Đương Thành vỗ vào vai Trương Ẩn Hào. Vì Diệp Phàm dùng Truyền âm nhập mật cho nên Đường Thành không hiểu những gì hắn nói.
- Đường Thành, cậu cũng có ngày phải quỳ xuống đất thôi. Cứ chờ xem nhé!
Giọng nói của Diệp Phàm truyền đến, Đường Thành run rẩy rồi chạy nhanh kéo Trương Ẩn Hào chuồn mất.
- Còn có để cho người ta sống nữa không, xa như vậy mà còn nghe thấy.
Đường Thành nói thầm.
- Ha ha, hiện tại cậu mới biết à.
Trương Ẩn Hào vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp họa.
- Còn có một tình huống nữa, hình như vị nhà Phí gia kia tâm trạng không tốt, đôi mắt đỏ au.
Đường Thành nhỏ giọng nói.
- Haiz, Nam Vân Thiên Mi tố chất cao hơn một chút. Hơn nữa, cô gái này cho tới bây giờ vẫn lạnh lùng, cậu cũng không thể nhìn ra được là cô ấy đang nghĩ cái gì.
Phí Điệp Vũ thì khác, tâm trạng khó mà giấu diếm được, mà kể cũng lạ, sao Phí Thanh Sơn khẳng định là cô sẽ đến? Biết là trong lòng người ta sẽ không đau có đúng không?
Trương Ẩn Hào nói.
- Hai người, những người đau lòng hôm nay nhiều lắm đấy.
Vương Nhân Bàng cười cười đi đến.
- Còn có những ai nữa?
Đường Thành và Trương Ẩn Hào đồng thanh hỏi.
- Đại tiểu thư nghiêng nước nghiêng thành của Phượng gia hôm nay tâm trạng có tốt được không? Nghe nói đó là người phụ nữ gần gũi nhất của đại ca Diệp khi còn ở Ma Xuyên đấy.
Mấy người phụ nữ đều đến đây, đến lúc đó phỏng chừng trong lòng Kiều đại tiểu thư sẽ không vui đâu nhỉ?
- Ừ, Phượng Khuynh Thành nghe nói còn quen Diệp Phàm sớm hơn cả Kiểu đại tiểu thư. Khi Diệp Phàm còn ở Thị trấn Lâm Tuyền cơ. Năm đó hình như Phượng lão đi câu cá, mà Phượng Khuynh Thành hồi ấy chỉ có mười ba mười bốn tuổi, vẫn còn là thiếu nữ.
Hiện giờ mười năm đã qua rồi, Phượng Khuynh Thành càng ngày càng đẹp hơn, không hề thua kém Kiều Viên Viên, Nam Vân Thiên Mi.
Tuy nhiên, hiện giờ trong ba đóa hoa này Diệp đại ca chỉ được ngắt một đóa, đúng là rất đau lòng mà.
Trương Ẩn Hào thở dài.
- Kiều đại tiểu thư là người thích hợp nhất để làm vợ, quản lý gia đình đâu vào đó…
Nam Vân Thiên Mi quá cao ngạo, không thích hợp để làm vợ. Còn Phượng Khuynh Thành thì thua kém một chút là vì năm đó cô ấy trẻ tuổi quá, không để lại mấy ấn tượng cho anh Diệp. Về sau tuy vẫn quen biết lại, nhưng lúc này Kiều Viên Viên đã chiếm được vị trí vững chắc trong lòng Diệp Phàm rồi.
Đừng nhìn vẻ ôn nhu của Kiều Viên Viên, trên thực tế người phụ nữ này thật sự công vu tâm kế. Phương pháp “hoài mâu” mà cô áp dụng đã khiến Diệp Phàm “lọt vào lưới”.
Cô cũng biết giả ngốc khi cần thiết, bởi cô biết Diệp Phàm không phải là người thường. Nên không thể dùng tình cảm của người thường để trói buộc hắn. Bằng không Kiều đại tiểu thư không thể an vị vị trí chính thê được.
Đường Thành nói.
- Chuẩn đấy Đường Thành, cậu giống như một chuyên gia tình yêu vậy.
Vương Nhân Bàng nói.
- Sao có thể so sánh được với anh Bàng, anh Bàng là ông vua về tình yêu mà, vài lời ấy của tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.
Đường Thành cười khan nói.
- Ha ha, hai vị đều lợi hại. Anh Bàng là cấp đại sư, còn Đường Thành cậu cũng không thua kém, xem ra cũng đạt đến đẳng cấp đại sư rồi.
Trương Ẩn Hào cười nói.
- Cậu thì kém sao? Những phân tích sắc sảo vừa rồi tôi cũng nghi ngờ bản thân anh Diệp có thể hiểu được bao nhiêu.
Vương Nhân Bàng châm chọc nói.
- Làm sao có thể, vẫn là anh Bàng giải thích thâm sâu mà.
Trương Ẩn Hào cười khan nói.
- Mấy vị đều là đại sư, Long Đông tôi được mở rộng tầm mắt rồi.
Vương Long Đông cười quái dị nói.
Ha ha ha…
Những tiếng cười lang sói vang lên.
Cũng may mà mấy người phụ nữ này cũng đều là những người có văn hóa, hơn nữa mỗi người đều có ngạo khí riêng. Tuy nói trong lòng có tâm sự nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn rất bình tĩnh.
Chuyện mà mấy người Vương Nhân Bàng lo lắng cũng đã không xảy ra.
Hôn lễ náo nhiệt, không khí vẫn rất ấm cúng. Điều này đối với những đám khách mời cũng là một cơ hội hiếm có để “trao đổi”.
- Phi Tuyết, chúng ta đi thôi?
Buổi tối, một khách sạn cách Hồng Diệp Bảo không xa cửa sổ mở ra, có thể nhìn thấy một người con gái áo hồng đứng bên cạnh cửa sổ nhìn về phía Hồng Diệp Bảo.
Phía sau người con gái đó là một trong những đệ tử của Cổ Tà – Cổ Huyết.
Người này trước kia bị Diệp Phàm làm cho thảm hại, hiện tại công lực tuy đã khôi phục nhưng người có vẻ già đi rất nhiều.
Còn người con gái áo hồng chính là em gái nuôi của Cổ Huyết. Cũng chính là Hồng y nữ tử thần bí đã cứu Diệp Phàm mấy lần.
- Em muốn nhìn một chút nữa.
Cô gái không quay đầu lại.
- Haiz, em việc gì phải khổ thế chứ?
Cổ Huyết thở dài nói.
- Nếu không chúng ta vào phá đi, dù thế nào cũng không để cho thằng họ Diệp đó làm hôn lễ một cách vui mừng như vậy được.
- Đừng.
Cô gái vẫn không quay đầu lại, thái độ kiên quyết đáp.
- Vậy thì em việc gì phải khổ thế chứ? Em đã cứu hắn vài lần, nhưng còn hắn đến diện mạo của em cũng nhớ không rõ. Đối với người như vậy, em còn gì mà phải lưu luyến chứ. Người trẻ tuổi tuấn kiệt trên đời này còn nhiều lắm.
Em có cuộc sống của em, hắn ta hiện tại đã kết hôn rồi, cũng có cuộc sống riêng của mình. Em, anh cảm thấy em nên làm lại từ đầu đi.
Thật ra, em và hắn cũng đã có cái gì đâu, chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Chỉ vì một sự trùng hợp mà em tự làm khổ mình như vậy ư?
Cổ Huyết khuyên nhủ.
- Anh, đời này em cứ sống như vậy thôi, có ở cùng với nhau hay không không quan trọng, em có Thiên Nam là được rồi. Chỉ cần anh ấy không chết, thỉnh thoảng được nhìn từ xa là đủ rồi.
Yến Phi Tuyết nói rồi bay lên giường, tay vuốt nhẹ lên má một bé trai đang ngủ.
- Em sinh con cho hắn, phỏng chừng hắn vẫn chưa biết có đúng không? Hay là anh tìm cơ hội để bắn tin qua đó nhé. Nếu không, em khổ quá. Ít nhất cũng phải để cho hắn hiểu được tâm ý của em.
Cổ Huyết nói.
- Không cần đâu, con là do em sinh ra, em không muốn để anh ấy biết. Đối với anh ấy mà nói, không biết chuyện này sẽ tốt hơn.
Yến Phi Tuyết lắc đầu nói.
- Cũng phải, biết thì có tác dụng gì chứ. Chỉ làm thêm phiền não mà thôi. Tuy nhiên cái cốt của thằng bé Thiên Nam này tôt lắm. Sư phụ nói, muốn đích thân dạy cho nó. Sau này hy vọng nó có thể trở thành cường giả giống như sư phụ.
Cổ Huyết nói.
- Việc này để sau hẵng nói, thật ra, chỉ làm một người bình thường cũng không có gì là không tốt cả, chúng ta tuy rằng có công phu trong người, nhưng cả ngày chạy ngược chạy xuôi thì cũng đâu có gì là hay. Em chỉ muốn sống cuộc sống bình thường với Thiên Nam thôi.
Hai năm nữa Thiên Nam đi nhà trẻ rồi, em hy vọng có thể cho nó một môi trường sống tốt. Thật ra, kiếp này em đã mãn nguyện rồi.
Anh, anh không phải lo lắng nhiều đâu.
Yến Phi Tuyết nói.
- Ừ, em nói cũng đúng. Tuy nhiên, em định an cư ở chỗ nào? Nếu không đủ tiền thì chỗ anh còn hai triệu đấy, em cầm đi mà dùng.
Cổ Huyết nói.
- Em vẫn chưa quyết định ở đâu, thủ đô thì lạnh quá, em sống không quen. Chắc về phía nam sẽ tốt hơn.
Diệp Phàm sinh ở Nam Phúc, tỉnh Nam Phúc cũng có những nơi sống tốt có thể an cư. Nên em muốn ở đây. Còn vấn đề tiền nong thì không cần đâu, sư phụ trước kia có để lại cho em ít đồ cổ. Bán rẻ đi thì cũng được vài triệu, đủ để an cư. Tiền nhiều cũng không phải chuyện tốt mà. Hơn nữa anh cũng chỉ còn có hai triệu, giữ lại dùng đi. Thời buổi này kiếm tiền cũng không dễ, chúng ta tuy có thân thủ cao, nhưng chưa từng dùng nó để đi trộm cắp. Kiếm tiền phải theo chính đạo, chúng ta là cao thủ thì phải có nhân phẩm của một cao thủ.
Yến Tuyết Phi nói.
- Vậy được, tùy em vậy. Em bản lĩnh như vậy muốn kiếm tiền cũng không khó.
Cổ Huyết thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trong phòng bệnh của bệnh viện Hiệp Hòa thành phố Phổ Hải.
Hồng Đường Tử hai chân quỳ xuống đất, hai mắt đỏ hoe. Trên giường chính là tiên thiên đại viên mãn Võ Vệ Sơn.
Lúc này ông ta toàn thân băng bó, chỉ để lộ mỗi mũi và miệng.
- Ba, con hại ba rồi.
Hồng Đường Tử nhỏ giọng khóc ròng nói.
- Hồng Đường Tử, đừng như vậy nữa, đứng dậy đi.
Dương Trấn Tử tay vỗ nhẹ lên bả vai Hồng Đường Tử.
- Sư thúc, Hồng Đường Tử không hiểu chuyện, không hiểu chuyện, làm môn phải tổn thất ba trăm triệu, còn phụ thân thì đến nông nỗi này. Con đáng chết, con vô dụng…
Hồng Đường Tử nắm chặt tay đấm mạnh xuống đất.
- Hồng Đường Tử, tiền của chúng ta không dễ lấy như vậy đâu. Ba trăm triệu, tưởng phái Côn Lôn chúng ta mở ngân hàng có phải không?
Dương Trấn Tử mặt nghiêm lại.
- Tuy nhiên, trước mắt chúng ta vẫn phải nhẫn nhịn. Tất cả đợi đại sư huynh tỉnh lại đã rồi tính sau.
- Sư phụ, Hồng Đường Tử con sau này sẽ cố gắng luyện công. Diệp Phàm, một ngày nào đó tao sẽ khiến mày phải quỳ gối trước phái Côn Lôn…
Hồng Đường Tử nghiến răng nghiến lợi.
- Nghe nói hôm nay hắn kết hôn, con chó chết này…
La Hồ Sơn cũng cắn răng nói.
- Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nghe nói Diệp Phàm thật sự có lai lịch, những khách mời đều là những quan chức nhà nước cả. Cho nên, sau này nếu muốn báo thù thì phải âm thầm. Phải không để lại chút dấu vết nào. Bằng không hậu hoạn vô cùng, Ngọc Chấn nói qua rồi, tạm thời không được manh động, đặc biệt là bộ đội thần bí kia vẫn đang để ý. Hiện tại nếu Diệp Phàm có vấn đề gì, thì chắc chắn họ sẽ tìm đến chúng ta.
Ngọc Đông Hồng nói.