Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
-Tốt tốt,
Yến Xuân Lai tức giận, nói liền hai từ tốt. Sau đó nói tiếp:
-Tuy Yến Xuân Lai tôi không thể ở lại tỉnh Nam Phúc cả đời. Tuy nhiên, Diệp Phàm cậu có thể ở thành phố Đông Cống cả đời.
-Ông uy hiếp tôi?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nói:
-Tôi tin rằng, Yến Xuân Lai ông cũng không có khả năng một tay che trời. Diệp Phàm tôi hai mắt không mù! tôi sẽ ở Đông Cống xem đồ thối thây sẽ có kết cục như thế nào?
-Diệp Phàm, cậu chửi tôi?
Yến Xuân Lai tức giận rống lên.
-Tôi không chửi, tôi mắng cái loại không phải là đồ.
Diệp Phàm nói rồi cúp điện thoại.
-Người như vậy cũng có thể làm Chủ tịch thành phố. Là ai đề cử hắn, quả thực là chó mù mắt.
Yến Xuân Lai cuối cùng không nhịn được, quăng chén trà ra cửa phòng khách rống lên một câu. Tiếng hét này vang rất xa. bởi vì cánh cửa phòng khách chỉ khép hờ không cách âm được. Yến Xuân Lai tức giận người lão làng như y cũng thành ra như vậy, có lẽ cả Trung Quốc chỉ có Diệp Phàm dám làm như vậy.
-Đừng tức giận hại sức khỏe,lão Yến.
Lúc này Nạp Lan Nhược Phong đẩy cánh cửa khép hờ.
-Ôi….
Yến Xuân Lai bình tĩnh lại. Thở dài nhìn Nạp Lan Nhược Phong:
-Lão Lan, anh nói cho tôi hay. Chủ tịch tỉnh như tôi có phải là đã thất bại hay không?
-Vừa rồi là Diệp Phàm làm cho anh tức giận phải không?
Nạp Lan Nhược Phong nhìn Yến Xuân hỏi.
-Đồ ngang bướng, làm việc ngu ngốc không chịu được.
Yến Xuân Lai tức giận hừ nói.
-Thôi vậy, ngang bướng cũng đã đi Đông Cống rồi. Còn tức giận với cậu ta làm chi. Vả lại, anh cũng hiểu tên ngu ngốc đó. Tức giận gì với đồ ngốc đó.
Nạp Lan Nhược Phong khuyên, trên mặt hiện lên một tia vui vẻ khi người khác gặp họa.
-Tôi thật sự là muốn làm thịt hắn.
Yến Xuân Lai hừ nói.
-Cậu ta rất cứng rắn, không nên đấu khẩu..
Nạp Lan Nhược Phong lắc lắc đầu, có chút nghi ngờ nhìn Yến Xuân Lai một cái, rồi không nhịn được mà hỏi:
-Lão Yến, chẳng lẽ hắn lại gây sự? Đây là thời điểm mấu chốt, bình thường cán bộ đều nằm yên, hắn còn dám gây sự sao?
-Ôi đồ ngang bướng này cho máy xúc đi san phẳng Trụ sở Tô thị. Tuy nói đó là đất của Ủy ban nhân dân thành phố nhưng cũng không thể cưỡng chế như thế.
Tất cả hơn mười chiếc máy xúc, rêu rao khắp nơi. Hơn nữa vừa đến đã đào bới đập phá. Căn bản là muốn phá hư tất cả.
Xong thì đó chỉ là đống đổ nát. Kiến trúc xây dựng của Trụ sở Tô thị thật sự là rất đẹp, tôi đã đi đến đó một lần.
Có thể coi như đạt chuẩn ở trong nước.
Nếu có thể đàm phán để lấy lại, quy hoạch xây dựng Ủy ban nhân dân thành phố thì khi xây dựng không cần phải dùng nhiều tiền, có thể dùng lại những thứ họ đã xây.
Cùng lắm là bồi thường một khoản tiền nhỏ thôi. Ngược lại hiện giờ thì đồ ngang bướng này làm hỏng hết. Sân Golf được thiết kế tiêu chuẩn, hơn nữa còn cả một khu cây xanh rất đẹp nữa.
Nếu có thể biến thành một bộ phận của trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông, Thì sẽ là trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố đẹp nhất cả nước.
Yến Xuân Lai đau lòng nói.
-Chưa chắc!
Nạp Lan Nhược Phong lắc lắc đầu.
-Sao vậy?
Yến Xuân Lai hỏi.
-Nếu không phá đi, thì muốn lấy lại đất chắc sẽ khó khăn. Hơn nữa, nếu muốn dùng Trụ sở Tô thị để thành quy hoạch của Ủy ban nhân dân … có lẽ người ta cũng không để mình quy hoạch thoải mái.
Ngoài ra, giá cả có lẽ cũng là giá trên trời. Ủy ban nhân dân thành phố căn bản không có nổi khoản tiền đó.
Nạp Lan Nhược Phong có quan điểm riêng của mình.
Tuy nói Nạp Lan Nhược Phong không thích Diệp Phàm nhưng khi vấn đề liên quan đến lợi ích của tỉnh Nam Phúc y vẫn đứng về phía Ủy ban nhân dân thành phố.
-Đúng thế, cái này ngược lại cũng tốt. Hơn nữa…
Yến Xuân Lai nói nửa chừng. Nạp Lan Nhược Phong cũng tiếp tục nói:
-Đúng vậy, việc trừng trị thằng nhóc đó sẽ có nhà họ Tô tự ra tay. Hôm nay hắn đào phá là đụng phải họa lớn rồi.
Nhà họ Tô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Tôi tiếc cho tiền đồ của hắn bị hủy như vậy. Sau này còn muốn “Đông Sơn tái khởi” là rất khó khăn.
Nghe nói thành phố Đông Cống là thành phố nghèo nhất tỉnh Tây Lâm. Hơn nữa, hình như cả thành phố không có đường cấp hai.
Tỉnh lộ cũng là quốc lộ cấp ba, mấp mô đến không thể gọi là đường. Về kinh tế có lẽ hiện giờ rất nhiều người còn chưa đủ ăn, trẻ nhỏ vẫn chưa thể đi học.
So với Hải Đông thì một trời một vực. Tên kia đi đến đó còn muốn đứng lên thì thật sự khó khăn.
Mà lại trở thành đối thủ của nhà họ Tô như vậy, người ta để cho hắn yên sao? Cho nên, thôi đi lão Yến, không cần vì hắn mà tổn hại sức khỏe. Tên kia không có ngày ngẩng đầu rồi.
-Ôi, tôi thật ra cảm thấy có chút đáng tiếc. Đồng chí Diệp Phàm thật sự có chút năng lực. Ít nhất trong thời gian ở Hải Đông hắn làm được rất nhiều việc. Hắn là một nhân tài.
Yến Xuân Lai thở dài.
-Nhân tài, không nghe lời thì chính là đồ bỏ. Ai lại chịu dùng người không nge lời. Người như hắn mà ngồi được lên vị trí Chủ tịch thành phốquả thực cũng làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Nạp Lan Nhược Phong hừ nói.
-Ôi, không nói nữa.
Yến Xuân Lai khoát tay, nghĩ một chút rồi bảo thư ký:
-Bảo mấy người Chu Sâm đi chậm một chút. Cứ từ từ, đường đến Hải Đông không dễ đi, đừng để xảy ra việc gì.
-Vâng.
Người thư ký đáp.
-Ha ha, sắp xếp rất tài. Đồng chí Chu Sâm có hiểu được hay không cũng khó nói. Tuy nhiên, nếu Chủ tịch tỉnh Yến dặn dò, Chu Sâm cũng sẽ cân nhắc một chút, tốc độ xe hẳn là sẽ chậm lại.
Nạp Lan Nhược Phong cười nói.
-Ha ha, tôi chỉ lo lắng cho an toàn của các đồng chí thôi. Hơn nữa Chu Sâm tốt xấu gì cũng là lãnh đạo một phương. Chút ý tứ đó còn không hiểu, còn làm Bí thư cái gì.
Yến Xuân Lai cười nói.
-Đúng, đúng, đúng. An toàn của các đồng chí là quan trọng nhất.
Nạp Lan Nhược Phong cười nói. Trong lòng mắng thầm“lão cáo già”. Rõ ràng là bảo Chu Sâm đi chậm lại để Diệp Phàm phá xong Trụ sở Tô thị. Làm Tô thị không thể không trả lại đất. Nhưng thật ra là một hòn đá ném trúng hai con chim. Cứ như vậy vừa có thể thu hồi đất của Ủy ban nhân dân thành phố, vừa để Diệp Phàm đắc tội lớn với nhà họ Tô.
Quả nhiên là độc ác!
Nhìn thấy Trung tâm giải trí Tô thị bị xới tung lên, Tô Trang Thành cắn răng. Hắn nhìn thấy Diệp Phàm liền nói một câu:
-Cậu là Diệp Phàm, Tô Trang Thành tôi ghi nhớ cái mặt cậu…
-Ha ha, tên của tôi Tô Trang Thành anh thích nhớ thì nhớ đi, tôi không quan tâm.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười. Tỏ vẻ không thèm để ý. Làm cho Tô Trang Thành hận ngứa cả răng.
-Đi!
Tô Trang Thành không muốn nhìn nơi ăn chơi của mình xây dựng kia bị Diệp Phàm phá hỏng. Mặc dù không trả lại đất cho Ủy ban nhân dân thành phố nhưng đống lộn xộn này muốn xây dựng lại có lẽ cũng phải đầu tư đến mấy chục triệu.
Tốc độ đập phá của mấy người ở Hải Đông có thể nói là đứng đầu thế giới. Với tốc độ của Diệp Phàm, hoàn toàn có thể mở công ty giải phóng mặt bằng. Khu ăn chơi mà tập đoàn Tô thị đầu tư không dưới hai trăm triệu, vất vả kinh doanh hai năm nay không ngờ trong nửa ngày đã bị phá hỏng hết. Chỉ nói là tan hoang xơ xác cũng là chưa đủ. Nhà họ Tô mà không đau lòng thì chỉ có thể nói người nhà họ có ý chí sắt đá.
Buổi tối, đoàn người Chu Sâm đến Hải Đông.
-Ngại quá, Chủ tịch Diệp, cấp trên giao, trong buổi tối phải tiến hành tiếp giao với anh.
Chu Sâm nói vẻ mặt ngại ngùng. Hắn thực sự là hơi ngượng.
-Là anh chấp hành chỉ thị của Tỉnh ủy, không có gì phải ngại. Đều là vì công việc thôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười. Nhanh chóng bàn giao cùng Chu Sâm, xong thì đã khuya.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Diệp Phàm và Chu Sâm.
-Bí thư Chu, tôi phải đi. Những người này là những người không tồi, nếu cảm thấy thuận mắt thì tiếp tục dùng bọn họ. Nếu cảm thấy không thuận tiện thì cũng không cần phải dùng họ.
Diệp Phàm đưa ra một danh sách.
-Yên tâm, anh dùng thuận mắt chắc chắn tôi cũng thuận mắt.
Chu Sâm không chút do dự thể hiện thái độ, anh ta sẽ tiếp tục sử dụng cấp dưới của Diệp Phàm.
Đây tất nhiên là vì Chu Sâm còn nợ Diệp Phàm một ân tình lớn. Mặc dù hiện giờ Diệp Phàm gặp xui xẻo. Nhưng Chu Sâm cũng không có chút khinh thường hắn. Bởi vì sức ảnh hưởng của Diệp Phàm với các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy vẫn khiến Chu Sâm rất băn khoăn.
-Sân Golf Tô thị, anh nhất định phải thu hồi.
Diệp Phàm đột nhiên nghiêm mặt nói.
-Đất của nhà nước đương nhiên phải thu hồi. Chủ tịch Diệp, đây là món quà lớn mà anh tặng tôi trước khi đi. Cảm ơn! Tôi thay mặt nhân dân Hải Đông cảm ơn anh. Tôi thay mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cảm ơn anh.
Chu Sâm vẻ mặt xúc động nói. Có giả vờ hay không mặc dù Diệp Phàm có dùng đôi mắt ưng cũng không đoán ra được.
-Ôi!
Diệp Phàm thở dài lắc lắc đầu rồi đứng lên chào từ biệt.
Xe mới dừng trước Thanh Khê cư thấy trong bóng cây có bóng mấy người. Vu Hữu Hòa đi nhanh đến cửa xe Diệp Phàm, cả Phạm Cương cũng bước nhanh theo Vu Hữu Hòa. Thật lạ đi sau Phạm Cương là mấy người Tằng Tuấn Tài, Lưu Chân Mai, Nguyễn Tiến và An Kỳ.
-Vào trong cả đi.
Diệp Phàm cũng chưa nhìn đã nói luôn.
Vào trong phòng khách Diệp Phàm phát hiện Chu Đông Đông hai mắt đỏ hoe đứng ở cửa.
-Ha ha, cô Đông Đông ai bắt nạt cô nói cho tôi biết, tôi trừng trị y.
Diệp Phàm cười nói, giơ tay gãi gãi mũi của Chu Đông Đông.
-Chủ tịch thành phố, bọn họ nói ngài phải đi?
Chu Đông Đông không kìm nổi đôi mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rơi.
-Việc này cũng không có gì, là tổ chức xem xét thấy tôi thích hợp đến bên đó làm Chủ tịch thành phố, cũng không có gì là không công bằng. Là công tác cách mạng thôi. Ở đâu cũng giống nhau.
Diệp Phàm cười cười, lấy từ trong cặp ra một tờ giấy đưa cho Chu Đông Đông.
-Tặng cô một món quà, cầm rồi điền vào…
Chu Đông Đông lẳng lặng nhận lấy, ánh mắt vừa nhìn lập tức nước mắt rơi lã chã.
Thụp một tiếng.
Chu Đông Đông quỳ luôn xuống đất, nghẹn ngào nói to:
-Cảm ơn ngài Chủ tịch thành phố. Tôi nằm mơ cũng đều nghĩ đến việc này. Là Chủ tịch thành phố thực hiện giấc mơ của tôi, tôi sẽ công tác tốt…
-Được rồi, pha cho tất cả mọi người mấy chén trà rồi về nghỉ ngơi. Tôi được chuyển thành chính thức rồi phải vui mới đúng.
Diệp Phàm cười nói.
-Vâng để tôi đi pha.
Chu Đông Đông gật đầu không ngừng.