Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là vấn đề của đại hoàn cảnh và tiểu khí hậu, xuất thân cán bộ muốn leo lên cao phải dựa vào dấu chân của mình mà tiến lên. Hơn nữa, đồng chí nào may mắn có thể gặp được “quý nhân”. Quý nhân này trên cơ bản đều là con nhà quan hoặc cách mạng đời thứ hai. Không có “quý nhân” tương trợ, cậu muốn lên vị trí cao, đó chỉ là chuyện ngàn lẽ một đêm, không chút thực tế.

Đoàn Hải Thiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm, thản nhiên nói.

- Haizz, năng lực không bằng quan hệ. Quan hệ không bằng khi sinh ra chọn được ông bố tốt, cái này, không có cách nào khác. Xã hội là thế, từ cổ chí kim đã thế rồi.

Vì, chẳng cách nào thay đổi xuất thân được, trong tình hình đại khí hậu của toàn xã hội xoay chuyển, tiểu khí hậu của chúng ta cũng chỉ có thể tự thay đổi mà thôi.

Dùng tiểu khí hậu để thích ứng với đại khí hậu của xã hội. Nhưng, em rất khó thích ứng được với loại “khí hậu” này. Cho nên, em thường bị người ta ghét, có lẽ do em chưa biết cách xử lý đúng đắn mọi việc.

Gây thù cũng khá nhiều, bị chèn ép cũng không ít. Nhưng do may mắn nên luôn đảo ngược được tình thế. Bằng không, Diệp Phàm em đến giờ, chắc chỉ là một nhân viên quèn.

Diệp Phàm nói.

- Đúng rồi, Trần Quân lần này cũng may mắn, không ngờ mới vào Báo Săn, lại được đảm nhiệm chức Sư phó, nói về tốc độ thăng chức, nó còn nhanh hơn cả tôi, Đoàn Hải Thiên tôi có thúc ngựa theo cũng không kịp. Mà, thằng nhóc này giờ rất thích khoe khoang. Khi nào cũng hò hét với Hạnh Nhi. Khi nào có cơ hội, cậu phải trị nó một chút.

Đoàn Hải Thiên nói qua chuyện cậu con rể Trần Quân, tuy nhiên trong lời nói có chứa sự vui mừng.

- Haha, anh là ba vợ của nó, nếu chỉnh đốn, anh ra tay là tốt nhất. Cái tên này,có khi rất nóng nảy, cứ tạt nước lạnh lên là nó hạ hỏa ngay.

Diệp Phàm thản nhiên cười.

- Tôi vô dụng, thằng nhóc này không nghe tôi. Khi tôi nói chuyện với nó ngoài mặt nó nghe đấy, nhưn chắc là từ tai nọ xỏ tai kia tôi.

Cũng giống Tề Thiên với Lô Vĩ ấy, tôi nghe Trưởng ban Minh Châu với lão Tề cũng than vãn mãi.

Nói là người làm anh như cậu nói còn tác dụng hơn ba với anh nói nhiều. Quan hệ thân thích không bằng ngoại thân.

Đoàn Hải Thiên trong lời nói có chút chua xót

Diệp Phàm cảm thấy buồn cười, nói:

- Cái này, có lẽ do em còn trẻ, nói chuyện hợp với họ. Cũng không thể nói em có bản lĩnh được. Cái này, nói theo kiểu bây giờ, đó là sự “khác biệt” về tuổi tác. Những thứ khác nhau khó ghép lại với nhau lắm. Chẳng hạn như âm nhạc, anh thích những bài hát cũ, chẳng hạn như “Hoàng thổ cao pha”, còn tụi trẻ thì lại thích mấy ngôi sao ca nhạc Đài Loan gì đó.

Diệp Phàm nói.

- Không không không!

Đoàn Hải Thiên khoát tay, nói:

- Không giống như vậy, chúng ta đều thấy rõ. cậu dùng sức hấp dẫn của mình để hàng phục chúng. Nếu bàn về tuổi tác, chúng tôi lớn hơn cậu. Nhưng chúng tôi tin tưởng ở cậu. Cho nên, mới an tâm giao chúng cho cậu.

Đoàn Hải Thiên nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, khẩu khí nhẹ đi, hỏi:

- Nghe nói Trần Quân đã gặp thủ trưởng tối cao?

- Anh nói xem?

Diệp Phàm cười thần bí, hỏi lão Đoàn.

- Tôi đang hỏi cậu, cậu hỏi tôi, sao tôi biết được. Trần Quân là tên mặt dày, cậu cũng không chịu thành thực, bực mình!

Đoàn Hải Thiên tức giận hừ nói.

- Haha.



Diệp Phàm chỉ cười gượng hai tiếng không đáp, chính là muốn khiến cho lão Đoàn buồn bực. Coi như đây là cách hắn trả thù về việc lão Đoàn không trả lời bí mật của Đoàn gia.

- Cậu em, văn phòng trung ương không dễ làm việc nhỉ.

Đoàn Hải Thiên không hỏi nữa, chuyển sang đề tài khác

- Đương nhiên không dễ.

Diệp Phàm gật đầu.

- Nhìn thấy chưa, nói đến văn phòng trung ương là mặt cậu như sắp mưa ấy, kỳ thực, tôi cảm thấy cũng bình thường, văn phòng trung ương là để phục vụ lãnh đạo trung ương, cho nên, đối thủ cậu gặp cũng ở tầng đó. Đối với những người như chúng ta mà nói, ở cái nơi đầy những quan cao như Bắc Kinh thì cán bộ cấp Giám đốc sở còn chẳng bằng con chó.

Cán bộ cấp sở quá nhiều, ai cũng có thể trừng mắt với cậu cả.

Chẳng hạn Chủ nhiệm phòng Đốc tra như cậu, cậu chỉ là cán bộ cấp Giám đốc sở đi điều tra cán bộ Cấp tỉnh bộ người ta, cậu điều tra được gì?

Cũng như tể tướng thời cổ địa mà đòi quản hoàng đế vậy, có thể được sao? Cho nên, sau này cậu sẽ gặp phải lực cản lớn.

Nếu cậu là người mềm ngọt, người ta sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Đáng tiếc cậu không phải, tính tình cậu mạnh mẽ, không thể có được sự mượt mà của những tên giảo hoạt được.

Haizz, cái chỗ đó, thật sự khó cho cậu. Nhưng, có lẽ lãnh đạo cũng thấy được điểm này, cho nên, mới gắn thêm cho cậu cái chức Phó chánh văn phòng Chủ tịch.

Cũng đừng coi thường danh hiệu này, đem ra có thể hù được một số quan lớn cấp tỉnh bộ đấy. Trong lòng người ta sẽ băn khoăn, muốn phê bình cậu cũng phải nghĩ cậu đang làm việc bên cạnh Chủ tịch.

Nếu có lỗ với cậu, cậu đem đi thêm mắm thêm muối với Chủ tịch, vậy cũng đủ làm các quan to phải đau đầu rồi.

Tuy nhiên, di chứng của nó cũng rất lớn. Làm ít một chút, ắt hẳn những việc cậu làm các lãnh đạo sẽ không thích, mà thời gian cậu ở cạnh chủ tịch lại không dài.

Đoàn Hải Thiên nói.

- Em cũng suy nghĩ rất nhiều, dù sao, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. nếu muốn em thay đổi vấn đề mang tính nguyên tắc, em không thay đổi được. Đây là bản tính của Diệp Phàm em, Chủ tịch không thích em thì em lăn đến nơi khác. Dù sao ông ấy cũng phải cho em một nơi để đi đúng không nào?

Diệp Phàm lại giở thói “lưu manh”.

- Hahaha...

Đoàn Hải Thiên cười to.

Đêm khuya , Lão Vương Thú Ký Thang Thủy Châu còn vài người đang ăn uống.

Diệp Phàm đi đầu, bạn rượu còn có Lô Vĩ, Tề Thiên, Trần Quân, Hạ Hải Vĩ, Phạm Cương, Túc Nhất Tiêu, Vu Kiến Thần, Vương Long Đông.

Lần này Vương Long Đông từ Hải Đông trở về, Diệp Phàm cũng muốn mọi người gặp nhau, để tạo cơ sở cho Vương Long Đông vào vòng tròn Diệp hệ.

Tuy nhiên, ở chỗ đông người, đồng chí Vương Long Đông có vẻ câu nệ. Vì ngoại trừ Phạm Cương trẻ tuổi là cán bộ cấp Cục phó, nhưng người khác nghe Diệp Phàm giới thiệu đều là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cán bộ cấp Giám đốc sở. Còn Tề Thiên đang tranh chức Sư trưởng, sư trưởng cũng là cán bộ cấp sở bên chính phủ rồi.

Anh bạn Diệp Phàm lại càng biến thái, không cần phải nói đến. Lô Vĩ, Hạ Hải Vĩ, Túc Nhất Tiêu, Vu Kiến Thần đều là cán bộ có thực quyền ở Nam Phúc.

Lô Vĩ là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Thủy Châu kiêm Cục trưởng Công an, Hạ Hải Vĩ lợi hại hơn, Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật tỉnh ủy, Túc Nhất Tiêu cũng là Phó giám đốc sở thường vụ sở Giám sát, , Vu Kiến Thần là Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố Thương Hải.

Thành phố Thương Hải là thành phố cấp phó tỉnh, nên Bí thư ủy viên chính trị cũng kiêm nhiệm Phó bí thư thành ủy, cũng là cán bộ cấp phó tỉnh. Nước lên thì thuyền lên, Vu Kiến Thần là Phó cục trưởng thường trực cũng chính là cán bộ cấp Giám đốc sở.

- Anh Vu, đến Thương Hải đã đi đâu chơi chưa?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Vu Kiến Thần, vẻ mặt quan tâm, cười nói.



- Mới đến chưa đi được đâu, nhưng, coi như cũng thích ứng rồi, nói chung cũng được.

Vu Kiến Thần cười cười nói.

Vẻ mặt thoải mái, tuy nhiên, Diệp Phàm thông qua dò xét sóng khí, cảm giác trong lòng Vu Kiến Thần có việc gì đó.

Vu Kiến Thần là người bạn đầu tiên của Diệp Phàm bên ngành công an, tình cảm anh em rất sâu đậm.

Tuy nói Vu Kiến Thần không giống Lô Vĩ, Tề Thiên, Trần Quân theo Diệp Phàm tranh giành quyền lực, nhưng Diệp Phàm cũng cảm thấy khó chịu.

Diệp Phàm hiểu, Vu Kiến Thần rất nặng tình cảm, là một người có thể làm bạn. Trong số những người ở đây, Vu Kiến Thần cũng nhiều tuổi nhất. năm nay ắt cũng 45, 46 rồi.

- Đồng chí lão Vu, anh nghĩ một đằng nói một nẻo a?

Lúc này, Túc Nhất Tiêu nhìn Vu Kiến Thần sắc mặt hơi quái dị, cười nói.

Vu Kiến Thần vừa nghe, không ngờ không hề phản bác. Trần Quân có chút nghi hoặc nhìn hai người nói:

- Có chuyện gì, Giám đốc sở Túc, nói rõ đi nào.

- Không có gì, cậu ấy đùa thôi.

Vu Kiến Thần liếc mắt nhìn Túc Nhất Tiêu, nói.

- Anh Vu, anh có việc trong lòng. Nói ra cho mọi người cùng nhau thương lượng, đều là anh em cả mà.

Diệp Phàm đột nhiên mở miệng, theo dõi Vu Kiến Thần.

- Đúng vậy, nói đi. Tuy mọi người không giúp được chuyện lớn, nhưng chuyện nhỏ thì vẫn giúp được đúng không nào?

Tề Thiên cũng nói theo.

- Haizz...

Vu Kiến Thần thở dài, liếc mắt nhìn mọi người, nói:

- Mọi người đã nghe nói về Bí thư Hứa Chí Cường và Cục trưởng cục công an thành phố Thương Hải Chung Luân chưa? Chắc hẳn Giám đốc sở Túc có biết?

- Tôi cũng có nghe nói, Hứa Chí Cường là phó Bí thư chuyên trách quản lý chính trị pháp luật thành phố Thương Hải, còn kiêm Bí thư Đảng ủy Công an thành phố, cũng là một cán bộ cấp phó tỉnh, còn là Phó bí thư Đảng ủy Công an thành phố kiêm Cục trưởng Công an thành phố Thương Hải Chung Luân. Cả hai đều mạnh, đều muốn xưng vương xưng bá. Nhưng, một núi khó chứa hai hổ, dĩ nhiên, hai hổ ở chung, ngày nào cũng sẽ đánh nhau.

Lô Vĩ nhấp ngụm canh thản nhiên nói.


- Không đúng, hai hổ tranh chấp, tất có có bên bị thương. Sếp Vu ở giữa không phải ngư ông đắc lợi sao. Chỉ cần thành thạo, chắc hẳn Hứa Chí Cường cùng Chung Luân đều phải nhìn vào anh. Vậy không phải sếp Vu là người được lợi nhất sao? Sao lại ngược lại, có vẻ sếp Vu không vui, chẳng lẽ...


Trần Quân cũng không ngu,nói.


- Ngư ông này...


Hạ Hải Vĩ đột nhiên mở miệng, liếc mắt nhìn mọi người, nói:


- Không dễ làm!


- Ừ, không dễ làm. Vì, hai vị lãnh đạo trực tiếp đều là những người giảo hoạt, anh muốn kiếm lợi từ họ cũng khó. Nghe nói hai người đấu nhau, thường xuyên kiếm người thứ ba trút giận.


Lô Vĩ trong lời nói có ám chỉ, người thứ ba đương nhiên là chỉ Vu Kiến Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK