chút liền đi về.
Về phần người phụ trách công ty kia, tên Hầu Kim An, là Giám đốc của tập đoàn Hoa Hạ Vũ Thánh chi nhánh Đức Bình.
Một người thanh niên không tồi, bộ dạng khá, cũng rất sành, thậm chí có thể nói là có chút gian hoạt, có khiếu không tồi trong việc buôn bán.
Phạm Cương thuận miệng đáp lời, không hề nghĩ tới câu hỏi Diệp Phàm là có ý tứ khác.
- Tên này không tồi, hiện ở trong tay có quyền, có thể ký tên vào văn kiện nặng ký như vậy, ha hả...
Diệp Phàm cũng thật cao hứng, Phạm Xuân Hương hầu hạ mình như là Hoàng đế, nhìn thấy đệ đệ của cô ấy ngẩng được đầu tự nhiên thấy cao hứng.
- Vận khí tốt ha hả…
Phạm Cương hắng giọng cười nói. Phạm Cương trước kia bị người của Lôi gia trại gọi là Yêu Côn, ngay lúc đó Trưởng thôn Mã Cái Thiên đã bị y bắt dâm ở ngay tại cây ngô.
Không thể không vì Phạm Cương đến xã tín dụng đảm bảo vay về một khoản tiền, cho vào học một trường đại học. Người rất thông minh, hơn nữa, thêm lòng lang dạ sói, tuy nói tuổi chỉ lớn một chút so Diệp Phàm, nếu bàn về mặt khôn vặt, phỏng chừng Diệp Phàm chính mình cũng không thể không thừa nhận thằng ranh này đúng là thiên tài.
- May mắn thôi, có ý gì đây?
Diệp Phàm không rõ, truy vấn hỏi.
- Trưởng phòng của bọn em vừa lúc bị bệnh, hơn nữa người cũng vào tuổi 59, phỏng chừng tháng 8 hay 9 năm nay phải về hưu thôi. Cho nên, cấp trên bảo em thay thế ông ta làm chút chuyện khổ sai trước.
Phạm Cương miệng nói thao thao, kỳ thật trong lòng sớm đã vui như nở hoa rồi.
- À, ra là thằng ranh cậu rắp tâm bất lương có phải hay không, cứ nhìn chăm chú vào vị trí kia?
Trong lòng Diệp Phàm cũng rất vui, buông lời trêu chọc nói, nếu Phạm Cương có thể ngồi lên vị trí Trưởng phòng, đó coi như là một bước tiến nhanh chóng.
- Ha hả, cái này hơi khó khăn, em tạm thời chỉ là quản lý. Tư cách còn quá non, người thích hợp với vị trí kia nhiều không đếm hết, phỏng chừng sẽ không có nhiều kịch để diễn, hay là đại ca lại giúp một tay, nếu anh đã có thể giúp em tiến vào sở An ninh Quốc gia, bên trong khẳng định có người quen có phải hay không? Tiểu đệ về sau ngồi yên vị rồi, còn không phải sẽ vì đại ca mà đi theo làm tùy tùng sao.
Thằng nhãi này vừa chuyển lời, lại bắt đầu ba hoa đây.
“Thằng ranh này, trước kia giúp cậu đó là nhờ có Thiết ca ra mặt mọi chuyện mới thành. Hiện tại Thiết ca sắp rời khỏi Thủy Châu, người ta cũng không có khả năng giúp đỡ được cậu, vì cũng khá phiền toái.
Về phần ông anh đây, quen cái chó gì...”
Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, miệng mắng:
- Phạm Cương, cậu nếu bị người ta coi là Yêu Côn, vậy lấy yêu tính của cậu ra đi.
Có nhiều việc chỉ có thể dựa vào chính mình, đừng cả ngày trông cậy vào người khác. Lần trước chuyện đó là bởi vì nhờ có người khác ra mặt giúp, lần này thì không có khả năng, sao lại đi làm phiền người khác được nữa.
Huống chi người đó hiện tại đã không còn ở tại Nam Phúc, ngoài tầm tay với. Tin tưởng Phạm Cương cậu chính là một chú ngựa ô, từ việc cậu có thể thay thế Trưởng phòng của mình thì có thể nhìn thấy được.
Hy vọng của cậu quá lớn, bằng không, lãnh đạo sao lại bảo cậu phụ trách, mà không phải là Phó trưởng phòng hoặc là ai khác, đừng nói với tôi phòng cậu chỉ có mỗi cậu là Phó trưởng phòng. Xuất yêu tính của cậu ra, không sợ vị kia không bố trí đến tay.”
- Đúng thế, phòng chúng em có ba vị Phó trưởng phòng, kỳ thật đối với việc an bài em thay Quyền trưởng phòng đã khiến hai Phó trưởng phòng còn náo loạn. Nào là nói bọn họ đều đã tại vị bảy tám năm, đến cuối cùng thì Quyền trưởng phòng lại do em, một người vừa mới bước chân vào sở tỉnh không đến một năm, kẻ từ bộ đội chuyển sang quân nhân. Tuy nhiên, Trưởng phòng của chúng em câu đầu tiên nói thiếu chút nữa đã nghẹn tử bọn họ, ha ha ha...
Phạm Cương đắc ý không ngừng, mỉm cười.