Điều kỳ lạ là trên người Chánh văn phòng huyện ủy Liễu Mi Phương hình như có rất nhiều đường vẽ mờ, giống như một người đẹp dạng khỉ có rất nhiều lông vậy. Trong lòng lão Phương, tự nhiên lại vẽ lên một Liễu Mi Phương vô cùng lẳng lơ, đặc biệt là phần ngực được đơn giản hóa, đã bị lão Phương dùng hình ảnh chiếc bánh mì tròn để thay thế.
Đỗ Tiểu Lan là Trưởng ban Tuyên giáo. Gương mặt thì thục nữ, nhưng lại trơ trọi như một xác ướp. Không người thăm hỏi, hơn nữa chẳng hề có đường vẽ mờ nào cả.
Kỳ thực, đây chính là biểu đồ mà đồng chí lão Phương nghiền ngẫm về các cán bộ của huyện Ma Xuyên. Mỗi khi trong huyện có bất kỳ thay đổi gì về mặt nhân sự thì buổi tối biểu đồ của lão Phương cũng lập tức thay đổi, chắc chắn là không hề chậm hơn biểu đồ cổ phiếu là bao.
Chẳng hạn nói về Diệp Phàm và Phương Viên, vì vừa mới đến, lão Phương còn chưa nghiền ngẫm rõ về hai người, nên hai người này tạm thời chỉ là Tư lệnh tay không trơ trọi.
Trên người Trưởng ban Tôn Minh Ngọc chẳng hề có một sợi dây nhợ nào, chỉ là bị đồng chí lão Phương âm thầm vẽ ra rất nhiều đường vẽ mờ dạng thủy ngân. Giống như một con mực dạng người đầy những sợi tua rua. Nếu bị Tôn Minh Ngọc trông thấy thì chẳng biết sẽ giận đến cỡ nào.
Những đường vẽ mờ là đại diện những mối quan hệ tương đối mờ ảo của hai người, những gạch thẳng thể hiện hai người có sự tiến triển nhất định, có khả năng phát triển thêm. Đường gợn sóng thể hiện mối quan hệ hai người tiến đến thời kỳ cao trào, nối giữa Chu Phú Đức và Mã Vân Tiền không phải là đường gợn sóng mà là một sợi xích sắt, vậy xích sắt là đại diện cho cái gì?
Đương nhiên là chỉ mối quan hệ của hai người rất “mật thiết”, giống như dùng sợi xích sắt nối hai người lại với nhau, muốn chặt đứt cũng tương đối khó.
Số nét đứt tràn ra từ trên người Chánh văn phòng huyện ủy Liễu Mi Phương tương đối nhiều, nối giữa cô và Chu Phú Đức là một đường thẳng thực hơi cong cong, ký hiệu đặc biệt như vậy chỉ có một mình lão Phương mới hiểu rõ rồi.
Ý là hai người này, quan hệ bên ngoài rất thực, nhưng bên trong còn có nhiều uẩn khúc, không thể nói rõ ràng được.
Trên người Trưởng ban Tuyên giáo Đỗ Tiểu Lan không có một đường vẽ nào, chỉ có một mình cô gái xinh đẹp trong bức vẽ. Rõ ràng là ấn tượng của lão Phương đối với Đỗ Tiểu Lan không tệ, cho nên đầu của người này được vẽ tương đối đẹp. Tuy nhiên, từ đó cũng có thể nhìn thấy rõ, trong Hội nghị thường vụ Đỗ Tiểu Lan ắt hẳn là người không có địa vị nhất. Nhiều nhất là bỏ phiếu hoặc giơ tay không cần mở miệng thôi.
Dường như lão Phương không thích Chu Phú Đức, cho nên bức tranh này rất nhếch nhác. Từ sơ đồ này cũng có thể thấy sự yêu mến của Phương Hồng Quốc, cùng với thái độ của ông.
Giống như dung mạo của đồng chí Diệp Phàm, Phương Quốc Hồng bất di bất dịch, không vẽ đẹp lên mà cũng không làm xấu đi. Đương nhiên là lão Phương tôi vẫn chưa có cảm giác gì với cậu, cậu vẫn còn ở trong thời kỳ quan sát.
Nhưng, trên người của chính lão Phương lại toát ra một nét đứt ngoằn ngoèo như giun, hướng về phía Diệp Phàm, ắt là cũng có dự định tạo mối quan hệ tốt với Diệp Phàm. Chẳng qua là hiện nay vẫn chưa bắt đầu xử lý mối quan hệ này, cho nên, nét đứt đó đang dừng lại giữa không trung, giống như một viên đạn chuẩn bị phóng ra.
Vi Bất Lý bị lão Phương vẽ thành một người ẻo lả nửa nam nửa nữ, Mã Vân Tiền ngu ngốc còn được thêm cả tính háo sắc, mặt thì xấu xí biến dạng, chứng tỏ lão Phượng cực kỳ ghét tên này rồi.
Hình tượng của Thiết Đông là một người đàn ông đẹp trai oai hùng, miệng mở to, hình tượng một đại trượng phu lỗ mãng, ý của lão Phương là gì, tiểu tử cậu đang rống gì đó, đừng có bị người khác lợi dụng còn đứng đó mà rống.
Như Bí thư Phan mặt rỗ xã Kim Đào, trên người y có một sợi xích sắt nối với bên ngoài của sơ đồ, đương nhiên là ngầm ám chỉ y có người ở tỉnh hoặc địa khu, hơn nữa mối quan hệ này rất mật thiết, người bên trên có thể dựa vào được…
Vi Bất Lý cũng có mấy đường vẽ nối ra ngoài, những đường đó rất mờ nhạt, làm người ta không nhìn rõ, điều này chứng tỏ đồng chí lão Phương cũng không nắm rõ những mối quan hệ trong đó, như kiểu chỉ là ngắm hoa trong sương gì đó, không biết chỗ dựa vững chắc của Vi Bất Lý ở địa khu hoặc ở tỉnh rốt cuộc là ai…
Biểu đồ phức tạp này rất là phức tạp, cho dù anh có lấy cầm lên đi nữa thì xem cũng chẳng hiểu được, còn cho rằng đồng chí lão Phương rãnh rỗi vẽ lung tung thôi.
Nhưng, chỉ có Giang Nguyệt Linh vợ ông là hiểu rõ nhất, biểu đồ thể hiện mối quan hệ của cán bộ trong toàn huyện này đã đồng cam cộng khổ với Phương Quốc Hồng nhiều năm rồi.
Đương nhiên, dưới sự nghiền ngẫm không ngừng của lão Phương, tấm biểu đò này có xu hướng phát triển ra địa khu, hiện nay trên bản vẽ đã bắt đầu lờ mờ xuất hiện một số hình tượng rồi.
Chẳng hạn những nhân vật quan trọng như Phó chủ tịch Địa khu Tra, Chủ tịch Địa khu Vương, Bí thư Trang. Trên người lão Phương cũng vẽ mấy đường vẽ lờ mờ hướng về phía Trang Thế Thành.
Nhưng đường vẽ mờ đó chỉ là đường chấm chấm, giống như một con rắn hỗn loạn giữa không trung. Chứng tỏ là tâm tình của lão Phương cũng rất lộn xộn, muốn nịnh bợ Trang Thế Thành- nhân vật số một của địa ủy, nhưng lại không có cách nào để tiếp cận, cho nên sợi dây quan hệ đành rối loạn giữa không trung.
Thấy lão Phương đấu với Chu Phú Đức nửa đời người rồi, trong lòng Giang Nguyệt Linh vừa giận lại vừa buồn cười, trong lòng càng đau hơn.
Vì chuyện này tất cả đều do bà, ai bảo ban đầu bà cũng là bạn của Chu Phú Đức, cũng là bạn Phương Hồng Quốc, lúc đầu trước khi chính thức yêu nhau ai có thể ngờ lại xảy ra tình huống oái oăm như bây giờ chứ.
Lựa chọn cuối cùng của Giang Nguyệt Linh là Phương Hồng Quốc, Chu Phú Đức mãi không quên được chuyện này, cố gắng trong chốn quan trường, cuối cùng căn bản đã leo được lên đầu lão Phương rồi.
Những năm gần đây, vận trong chốn quan trường của Chu Phú Đức rất may mắn, suýt chút nữa thì giẫm cho đồng chí Phương Hồng Quốc không thở nổi. Mỗi khi bị Chu Phú Đức giận, lão Phương về nhà đều dùng ngòi bút hung hăng đâm vào bức vẽ khuôn mặt của Chu Phú Đức mấy cái. Sau đó, tối đến trên giường lại hung hăng chà đạp Giang Nguyệt Linh để xả giận một phen.
Đương nhiên, Phương Hồng Quốc rất yêu Giang Nguyệt Linh. Đó chỉ là trút giận khi quan hệ vợ chồng. Nói cách khác là mỗi khi lão Phương hứng cơn giận của lão Chu, thì tối hôm đó, đồng chí lão Phương ở trên người Giang Nguyệt Linh rất lâu, tinh lực vô cùng tràn đầy, không dày vò Giang Nguyệt Linh một trận tơi bời thì nhất định không chịu thu binh.
Một lúc sau, Giang Nguyệt Linh dường như cũng lờ mờ cảm nhận được điều gì đó. Đem chuyện vừa rồi mà nói đi, cũng sắp là lão già hết rồi, nhưng lão Phương vừa về đến nhà, ăn cơm xong một cái là đưa vợ Giang Nguyệt Linh đang rửa chén trong nhà bếp lên giường, đấu một trận huyết tử tươi đẹp.
Giang Nguyệt Linh biết, hôm nay chắc chắn lão Phương lại phải chịu cơn giận của lão Chu, nên rất dịu dàng phối hợp để Phương Hồng Quốc giải phóng đạt được niềm vui, giúp Phương Hồng Quốc hóa giải chút bực bội trong lòng, bằng không cứ để cho cơn giận đó kéo dài trong lòng không được bùng nổ, cứ tích tụ lại thì đến lúc sẽ bùng nổ chết người.
- Haizz… Ông Phương à, cái sơ đồ này ông làm cả mười năm nay rồi, còn làm cái gì nữa? Chúng ta cũng đã bốn mươi rồi, cái gì cũng xem nhẹ chút đi, quyền lực, mũ quan, tiền tài, mấy cái đó đều là một giấc mộng. Cuộc sống của chúng ta hiện nay không phải cũng rất tốt sao? Ông không biết thế nào là đủ à?
Giang Nguyệt Linh khuyên nhủ, ân oán của Phương Hồng Quốc và Chu Phú Đức bà cũng không cách nào để hóa giải, chỉ có thể an ủi khuyên giải mà thôi.