Diệp Phàm cố ý nói, lại móc ra từ trong túi một bao thuốc lá Phù Dung.
Thật ra sau khi Diệp Phàm lên làm lớp trưởng, hắn thông qua đám người Ngư Thái, Vệ Thiết Thanh hỏi thăm, đã sớm biết được thói quen của Hiệu trưởng Lâm.
Nghe nói người này thường xuyên hút loại thuốc Đại Tiền Môn một bao hai đồng, điểm này khiến đám người Diệp Phàm có chút không thể tưởng tượng nổi.
Lúc ấy sau khi hỏi thăm rõ ràng, Tiền Hồng Tiêu liền không nhịn được kêu lên:-Không thể nào, lão Vệ, có phải anh hỏi thăm nhầm hay không?
Lâm Đức Trì đường đường là Hiệu phó trường đảng Tỉnh ủy, Hiệu trưởng là Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm, y chỉ đeo danh tiếng mà thôi.
Ở trường đảng này, trừ Hiệu phó thường vụ đồng chí Lôi Ngọc Phương ra thì Lâm Đức Trì có danh vọng cao nhất rồi,
nghe nói Lôi Ngọc Phương là cán bộ chính sảnh, Lâm Đức Trì dù nói thế nào cũng chỉ là cán bộ cấp phó Ban, nói không chính xác cũng là cấp trưởng Ban.
Một cấp quan lớn cấp phó ban khác hút loại thuốc Đại Tiền Môn hai đồng một bao thuốc, chẳng lẽ thật sự không có người đưa thuốc. Nguyên tắc của y rất nổi tiếng, nhưng không đến trình độ như vậy chứ.
-Ừ! Lúc ấy khi tôi hỏi thăm một người bạn, còn tưởng nghe nhầm, hỏi lại lần nữa, tuyệt đối không sai. Bằng hữu của tôi năm ngoái học tập ở trường đảng Tỉnh ủy nửa năm, đã từng thấy Hiệu phó Lâm hút mấy lần, mỗi lần móc ra đều là Đại Tiền Môn, có một lần bằng hữu của tôi vội vàng đưa điếu thuốc Trung Hoa lên, tuy nhiên Hiệu phó Lâm lắc đầu, khoát tay áo cười nói:- Tôi thích hút Đại Tiền Môn.Vệ Thiết Thanh khẳng định, giải thích.
-Xem ra khẩu vị của Hiệu trưởng Lâm rất đặc biệt.Ngư Thái cười nói.
-Không phải là khẩu vị đặc biệt, nghe nói Hiệu trưởng Lâm cũng không nhận đồ, ngay cả khói rượu cũng không nhận.Vệ Thiết Thanh lắc đầu-Thật là nguyên tắc làm người ta khiếp sợ, nếu là chúng ta cũng giống như vậy, còn làm quan làm cái cóc gì.
-Ài! Cán bộ như vậy trong đảng ta thật sự không nhiều, thật ra cũng có, tuy nhiên hiện tại người ta chỉ nhận rượu thuốc chú không nhận tiền đã xem như là quan tốt rồi, Hiệu trưởng Lâm, đúng là khác loại.....Ngư Thái lắc đầu, rất cảm khái.
Đương nhiên, vì có thể làm cho Hiệu trưởng Lâm nhận thuốc của mình, Diệp Phàm cố ý hóa trang điếu xì gà hạng sang, trái lại có chút khổ công một phen, kêu Tổng giám đốc Thượng Thiên Đồ của công ty Hoành Xương tìm được một bao thuốc nhà quê chính tông bao bên ngoài.
Hắn làm như vậy, nhìn qua thật sự có điểm giống loại thuốc lá tự cuốn, thật ra bên trong chính là loại hàng cao cấp từ Cuba. Diệp Phàm tin tưởng Lâm Đức Trì chỉ cần chịu hút, nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ.
-Loại của nhà tự chế biến sao?Lâm Đức Trì hơi sửng sờ, nhìn điếu thuốc Diệp Phàm đưa tới, Diệp Phàm lập tức khom người xuống đốt lửa cho y.
- Lâu rồi tôi không hút loại thuốc người nông thôn tự quấn. Mùi vị mặc dù nói rất nồng, rất sặc người, nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Lâm Đức Trí hít một hơi, đột nhiên nhíu mày, Diệp Phàm thoáng cái giật mình, thầm nghĩ:-Không phải Lâm Đức Trì trước kia cũng từng hút qua loại hàng cao cấp này, người ta là quan viên cấp ban có người đưa lên mấy hộp cũng là bình thường. Cái này hình như là lợn lành chữa lợn què, sớm biết như thế thì không nên......
Khi Diệp Phàm đang thấp thỏm, Lâm Đức Trì đột nhiên cười, giống như gặp lại mùi vị cũ, cười nói:-Ừ! Chính là mùi vị không đủ thuần khiết, mùi vị trước kia vẫn tốt hơn! Tuy nhiên, có lẽ nhiều năm rồi không hút, không nhớ rõ vị. Có lẽ loại thuốc này được cuốn theo cách mới, mùi vị cũng không tệ lắm, so với Đại Tiền Môn của tôi mạnh hơn nhiều, ha ha......Lâm Đức Trì nói với Diệp Phàm.
- Hiệu trưởng Lâm nếu cảm thấy thuận miệng, tôi sẽ kêu người nhà cuốn mấy hộp. Lúc ấy một người anh em họ ở Thủy Châu nói là thích loại mùi vị địa phương này, nên có lấy dư lại một hộp.Diệp Phàm giả bộ vô cùng tùy ý, tiện tay móc ra một hộp xì gà Cu ba đã được giả trang.
- Thầy Lâm, của nhà làm được, coi như là thổ sản, học sinh đến từ nông thôn, xó xỉnh hẻo lánh Ngư Dương, thầy đoán chừng cũng đã được nghe nói, nghèo nổi tiếng . Cho nên, cũng không có cái gì đặc biệt, chỉ có loại thuốc lá tự chế này, nếu thầy không chê thì thử hút xem.
-Cái này.... cũng tốt, tôi thật sự có chút hoài niệm năm tháng sống ở nông thôn, thuốc lá có thể làm cho tôi nghĩ được rất nhiều chuyện. Tuy nhiên, người nhà cậu làm loại thuốc này cũng không dễ dàng, tôi phải bỏ ít tiền phân bón, tiền công mới được.Lâm Đức Trì vừa nói móc từ trong túi ra 50 đồng tiền đẩy tới trước mặt Diệp Phàm.
“Người này thật đúng được xưng tụng ngoan cố không thay đổi, nguyên tắc đến mức làm người ta giật mình”Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ, cười nói:-Nếu thầy Lâm muốn trả ít tiền phân bón phí và tiền công, vậy đưa tôi 15 đồng được rồi, đối với thân thích của tôi mà nói đã rất nhiều. Bình thời lá cây thuốc lá cuốn một hộp cũng chỉ bán được hơn năm đồng, ha ha ha…
Diệp Phàm cũng cười, móc từ trong túi tiền ra 35 đồng trả lại cho thầy Lâm. Lâm Đức Trì cũng là thuận tay thu hồi 35 đồng.
-Thầy Lâm, xin thầy yên tâm, tôi nhất định toàn lực làm tốt công tác lớp học, đoàn kết cán sự lớp, đưa lớp chúng ta trở thành một lớp học gương mẫu điển hình chân chính , Diệp Phàm biểu lộ thái độ.
-Ừ! Tôi sẽ nhìn biểu hiện sau này của cậu.Lâm Đức Trì gật đầu, cũng không phải tán câu nói của Diệp Phàm, xem ra muốn nịnh bợ người này là rất khó .
Hắn vừa đi ra phòng làm của Lâm Đức Trì đã chạm mặt một cô gái ăn mặc chải chuốt.
Khuôn mặt hơi tròn, lông mi cong cong đặc biệt mê người, ở dưới còn có một đôi má lúm đồng tiền xinh xắn.
-Tinh linh!Trong đầu Diệp Phàm đột nhiên toát ra hai chữ này, biết cô nương này tên là Quách Thu Thiên, Ủy viên Đời sống.
-Lớp trưởng, vừa rồi lớp phó Chu Thế Kiệt nói Cán sự lớp chúng ta mới thành lập, mọi người nên tăng tiến tình cảm, mới có thể xây dựng một không khí lớp học tốt đẹp, anh có ý tứ gì không?Cô gái kia mím môi mỉm cười, hai má lúm đồng tiền càng lộ rõ.
-Ừ, Quách cô nương, cô nói xem làm thế nào dạng mới có thể tăng tiến tình cảm?Diệp Phàm nửa cười nửa không, liếc mắt nhìn Quách Thu Thiên.
Bởi vì hắn nói chuyện có chút không nghiêm túc, có chứa chút mùi vị bỡn cợt, cho nên Quách Thu Thiên có vẻ tức giận, liếc nhìn Diệp Phàm hừ nói:- Anh là lớp trưởng chẳng lẽ còn không hiểu được, anh còn không hiểu làm sao tôi hiểu được?
Quách Thu Thiên lầm bầm, rõ ràng có vẻ bất mãn.
-Nhưng cô là người phân quản đời sống, khẳng định cũng chỉ ăn uống? Người nước ta có nghiên cứu, trên bàn rượu hầu hết có thể tăng tiến tình cảm, nếu không mấy cán sự lớp chúng ta tối nay tụ tập, tùy tiện tìm một chỗ là được.Diệp Phàm nhún vai, giả bộ bất đắc dĩ cười nói, lần này đứng đắn, tránh cho Quách Thu Thiên bất mãn.
-Ừ! Tôi cũng có ý nghĩ như vậy, vừa rồi trên đường đụng phải Ủy viên Văn hóa Thể thao Thái Hồng Ngẫu, cô ấy nói cách trường học chúng ta không xa có một chỗ tên là Bát Bảo Các, nghe nói là một tửu lâu nhỏ, mùi vị đặc biệt, nếu không chúng ta tới đó nếm thử.Quách Thu Thiên lại lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh đẹp, khiến Diệp Phàm nhìn thấy mà rung động, thầm nghĩ:-Tinh Linh muội tử, mùi vị đặc biệt.
Hắn bất giác lại so sánh cô ta với Tống Trinh Ngọc, cảm thấy hai người xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ.
Hai cô bé đều có hình tượng tinh khiết, tinh khiết của Tống Trinh Ngọc là một loại tự nhiên chất phác, một loại thục nữ tinh khiết không có bao nhiêu tâm cơ.
Còn Quách Thu Thiên cũng là tinh khiết, tuy nhiên loại tinh khiết của cô ta hình như hơi có mùi vị tính toán, không dễ hàng phục.
-Hừ! Nhìn gì mà ghê thế!Mỗ nữ hừ lạnh một tiếng, đánh thức Diệp Phàm tỉnh lại mới phát giác Quách Thu Thiên đã hiện vẻ giận dỗi, hơn nữa hai má toát ra màu đỏ ứng hiếm thấy, giống như sắc hoa đào.
-Khuôn mặt như hoa đào, thật tinh khiết!Diệp Phàm không nhịn được kêu lên, ánh mắt lướt qua bộ ngực Quách Thu Thiên.
-Anh...... Còn nói, thật muốn bị đào mắt sao.Quách Thu Thiên tức giận, trợn mắt nhìn đồng chí Diệp Phàm xấu xa, khẳng định cảm thấy ánh mắt hèn mọn của hắn, cho nên không nhịn được dậm chân xuống đất.
-Ha ha, vậy thì quyết định như vậy đi, cô chịu trách nhiệm liên lạc, bàn bạc với Thái Hồng Ngẫu làm sao tụ hội.Diệp Phàm cười nhạt, thu hồi ánh mắt hèn mọn, khôi phục phong cách quý phái.
Hắn biến hóa trong nháy mắt như vậy khiến trong lòng Quách Thu Thiên âm thầm buồn bực, thầm nghĩ:-Người này thật có chút quái lạ, mới vừa rồi nhìn qua giống như du côn, ánh mắt kia quá lưu manh, tuy nhiên trong nháy mắt lại có thể giống như...... như cái gì...... nói không ra......, thoáng cái như biến thành người khác , hắn ánh mắt trái lại chuyển đổi mau, đúng là quái nhân.
Quách Thu Thiên nghĩ như vậy, đột nhiên nảy ra ý kiến hay, lại mỉm cười một tiếng, xảo trá trừng mắt nhìn nói:-Tốt! Tuy nhiên, ha ha… Hôm nay lần đầu cán sự lớp Lớp nhân tài xuyên thế kỷ chúng ta tụ hội, làm lớp trưởng, anh là lãnh đạo của chúng tôi, làm sao cũng phải tỏ vẻ một chút có phải không?