Tiểu tử này giấu đầu hở đuôi, kêu khổ hồi lâu còn không phải là nhắm vào tổ đặc cần.
- Chuyện này tôi chưa kịp nói.
Diệp Phàm hơi áy náy, đúng là nhiều việc quá nên quên đi.
- A! Còn chưa đề nghị, sao được, đại ca, làm sao anh như vậy, không được, giờ gọi luôn cho Đoàn trưởng Thiết đi. Em vì chuyện này mà bán thân, nữ nhân xấu như vậy cũng phải dẫn đi dạo phố, chơi bóng, quá thảm á!
Tề Thiên gầm gừ.
- Được rồi! Được rồi! Để lúc nào anh thuận tiện sẽ gọi, muốn đến Hồng Kông thì phải làm những thủ tục nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Đơn giản, anh tới đi căn cứ Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu, bảo Trương Cường thu xếp công việc là được. Vừa nhanh vừa khỏi phải kiểm soát cứ thế đi sang Hồng Kông . Đại ca, chuyện của em không thể đợi thêm.
Tề Thiên nói rất dễ dàng, cuối cùng còn nhắc đến chuyện của gã, chắc là đã rất sốt ruột. Xem ra quyền lực Liệp Báo đúng là lớn, bao gồm cả việc xuất nhập cảnh vì giai đoạn đó Hồng Kông chưa trao trả về đại lục.
- Chuyện này anh thấy em phải bàn với chú Tề một chút thì hơn vì nó rất trọng đại. Sau khi gia nhập muốn rút ra là không thể nào, hơn nữa tính nguy hiểm tương đối cao, huynh đệ, cậu phải nghĩ kỹ.
Diệp Phàm thận trọng dặn dò.
, thầm nghĩ:
- Không nói qua với Tề Chấn Đào sao được. Nếu như sau này ông ấy biết lại chẳng lột da chúng ta đi. Người ta chưa chắc đồng ý để cho con mình đi mạo hiểm như vậy. Với gia thế Tề gia trong quân đội thì đường binh nghiệp của Tề Thiên cũng không phải là rất khó, cứ tà tà thì thăng quan cần gì lại đi mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng gia nhập tổ đặc cần. Liệp Báo tuy nói cũng có nguy hiểm, nhưng tính nguy hiểm kém xa so với tổ đặc cần, mỗi một nhiệm vụ đều là bí mật cấp quốc gia, cực kỳ nguy hiểm, đương nhiên, hưởng thụ đãi ngộ, cung cấp quyền lực cũng rất cao.
- Vậy cũng tốt, để em hỏi lão đầu tử rồi hãy nói.
Tề Thiên cũng hơi chột dạ, lại nói:
- Đại ca, hay là anh nói giúp trước em đi, cho dù lão đầu tử có đồng ý hay không thì em có chết cũng phải gia nhập. Cùng lắm thì không vào cửa Tề gia, hừ! Nhưng trong nhà còn có đại ca, sau còn em gái, còn có người mà.
- Không được, phải nói với lão đầu tử một tiếng, nếu không tôi sẽ không nói giúp. Tuy nhiên không được tiết lộ thân phận của tôi, bảo là lãnh đạo tổ nhìn trúng.
Diệp Phàm dặn dò.
- Được rồi.
Tề Thiên có vẻ mất mát:
- Em lập tức gọi điện thoại hỏi một chút, đại ca cũng chuẩn bị bên kia đi.
Mới vừa để điện thoại xuống, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng .
- Đi vào!
Diệp Phàm đáp một tiếng.
Lúc cửa mở ra, Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời ngây người vì người vào là Trang Hồng Ngọc, còn tưởng rằng cô đã sợ đến nỗi không tới, xem ra đúng là có can đảm.
Hôm nay Trang Hồng Ngọc mặc một bộ đồ nữ công sở, lộ ra vẻ trang nhã sang trọng, có một ý vị khác.
Ánh mắt của Diệp Phàm suồng sã đảo một vòng trên người Trang Hồng Ngọc khiến cô bất giác đỏ mặt.
- Nhìn gì nhìn, chưa từng thấy a.
Trang Hồng Ngọc hơi tức giận nhìn anh Trư, quát khẽ.
- Ha ha, không tệ, rất có khí thế nghề nghiệp. Nghĩ thông suốt, dám đến à nha?. Diệp Phàm trêu chọc.
- Sợ cái gì? Tôi có mang theo cái này.
Trang Hồng Ngọc lấy ra món đồ nhất thời làm Diệp Phàm không biết nên khóc hay cười. Cô lại có thể móc từ trong bao ra một thanh dao găm sáng quắc, bề rộng chừng một ngón tay, bật lưỡi ra đánh cạch một tiếng, ý tứ rất rõ ràng, chủ nhiệm Diệp Phàm nhà anh muốn sàm sỡ thì cô sẽ dùng nó để cắt cái kia.
Chân tới chân gãy, tay tới tay tàn, thảm hại hơn là thành thái giám, khiến cho đồng chí Diệp Phàm không khỏi cảm động, sống lưng phát rét, thật giống như đổ mồ hôi.
, thầm nghĩ:
- Cô ả này quá độc, lại có thể chơi một chiêu này.
Phải đè khí thế xuống mới được, nếu không thì trèo trên đầu lão tử mất.
Ngoài mặt hắn vẫn như không, bình tĩnh cười nói:
- Cái đó thì không linh rồi, trước mặt tôi chơi dao thì có vị gì.
Nói xong thì nhẹ nhàng lắc đầu.
- Đừng có dọa, dao tôi đem theo là dao găm quân đội chính tông, của một tiền bối đưa cho, tuy nói không thể thổi đứt tóc nhưng dễ dàng chém đứt móng heo.
Trang Hồng Ngọc khôi phục cao ngạo khí thế.
- Phải không! Đi vào, chúng ta vui đùa một chút?
Diệp Phàm nửa cười nửa không, nhất thời làm khuôn mặt Trang Hồng Ngọc lại càng hồng rực.
- Hừ! Người nào chơi với anh, nhìn đao.
Trang Hồng Ngọc hô khẽ một tiếng ròi vung lên đao thật lao đến.
Cô cảm giác trước mắt có một bóng dáng nhoáng lên, trong đột nhiên chợt nhẹ, nhất thời trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Màu đỏ lúc này đã lan xuống tận cổ vì thanh dao găm vẫn ở trong tay không hiểu sao lại nằm trong tay Diệp Phàm, hắn còn đùa giỡn xoay xoay:
- Một cô nương phải ôn như mới đúng, cầm cây đao làm gì, chém được ai.
Sau khi nói xong một luồng sáng vụt qua làm Trang Hồng Ngọc sợ đến suýt nữa kêu thét vì luồng sáng kia xẹt qua eo rồi phập một tiếng đã cắm sâu vào khung cửa, chuôi dao còn rung lên bần bật. .
Trang Hồng Ngọc lắp bắp chỉ vào Diệp Phàm, bộ ngực phập phồng:
- Anh, anh có luyện qua?
- Trước kia ở trong trường học luyện qua ném phi tiêu nên cô chỉ là một đứa trẻ thôi. Nhớ k ỹ, sau này ngàn vạn lần chớ ở trước mặt tôi chơi phi đao, cô còn non lắm, thành thật một chút đi.
Diệp Phàm nhướng mày, thấy đã ép được kí thế của Trang Hồng Ngọc thì chỉ vào cái ghế nói:
- Cô ngồi xuống, có một chuyện liên quan đến tài vụ cần cô đi làm.
- Hừ! Ngồi thì ngồi, anh có thể làm gì tôi?. Trang Hồng Ngọc khôi phục bình tĩnh, ra vẻ tức giận:
- Chuyện gì?
Tuy nhiên lúc này trên mặt cô đã lộ ra chút cung kính.
- Cô lập tức đi tới phòng làm làm việc của chủ nhiệm Đinh Hương Muội tiếp nhận công tác tài vụ, xác định lại con số tài chính, chiều nay đi với tôi tới Hồng Kông làm việc. Chuyện này là công tác khẩn cấp, đem theo tất cả các chi phiếu, tuy nhiên phải hết sức giữ bí mật, chỉ cô và chủ nhiệm Đinh biết là được, tạm thời không được nói cho ai biết, đây là kỷ luật sắt, ai dám tiết lộ nửa câu thì tôi sẽ không tha, hừ!
Diệp Phàm đột nhiên trầm mặt, khí thế tràn ra như núi.
- Tôi hiểu rồi, yên tâm, về mặt công tác tôi nghe lời anh, tôi đi đây.
Trang Hồng Ngọc đột nhiên ngoan ngoãn khiến Diệp Phàm đứng ngây ra.
Hắn khó hiểu lẩm bẩm:
- Nữ nhân a! Bảo mình nói sao cho đúng, một lát giống như con cọp, một hồi vừa thành con cừu nhỏ rồi, rốt cuộc là sao, tâm tư như biển vậy đúng là làm người ta biết đâu mà lần.
- Cha, có thể nói với chay chuyện này hay không?
Tề Thiên nhỏ giọng, ấp a ấp úng gọi điện thoại, tiểu tử này cả ngày ở sau lưng bố trí cha gã, lúc nói chuyện thì thành chuột nhắt.
- Nói đi, chuyện gì, cha đang 10 phút rảnh rỗi.
Tề Chấn Đào thuận miệng cười nói.
- Quốc gia có một nhánh bộ đội thần bí, cha nghe nói qua chưa.
Tề Thiên thử dò xét.
- Nghe nói qua a, Liệp Báo chẳng phải rất thần bí sao?
Tề Chấn Đào cười nói, thầm nghĩ:
- Liệp Báo mà cũng dám giả thần giả quỷ với lão tử, lúc lão tử là tướng quân thì mày còn đang trong trường học. Liệp Báo tuy nói thần bí, nhưng từ tướng quân trở lên có ai không biết,
- Không phải! Là nhánh bộ đội thần bí nhất Hoa Hạ kia.
Tề Thiên nóng nảy.
- Thần bí nhất Hoa Hạ, cục tình báo, cục an ninh, cục bảo mật, hay cục Bảo vệ An ninh Nội bộ Trung ương, chuyên bảo vệ Trung Nam Hải.
Tề Chấn Đào nói một hồi, cũng không biết tiểu tử này hôm nay có phải là uống lộn thuốc hay không.
- Không phải là, những ngành này tuy nói thần bí, nhưng mặt trên còn có một thứ thần bí hơn, cha nghĩ lên đi, có một chữ Đặc.
Tề Thiên gấp đến độ làu bàu:
- Lão đầu tử cũng không biết là làm sao vậy? Toàn nghĩ đi đâu, ngu dốt a.
- Khá lắm, mày dám mắng lão tử ngu ngốc có phải hay không? Hảo tiểu tử, mấy ngày không gặp đã quên phải không?
Tề Chấn Đào rống lên khiến Tề Thiên luống cuống:
- Không phải cha, cha hiểu sai rồi, cha còn chưa đoán ra sao.
- Chẳng lẽ là nhánh bộ đội có chữ “Đặc” kia.
Tề Chấn Đào cũng thận trọng, nhỏ giọng hỏi.
- Không sai! Xem ra cha đoán ra rồi.
Tề Thiên vui mừng cười nói.
- Tổ đặc cần quốc gia, bộ đội đặc cần tối thần bí .Cũng có người nói nó cùng với Thái dương điểu của Nhật Bản, Hải Cẩu của nước Mỹ, Mũ xanh của Anh là bốn bộ đội đặc công thần bí nhất trên thế giới.
Thật ra thì không, cha biết Thái Dương điểu của Nhật Bản cũng không tính là gì, còn có một tổ chức tên là Thần Đạo tổ gì đó còn lợi hại hơn.
Tề Chấn Đào tiết lộ một chút xíu.
Y chợt nghĩ sang chuyện khác , hỏi:
- Tiểu tử, con hỏi chuyện này có phải cũng muốn vào đó. Cha nghĩ người ta căn bản là không nhìn trúng con, nghe nói trong đó người nào cũng là cao thủ, toàn Hoa Hạ chỉ có mấy người. Tùy tiện chọn một nhân vật chạy cờ cũng có thân thủ cao hơn con nhiều, nhiệm vụ nào cũng là việc lớn, chắc tiểu tử con đi xách giày cho người ta cũng không xứng, ha ha, cố gắng lên.
Tề Chấn Đào vẫn không quên gõ một chút.
- Cha, tại sao có thể đánh giá con thấp như vậy, con trưng cầu ý kiến của cha đấy?-
Tề Thiên thuận thế ném ra đề tài.
- Con nói là bọn họ coi trọng con?
Tề Chấn Đào chấn động, đầy đủ chua cay mặn ngọt thoáng cái toàn bộ xông lên trong lòng. Đường đường một Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy nói chuyện lại hơi lắp bắp.