Đinh Nhất Minh nói, lông mày không khỏi nhíu lại.
-Tôi tìm Lý Xương Hải, xem anh ta nói thế nào?
Nạp Lan Nhược Phong sắc mặt u ám, hừ một tiếng nói. Lại bấm số gọi cho Bí thư Ủy ban Chính trị pháp luật tỉnh Lý Xương Hải.
-Xin chào anh, Bí thư Xương Hải? Chúc mừng anh nhé!
Nạp Lan Nhược Phong thản nhiên cười nói.
-Là Nạp Lan à, ha ha, xin chào xin chào! Cùng vui cùng vui!
Lý Xương Hải cười nói. Lý Xương Hải nói cùng vui cũng có lý, Nạp Lan Nhược Phong chẳng qua chỉ ngồi vào cái ngai vàng Phó Bí thư tỉnh ủy nhanh hơn Lý Xương Hải có mấy tháng. Mà Lý Xương Hải lại mấy hôm trước mới được chuyển chính thức.
-Ôi, Hội trưởng Đinh của Hội thương nghiệp có đứa...
Nạp Lan Nhược Phong lại đem chuyện kể một lượt.
-Ờ!
Lý Xương Hải đáp lại một tiếng, hoàn toàn không thể hiện thái độ gì. Nạp Lan Nhược Phong trong lòng sững lại một chút, cảm thấy tối nay thật sự không bình thường.
Hình như gã ngồi ở cái ghế thứ tư trong đảng ở tỉnh ủy, là Phó bí thư phân công quản lý công việc ở các lĩnh vực như kinh tế, dường như đang mặc kệ vậy.
Ban nãy đã bị cái tên Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tô Minh Châu này không nể mặt rồi, lẽ nào cái vị vừa mới nhậm chức Bí thư Ủy ban Chính trị pháp luật tỉnh cũng sẽ như thế sao?
Nạp Lan Nhược Phong tuyệt đối không tin sẽ thật sự xảy ra chuyện này. Vì thế, lại bồi thêm một câu nữa:
-Anh xem, không phải chỉ là đâm vào đuôi xe, một việc nhỏ như vậy thôi sao! Cục thành phố Thủy Châu sao lại xác định là án hình sự chứ.
Cái gì mà kêu là án hình sự, chắc chắn Bí thư Lý là người hiểu rõ nhất về ranh giới của cái định nghĩa này. Hội trưởng Đinh nói rồi, phải bồi thường bao nhiêu tiền ông ta cũng sẽ bồi thường đủ, cho dù là mua đền một chiếc Audi mới ông ta cũng đồng ý.
Người ta đã có thành ý như vậy rồi. Hội trưởng Đinh là Hội trưởng Hội thương nghiệp Thủy Châu, sức ảnh hưởng ở tỉnh và khắp cả khu vực cũng không nhỏ. Chúng ta không thể vì một chuyện nhỏ thế này bắt giữ người ta không thả mà! Đây cũng không phải là việc cơ quan chấp pháp nên làm.
-Chuyện này, Bí thư Nhược Phong, tôi cần tìm hiểu xem thế nào đã?
Lý Xương Hải ở bên kia đầu dây vẻ mặt ngưng trọng. Cũng thật xui xẻo quá, sao lại gặp phải chuyện này chứ. Phải biết rằng, quan hệ giữa Diệp Phàm và Tề Chấn Đào rất tốt, Lý Xương Hải hiểu. Hơn nữa, Diệp Phàm là anh em kết nghĩa với Thứ trưởng Thiết Chiêm Hùng, cái này Lý Xương Hải cũng rõ.
Chỉ hai người này thôi cũng đủ khiến Lý Xương Hải đau đầu. Hơn nữa, lần này Lý Xương Hải có thể chuyển sang chính thức, cũng nhờ Thiết Chiêm Hùng nói giúp gã ở Ủy ban Chính trị pháp luật quốc gia. Bởi vì, Thiết Chiêm Hùng cũng là Ủy viên có vị trí tương đương với người đứng đầu Ủy ban Chính trị pháp luật quốc gia.
Càng khiến Lý Xương Hải đau đầu hơn là, lần trước cũng là sau khi Diệp Phàm bị bắt ở hội sở Hoàng Thị, không ngờ thư ký Thủ tướng đích thân gọi điện thoại tới yêu cầu gã đảm bảo an toàn thân thể cho Diệp Phàm. Đây quả thật không phải chuyện vừa đâu. Cho nên, những người đứng sau Diệp Phàm khiến Lý Xương Hải phải nảy sinh sự kiêng dè sâu sắc.
- Vậy được, tôi chờ điện thoại của anh.
Nạp Lan Nhược Phong nắm chặt không buông, rõ ràng đang ép Lý Xương Hải.
- Có Bí thư Lý ra mặt, chắc hẳn Lô Vĩ cũng phải cân nhắc lại, ha ha.
Thấy Nạp Lan Nhược Phong buông điện thoại, Đinh Nhất Minh thản nhiên cười nói. Cầm lấy chén trà Long Tỉnh Tây Hồ vẫn chưa kịp uống hớp nào, nhấp một ngụm, khen:
-Trà ngon!
-Chưa chắc đâu lão Đinh, việc này Lý Xương Hải chỉ nói phải tìm hiểu một chút. Nếu thực là lời nể mặt thì hẳn không phải là cách nói này.
Lông mày Nạp Lan Nhược Phong hoàn toàn không giãn ra chút nào.
- Không phải Lý Xương Hải cũng sẽ...
Đinh Nhất Minh trong lòng cả kinh, đôi mày vừa giãn ra chút ít đã lại nhíu chặt.
-Có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi, chúng ta uống trà đợi tiếp đi, xem chừng đợi thêm một lát sẽ có tin đấy.
Nạp Lan Nhược Phong thờ ơ nói, cũng có chút mong đợi, nếu Lý Xương Hải lại không nể mặt, vậy Nạp Lan Nhược Phong đêm nay thật phải tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống thôi.
Lý Xương Hải không có cách nào, đành gọi điện thoại cho Lô Vĩ, sau khi tìm hiểu rõ ràng sự thật thiếu chút nữa đập bàn. Mắng một câu, một lũ con ông cháu cha! Các người càn quấy trên đầu ai cũng không sao, sao lại đi trêu vào hắn chứ...
Một lúc lâu sau, Lý Xương Hải hỏi:
-Bí thư Diệp nói thế nào về việc này?
- Nên làm thế nào thì làm như thế? Không thể để người ta mắng Thủy Châu chúng ta không có vương pháp.
Lô Vĩ đáp. Lý Xương Hải không nói thêm lời nào, sau khi cúp điện thoại, thì cũng hiểu rằng việc này không có cách nào xin hộ được.
Có điều, Nạp Lan Nhược Phong ở bên kia lại đang đợi gã trả lời, Lý Xương Hải nghĩ ngợi chốc lát, rồi cầm điện thoại lên gọi:
- Việc này tôi đã tìm hiểu rồi, lúc đó Đinh Hạo bọn họ quả thật là cố ý đâm vào chiếc Audi đồng chí Diệp Phàm đang lái.
Hơn nữa, tốc độ lại khá nhanh, theo tìm hiểu đã đạt vận tốc 120 km/h. May mà xe đồng chí Diệp Phàm có thêm tấm bảo vệ phía sau, bằng không, hôm nay e rằng đã xảy ra đại họa rồi.
Thêm nữa, đồng chí Diệp Phàm sau khi xuống xe lại cùng bọn họ tranh luận. Cái cậu Phù Chính Mậu kia cùng bốn người nhóm Đinh Hạo cầm hung khí muốn giết người. May là đồng chí Diệp Phàm tránh kịp, nếu không, có khả năng xảy ra hung án rồi.
Lý Xương Hải không muốn xin giúp, đương nhiên trước tiên phải đẩy toàn bộ trách nhiệm về phía bọn người Đinh Hạo. “Đến lúc đó thật sự các người phạm tội, Lý Xương Hải tôi muốn xin giúp cũng không có cách nào, chứ không phải là không muốn xin.”
- Bí thư Lý, việc này còn có chút kỳ lạ. Đồng chí Diệp Phàm là một cán bộ văn phòng, sao có thể cùng bốn người đánh nhau, hơn nữa, nghe nói đồng chí Diệp Phàm một chút thương tích cũng không có. Ngược lại bốn người kia lại bị thương không nhẹ. Tôi nghi ngờ việc này có phải hay không có sự không nhất quán. Lúc đó cũng có thể là bọn người Đinh Hạo căn bản không ra tay. Vì vậy, việc này tôi muốn xin cán bộ sở tỉnh đích thân ra mặt, đã xác định là án hình sự rồi, vậy thì để đồng chí Tiếu Nhuệ Phong cùng đội chịu trách nhiệm điều tra cùng nhau tra xét!
Nạp Lan Nhược Phong vừa nghe liền hiểu là Lý Xương Hải hoàn toàn không nể mặt rồi. Cho nên, dứt khoát muốn ép Lý Xương Hải, yêu cầu cán bộ sở tỉnh nhúng tay vào.
- Ha ha ha, việc này sự thật rõ ràng, khi đó có mặt ở hiện trường không chỉ có mình Diệp Phàm. Bảo vệ hội sở Hoàng Thị, còn cả những nhân chứng đứng xem xung quanh cũng có đến hơn bốn mươi, năm mươi người rồi.
Những lời đám người Đinh Hạo nói người ta từng câu từng chữ đều kể lại được. Đối với việc này, bọn người Đinh Hạo lại rất thẳng thắn, tất cả đều thừa nhận rồi.
Nghe nói bọn chúng còn ở trên cục thành phố giở trò, ngông cuồng uy hiếp gì đó nhân viên điều tra kêu họ lập tức thả chúng ra, nếu không sẽ bị như thế nào, như thế nào. Nói thật, chính tôi cũng nuốt không trôi, quả thật đã ngông cuồng đến mức độ này rồi. Thủy Châu này vẫn còn có vương pháp mà! Một chút uy lực cũng không có thì còn dùng bọn họ làm gì nữa?
Thêm đó, các anh có thể không biết, đồng chí Diệp Phàm hồi nhỏ đã từng cùng người ta luyện võ. Lúc ấy khi ở trên đập nước Thiên Thủy còn tự tay bắt tội phạm truy nã, còn được khen thưởng của bộ nữa.
Khi ấy có hai tên trong số bọn hung phạm bị đồng chí Diệp Phàm đánh chết tại chỗ, tên cầm đầu cũng bị bắt. Quyền cước của anh ấy, nói thật, cho dù là tôi lúc ấy cũng không phải là đối thủ của anh ấy.
Lý Xương Hải không cứng cũng chẳng mềm, uyển chuyển giải thích một hồi.
Nạp Lan Nhược Phong tức giận buông điện thoại, nhìn Đinh Nhất Minh, nói:
-Lão Đinh, trước tiên phải quản lý người của mình tốt một chút. Ông xem, cháu của ông đã làm ra được cái việc tốt gì đây? Về sau, tôi hi vọng nếu không có lí do gì chính đáng thì đừng có để tôi lại mất mặt với người ta như vậy nữa.
Lời này Nạp Lan Nhược Phong khá không khách khí, Đinh Nhất Minh mặt đỏ phừng phừng. Sau khi ra khỏi Nạp Lan gia, ông ta đá vào bánh xe ô tô một cái, thiếu chút nữa nổi điên.
Đương nhiên, Đinh Nhất Minh cũng biết, Diệp Phàm cũng tuyệt đối không được kết quả tốt đẹp gì. Ít nhất, lần này hắn đã khiến cho Nạp Lan Nhược Phong mất hết mặt mũi, Nạp Lan Nhược Phong lại là người khá có thế lực. Trước kia khi còn ở thành phố Thương Hải giống như một vị Hoàng đế địa phương vậy. Khiến hắn méo miệng là Nạp Lan Nhược Phong lại không tính toán, đây quả thật giống như bóc trứng quỷ vậy.
Sáng thứ Hai, Hội nghị phụ trách những “khúc xương cứng” trong dự án xây dựng mở rộng sông Hồng Liên được tổ chức.
Hội nghị lần này chủ yếu là tiến hành phụ trách bao thầu đối với một số công trình khó tiến hành cần được di dời mở rộng bên bờ sông Hồng Liên. Ví dụ các đơn vị như nhà khách quân khu tỉnh, trường học Thuyền Chính đều phải phá bỏ các công trình trên phần đất nắm giữ ở sông Hồng Liên để trả lại cho chính quyền khu Hồng Liên.
Mức độ khó của các công trình này đều khá lớn, vì người ta sớm đã xây dựng xong các tòa nhà, khu nhà..., giờ anh lại muốn người ta phá đi. Có thể nghĩ rằng người ta sẽ bằng lòng sao? Hơn nữa, các đơn vị này đều có thế lực khá mạnh.
Nếu chỉ dựa vào phòng Xây dựng quản lý giải phóng mặt bằng đi giải quyết, cũng không biết phải đến năm nào tháng nào nữa. Cho nên, Diệp Phàm trong Hội nghị thường vụ tỏ thái độ dứt khoát phải tiến hành bao thầu, mỗi vị Ủy viên thường vụ Quận ủy đều phải phụ trách một hoặc một vài hạng mục. Không phải Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch quận cũng phải bao thầu sao.
Trước tiên là phát xuống dưới toàn bộ tài liệu về cái được gọi là “khúc xương” khó gặm do Vệ Sơ Tịnh đánh máy và in ra. Sau đó, trên màn hình máy chiếu trong phòng họp lại hiển thị về mấy “khúc xương cứng” này, hơn nữa còn phân cấp độ rõ ràng.
Mức độ này sao lại phân như vậy, chủ yếu căn cứ vào năng lực của đơn vị có công trình cần tháo dỡ bên sông. Phân thành ba cấp bậc ABC. Giống như nhà khách quân khu tỉnh, trường học Thuyền Chính, năm tòa nhà cao tầng Đăng Tiết dựa vào mức độ khó đều được phân vào cấp độ A.
Còn việc phá dỡ những công trình trái phép của một số đơn vị năng lực kém hơn, “lực đàn hồi” khá yếu được phân vào loại B. Ví dụ như cục Giáo dục, cục Khí tượng... Những đơn vị này tuy cũng có thể coi là đơn vị, song nói chung, đối với quyết định của chính quyền khu Hồng Liên bọn họ nhiều nhất cũng chỉ dám phun chút nước miếng. Sẽ không giống như nhà khách quân khu tỉnh, đơn vị quân đội người ta vừa đứng lên, máy xúc của anh tuy nói là sắt thép, nhưng cũng không thể nhanh hơn đạn được.
Còn việc phá dỡ nhà dân thông thường phân vào cấp còn lại. Dân chúng tuy nói là sẽ làm ầm ĩ, nhưng có ầm ĩ hơn nữa cũng có thể ầm ĩ hơn chính quyền sao?
Huống hồ, anh chiếm đất bờ sông trái phép, thì sẽ thuộc loại hành vi xây dựng trái phép. Hiện nay chính quyền thật sự muốn anh phá, anh lại không phá thì chính quyền chúng tôi phải giúp anh phá rồi. Đến cả phí phá nhà anh cũng không mất mà.
-Các đồng chí, nhiệm vụ rất nặng nề, tình hình tương đối nghiêm trọng. Vừa rồi nghe đồng chí Sơ Tịnh giới thiệu xong, tôi cũng cẩn thận đọc lại tài liệu có liên quan. Những công trình hoặc đơn vị xây dựng trái phép hai bên bờ sông Hồng Liên tương đối nhiều. Con số quả thật nhìn thấy mà giật mình!
Trước đây không điều tra rõ ràng, lần này vừa điều tra, tình hình sông Hồng Liên đã loạn đến mức độ nào rồi, nói một câu khó nghe, Diệp Phàm tôi thấy đau lòng vô cùng. Sông Hồng Liên, đang nhỏ máu đấy!
Mà những công trình trái phép cũng có hai hình thức, một bộ phận công trình sử dụng những cột trụ lơ lửng để lần chiếm lòng sông, một bộ phận khác cấu trúc khung chỉ cần dùng máy xúc đào sâu cũng có thể đập đổ, vẫn có thể phá dỡ dễ dàng.
Còn có một số ít công trình lại dùng đá và xi măng đổ bê tông. Đem toàn bộ đường sông lấp đầy, ép chặt lại thành đất của mình, loại này muốn phá dỡ tương đối phiền phức. Ở đây là thành phố, là đường xá, dùng thuốc nổ gì đó cũng không tiện.
Diệp Phàm nói đến đây thì dừng lại một chút, ánh mắt quét qua toàn bộ các đồng chí.