- Tôi đồng ý với cậu đầu tư tám trăm triệu, việc này không phải là ít. Nhưng chúng ta chưa chắc nhất định phải đầu tư vào nhà máy thiết bị điện Hoành Không có phải không?
Ví dụ như chúng tôi có thể đầu tư một phần vào nhà máy chế tạo máy móc Hoành không, còn nhà máy chế tạo máy móc của các cậu ở Việt Châu, chúng tôi sẽ đầu tư vào một số nhà máy cấp dưới của các cậu.
Chúng tôi có thể không nắm cổ phần khống chế nhưng chúng tôi yêu cầu giữ số cổ phần tương đương. Không thể nói các cậu lấy mười cổ phần trả cho chúng tôi chúng tôi liền đồng ý.
Ít nhất, chúng tôi cùng phải nắm 40% cổ phần. Theo đánh giá tổng thể về tập đoành Hoành Không các cậu, hiện giờ toàn bộ tập đoàn các cậu đang bị gán nợ, tiếp nhận còn phải trả ba tỷ nợ bên ngoài của các cậu.
Chúng tôi nắm cổ phần định mức càng lớn, thật ra tỷ lệ nợ của chúng tôi càng lớn. Thật ra là tập đoàn Chính Hà chúng tôi đãng chịu nợ cho các cậu.
Nói không dễ nghe là đang chùi đít cho các cậu. Chủ tịch Tra là người kinh doanh, đã tìm hiểu rõ hết về tập đoàn Hoành Không rồi.
- Ha ha, chúng tôi đầu tư hơn một tỷ các ông chỉ đầu tư tám trăm triệu đã muốn giữ 40% cổ phần. Chủ tịch Tra, việc kinh doanh không chỉ lãnh đạo tập đoàn Chính Hà các ông hiểu mà chúng tôi cũng biết một ít. Diệp Phàm thản nhiên cười, trong lòng tụ nhủ Chủ tịch Tra ăn uống thật đúng là không nhỏ. Lại muốn từng bước khống chế toàn bộ cổ phần của tập đoàn Hoành Không.
Tập đoàn Hoành Không tuy hiện tại tình trạng cực kém nhưng tập đoàn Hoành Không chính là tập đoàn Hoành Không, ở trong nước vẫn có ảnh hưởng và địa vị nhất định.
Có lẽ Chủ tịch Tra muốn dùng cách này đề vào Đại lục, đem việc kinh doanh vào Trung Quốc.
- Như vậy đi, nhất thời bàn cũng không xong, chuyện đầu tư này chúng ta từ từ nói. Tôi đã đồng ý với Tổng giám đốc Diệp nhất định sẽ thực hiện. Chỉ có điều một số vấn đề tạm thời không thể quyết định phải không? Chủ tịch Tra cười nói cũng không muốn quá mức đắc tội với người thần bí khó lường này.
Chủ tịch Tra thật ra đã sớm chuẩn bị việc bị thiệt thòi chút. Tuy nhiên, thiệt thòi lớn Chủ tịch Tra là một doanh nhân thành công cũng không thể làm như thế. Nếu không tập đoàn Chính Hà đã sớm hỏng rồi.
- Được, tuy nhiên tôi hy vọng Chủ tịch Tra sớm cử đoàn đến đàm phán. Càng sớm càng có lợi đối với vấn đề hợp tác của chúng ta. Đối với công ty mà chúng ta mới thành lập cũng càng có lợi hơn phải không? Diệp Phàm gật đầu cười, biết rõ là múa mép khua môi ở đây cũng vô dụng, đàm phán phải cử người có chuyên môn cao về đàm phán đi làm.
- Việc này tôi và ban giám đốc cùng các thành viên hội đồng quản trị bàn bạc xong sẽ nói. Tuy nhiên, chậm nhất trong nửa tháng chúng tôi sẽ tổ chức đoàn đến. Chủ tịch Tra cũng thận trọng gật đầu đồng ý.
Ra khỏi trụ sở của tập đoàn Chính Hà.
- Chủ tịch Tra, vị Tổng giám đốc Diệp này khó đối phó. Tra Thái Lâm đứng cạnh cửa sổ nhìn Diệp Phàm lên xe.
- Đúng là đối thủ khó nhằn. Tôi cũng không ngờ, người trẻ tuổi như vậy, hơn nữa cũng lần đầu nhậm chức ở một công ty. Hình như hắn hiểu rất nhiều, ban đầu tôi cho là hắn chỉ là lãnh đạo vung tay múa chân trên đài thôi. Chủ tịch Tra cũng gật gật đầu.
- Đúng vậy, tập đoành Hoành Không đều đã nát thành như vậy rồi, ông xem hắn nói rất hợp lý hợp tình làm như chúng ta đi lau mông cho họ vậy. Hơn nữa hình như hắn cũng cảm thấy được mục đích của chúng ta. Tra Thái Lâm nói.
- Ừ, mượn Hoành Không để mở ra thị trường Đại Lục. Chúng ta nhắc đến việc phát triển toàn bộ hắn liền nhạy cảm cảm nhận được một chút. Làm Chủ tịch tập đoàn Hoành Không tuyệt đối hắn sẽ không đồng ý chuyện trở thành con rối. Có lẽ mục tiêu của chúng ta khó đạt đến trên tay hắn. Chủ tịch Tra nói.
- Ừ, trước kia hắn là cán bộ nhà nước. Đến tập đoàn Hoành Không chẳng qua là một đoạn trong con đường làm quan thôi.
Rất rõ ràng là hắn xuống dưới để đánh bóng mình. Tập đoàn Hoành Không là tập đoàn cấp thứ trưởng. Người này trẻ tuổi như vậy có thể ngồi lên vị trí có phân lượng thật sự có năng lực.
Làm được vài năm vừa chuyển có lẽ chính là Phó Chủ tịch tỉnh rồi. Thái Lâm, ông nói xem, một người thanh niên ba mươi tuổi là Phó Chủ tịch tỉnh ông thấy thế nào? Chủ tịch Tra nói.
- Tiền đồ như gấm, người như thế nếu như có thể giao tiếp sớm, sau này chức vụ cao chẳng khác nào bước đệm cho việc khai thác thị trường Đại lục của chúng ta.
Ở Đại lục, không thể tưởng tượng được có một cán bộ có năng lực như vậy đấy. Có lẽ một câu của hắn cũng có thể khiến chúng ta kiếm ra mấy trăm triệu.
Tra Thái Lâm gật gật đầu - Tuy nhiên, Chủ tịch Tra, muốn chúng ta chịu thiệt quá nhiều có lẽ phía ban giám đốc có chút phiền toái.
- Điểm này tôi hiểu, Tuy nhiên, chúng ta cũng có thể giải thích, chịu thiệt hợp lý.
Nhưng muốn Tra Lạc Tư tôi hi sinh lợi ích lớn của công ty đó là không có khả năng. Đương nhiên, về chuyện hợp lý còn có thời gian để bàn.
Tôi nghĩ, chúng ta không vội vàng, cho họ nhanh chóng họ sẽ nghĩ chúng ta nhượng bộ. Không nhượng bộ chúng ta liền kéo đi.
Tra Lôi Lạc Tư tôi không phải người thất hứa, chúng ta đồng ý đầu tư có phải không? Chỉ có điều nhất thời chưa đàm phán xong. Chủ tịch Tra lộ vẻ mặt hồ ly.
- Ha ha ha Tra Thái Lâm cũng cười sảng khoái, nhìn Tra Lôi Lạc Tư một cái ngầm hiểu.
Vừa ra ngoài nhận được điện thoại của Khổng Ý Hùng nói: - Tổng giám đốc Diệp, vừa rồi trợ lý Nghiêm Phương Long gọi điện đến.
Nói là quân khu Việt Châu hôm nay cử người đến nhà máy chế tạo máy móc Phi Không rồi. Đưa ra thông báo thu hồi đất của quân đội.
Bảo là muốn xây dựng cảng quân đội, yêu cầu trong một tháng chúng ta giao đất cho họ. Bọn họ sẽ bồi thường theo quy định.
- Cụ thể có nói bồi thường như thế nào không? Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, trong lòng tự nhủ bọn người kia quả thật không chậm.
Ủy ban quân giới còn chưa phê duyệt họ đã cầm cờ chạy trước đến hù dọa dân chúng.
- Trợ lý Nghiên nói là việc này phải đợi Tổng giám đốc Diệp về mới có thể quyết định, hơn nữa theo người bên kia nói trợ lý Nghiêm cũng đoán đến một mức giá quy định, có lẽ không cao hơn là mấy.
So với giá trị thực tế của mảnh đất này ở Việt Châu còn thấp hơn một ít.
Hơn nữa, về nhà xưởng thiết bị bọn họ đều không đưa vào danh mục bồi thường. Ngoài ra trợ lý Nghiêm nói bọn họ giục làm gấp.
Nói là nếu trong vòng một tháng không trả chính là gây trở ngại cho việc xây dựng quân đội. Phải xử lý nhà máy Phi Không và các lãnh đạo liên quan của tập đoàn Hoành Không. Khổng Ý Hùng nói.
- Đây là chụp mũ hù dọa ai? Diệp Phàm hừ lạnh một tiêng snois - Anh lập tức về, sau đó nói với trợ lý Nghiêm bảo anh ta thông báo với các đồng chí bên kia là tôi tự đến giải quyết.
Buổi chiều hai giờ Diệp Phàm xuống sân bay Việt Châu
Vội vàng tắm rửa một chút ngồi xe đến nhà máy Phi Không.
Bước vào phòng họp phát hiện mấy đồng chí quân nhân, quân hàm lớn nhất đương nhiên là đại tá. Diệp Phàm nhìn y một cái, phát hiện người này mặt rộng, từ chỗ trợ lý Nghiêm biết được người này chính là Trưởng ban hậu quân quân khu Việt Châu Đại tá Long Học Tiến
Những người khác có cả thượng tá và trung tá, tất cả đều là sĩ quan cấp tá. Trận chiến triển khai vẫn là tương đối lớn.
Hai bên hàn huyên một chút rồi ngồi xuống. Diệp Phàm việc nhân đức không nhường ai ngồi lên vị trí chủ tọa.
Mà trợ lý Nghiêm Phương Long cùng mấy người của tập đoàn Hoành không cùng với người dẫn đầu tạm thời nhà máy Phi Không Chu Mạo Thắng ngồi bên trái. Các quan quân ngồi bên phải, nghiễm nhiên chính là hai quân giao chiến trước đàm phán.
- Tổng giám đốc Diệp, mục đích chúng tôi đến đây trợ lý Nghiêm chắc đã nói cho anh biết. Hôm nay tôi đến đây cùng một số đồng chí ban hậu cần của quan khu, ban bảo vệ và một số đồng chí của Tổ đặc nhiệm A. Chúng tôi ít thời gian, nhiệm vụ quan trọng, lãnh đạo cấp trên yêu cầu chúng tôi trong vòng một tháng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Địa bàn của nhà máy chế tạo máy móc Phi Không của các anh thuộc phạm vi chúng tôi thu hồi. Việc thu hồi phải tiến hành nhanh.
Tôi hi vọng Tổng giám đốc Diệp có thể phối hợp với chúng tôi, chuyện quốc phòng là chuyện lớn mọi người đều biết, không có quốc phòng cũng không có an toàn quốc gia. Quốc gia không có an toàn còn nói gì nhà máy công ty phát triển thịnh vượng.
Tập đoàn Hoành Khống theo tôi biết vẫn là tập đoàn lớn của nhà nước, càng phải hưởng ứng lời kêu gọi của quân đội.
Tăng cường ý thức quốc phòng, vì bảo vệ đất nước. Trưởng ban Long ngay từ đầu đã chụp mũ rồi, đây là nghệ thuật nói chuyện của lãnh đạo.
Trước dùng thế đè người, khiến người ta kiêng kị sau đó nói chuyện dĩ nhiên là không lo lắng rồi.
- Ha ha, ủng hộ quân đội là nghĩa vụ của mỗi người Trung Quốc chúng ta. Cùng là việc mỗi người dân nên làm.
Thành phố Việt Châu vẫn là thành phố quân sự, nhà máy chế tạo máy móc Phi Không của tập đoàn Hoành Không chúng tôi đặt ở địa bàn Việt Châu.
Tuy nói quyền quản lý ở tập đoàn Hoành Không nhưng cũng phải tuân thủ và ủng hộ chính quyền địa phương.
Đối với việc thu hồi đất của quân khu, chúng tôi giơ hai tay đồng ý. Diệp Phàm mạnh miệng nói dông dài vài lời khách sáo. Tuy nhiên, không nói ra một lời hứa hẹn thực sự nào.
- Như vậy thì tốt, chúng tôi biết Tổng giám đốc Diệp hiểu sâu sắc tầm quan trọng của quốc phòng, cũng biết Tổng giám đốc Diệp thấu tình đạt lý.
Nếu Tổng giám đốc Diệp ý thức sâu sắc tầm quan trọng của quốc phòng cùng với có tầm nhìn tương lai như vậy hôm nay chúng ta tiến hành một số thủ tục liên quan.
Sao không nhân dịp hôm nay Tổng giám đốc Diệp đến đây chúng ta bàn công việc. Trưởng ban Long vẻ mặt tươi cười nói.
- Ha ha, thu hồi đất chúng tôi không có ý kiến, Tuy nhiên, Nói đến đây Diệp Phàm cố ý nhìn Trưởng ban Long một cái nói: - Chỉ là nhà máy Phi Không chúng tôi có hai nghìn cán bộ công nhân viên chức.
Gần đây tổng công ty đã xác định nhà máy Phi Không là một nhà máy trọng điểm. Cho nên, đã quy hoạch đầu tư ột khoản tiền nhất định.
Chuẩn bị xây dựng nhà máy Phi Không thành một xưởng đóng tàu. Mà hợp tác chúng tôi cũng đã ký kết, chính là tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô của Việt Châu các vị.
Như vậy, giai đoạn xây dựng quy hoạch chúng tôi đầu tư không ít tiền.
Tôi vừa nhận được báo cáo của Giám đốc Chu, nói là giai đoạn xây dựng quy hoạch này đã đầu tư hơn năm triệu.
Hơn nữa, xây dựng một xưởng đóng tàu cũng không phải là trò đùa. Phải thăm dò độ sâu cùng mới tình hình đáy biển và nhiều hạng mục khác. Nói đến đây Diệp Phàm ngừng một chút nhìn mấy người một cái.