Thác Thái Thạch rõ ràng tức giận, hai mắt bốc lửa nhìn Diệp Phàm.
Ông ta luôn kiêu ngạo chưa từng chịu sự tức giận như vậy.
- Hừ, A Cổ Lạp đối xử với trinh nữ cao như vậy sao?
Diệp Phàm tức giận lạnh lùng nhìn chằm chằm Thác Thái Thạch không nhường một bước.
- Đương nhiên, bởi vì, các cô là tổ hợp các trinh nữ do Thánh nữ Á Thủy Thanh Thanh dạy dỗ là niềm tự hào thánh khiết nhất.
- Đó là suy nghĩ của ông, tôi không đồng ý vậy.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Ai dám nói không đồng ý?
Lúc này một giọng nữ mờ ảo truyền đến. Nhìn về phía tiếng nói Diệp Phàm phát hiện từ xa có một cô gái bay đến.
Tốc độ bay cũng không nhanh giống như bay phập phồng hơi gợn sóng trên không trung. Không lâu cô gái bay đến trước mặt Diệp Phàm.
Người A Cổ Lạp xôn xao, trừ người nhà của Thác Thái Thạch ra tất cả đều quỳ xuống lạy.
Diệp Phàm phát hiện cô gái này thật sự kỳ lạ. Là cô gái da đen, mặc trang phục đen, cả người có một phong thái kỳ lạ.
Tóc trên đầu giống như mấy cuộn len, sống mũi cao thẳng, ánh mắt như miệt thị tất cả. Dáng người cao gầy, tuyệt đối phải đến mét bảy.
Lúc này cô giống như là máy bay trực thắng đứng trên đầu mấy người Diệp Phàm, ngay cả Thiên Đao và Hồng Tà cũng kinh ngạc, bời vì bọn họ thật sự thấy được người bay.
Bao Nghị, Trương Hùng, Cung Chí Quân đá há to mồm nếu không có Diệp Phàm ở đây, có lẽ ba người này cũng quỳ xuống lạy, Bởi vì bầu không khí đã được người A Cổ Lạp đẩy lên cao trào.
Những tràng vỗ tay vang lên như sóng. Những thiếu nữ A Cổ Lạp tự động tạo thành đội ngũ nhảy múa điệu truyền thống của bộ tộc A Cổ Lạp đến đón Thánh nữ của bọn họ Á Thủy Thanh Thanh.
Nhất thời lắc lư, cảnh tượng hơn một trăm cô gái xuất hiện làm người xem khá nhức mắt.
- Á Thủy Thanh Thanh thật sự có thể bay, mẹ ôi, chẳng lẽ đó là một bí thuật? Bí thuật này chúng ta nhất định phải lấy được.
Sau đó tất cả mọi người đều tưởng tượng mình đang bay. Nếu không phải là bí thuật thì chính là mình đang đọc tiểu thuyết.
Nói tu sĩ luyện khí có thể bay, nhưng muốn bay được ít nhất phải đạt được Kim Đan Kỳ mới được.
Chẳng lẽ Á Thủy Thanh Thanh chính là tu sĩ được nói đến trong tiểu thuyết, hơn nữa đã đạt đến Kim Đan Kỳ?
Hồng Tà dùng truyền âm mật thuật nói.
- Ông sai rồi Hồng Tà, không có tu sĩ biết bay, lúc đó là người viết nói bừa thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Sao thế, không phải cô rõ ràng đứng trên đầu cậu sao?
Hồng Tà kinh ngạc.
- Ông có ngửi được chút hương vị gì không?
Diệp Phàm cười nói, đồng thời truyền âm cho Thiên Đao.
- Không có.
Thiên Đao cùng Hồng Tà đồng thời nói.
- Tôi thật ra đã quên, trên thực tế Á Thủy Thanh Thanh đang hù dọa người. Bởi vì tôi có đôi mắt ưng, Á Thủy Thanh Thanh đã làm một đôi cánh bên cánh tay.
Giống như là đôi canh của thiên sứ vậy. Đôi cánh này được chế tạo bằng Thiên trọng nguyệt âm chi lộ, chúng chính Nước trinh nữ mà người A Cổ Lạp gọi.
Hơn nữa dùng phương pháp luyện chế đặc biệt, cho nên, sau khi luyện chế sẽ không nhìn thấy. Vì trước kia tôi đã được một vị tiền bối chỉ điểm, đôi mắt của tôi cũng được ông ấy luyện.
Cho nên, có thể thấy được. Mọi người nghĩ lại xem, có phải khi cô bay có tạo ra sóng không khí không?
Đó là vì cô vỗ cánh tạo thành. Cái này giống Hoan Hỉ Phật Điệp của Xa Thiên.
Chẳng qua đôi cánh của cô cao cấp một ít, có thể tàng hình. Nhìn từ xa giống như cô đang bay.
Diệp Phàm nói.
- Thì ra là thế, làm tôi giật cả mình, trong lòng không ngờ lo lắng. Nhưng kỹ thuật này cũng không tệ lắm. Nếu như có thể làm được chẳng phải là chúng ta cũng có thể bay như tưởng tượng sao?
Hồng Tà lại tham lam.
- Không dễ dàng, đầu tiên muốn luyện vật ra một đôi cánh lớn như vậy cần bao nhiêu Thiên trọng nguyệt âm chi lộ?
Nghe nói người A Cổ Lạp một năm cũng chỉ có thể sản xuất năm cân. Chỉ một đôi cánh này tôi đoán phải hơn một nghìn cân Thiên trọng nguyệt âm chi lộ mới có thể luyện ra.
Thứ hai chính là ông phải vất vả mấy trăm năm thu thập bí thuật luyện cánh.
Cánh này có thể điều khiển được nhất định phải thông qua một ít phương pháp khống chế đặc thù.
Ví dụ như cách dùng nội khí. Cách này có lẽ chỉ có người A Cổ Lạp mới có.
Có lẽ không thể không liên quan đến Thánh nữ. Người ta sao có thể nói cho ông có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Nói vậy thì làm được gì, không nghĩ nữa.
Hồng Tà có chút nhụt chí.
- Bí thuật chúng ta phải nghĩ cách làm ra. Nước trinh nữ chúng ta cũng phải nghĩ cách lấy nhiều một chút. Nước này đối với chúng ta mà nói vẫn rất hữu dụng.
Biết đâu khi nào có cơ hội đến đảo Thủy Tinh chúng ta sẽ lấy được lượng lớn Nước Trinh nữ, chúng ta cũng có hi vọng có phải không?
Có thể bay thật là tốt. Nhưng tôi cũng cảm thấy cô bay cũng có chỗ thiếu hut. Ví dụ như, khi bay vỗ cánh cũng sẽ khiến cho không khí chấn động có phải không?
Mọi người cũng cảm giác được không khí dao động đó thôi?
Diệp Phàm hỏi.
- Oi, đúng là có chút thay đổi. Lúc mới bắt đầu chúng tôi còn tưởng không khí tự nhiên dao động. Giờ nghĩ lại có lẽ là vì cô vỗ cánh.
Thiên Đao nói.
- Đúng vậy nhưng cố vẫn làm rất tốt. Không khí thay đối cũng không lớn, trừ phi cao thủ như tôi mới có thể phát hiện.
Hơn nữa, có thể bay thì lực công kích và phạm vi công kích sẽ lớn hơn một ít. Đầu tiên có thể bay cũng đã dọa người khác rồi, gây áp lực trong lòng cho đối thủ của anh.
Hơn nữa, nếu chúng ta gặp cao thủ ngang hàng thì ban đầu chúng ta không bay, chờ khi đang đánh nhau chúng ta đột nhiên bay lên, có phải là tạo ra hiệu quả khiếp sợ không?
Đến lúc đó có lẽ một chiêu anh sẽ thắng. Hồng Tà, khi ông đấu với cô chỉ cần chú ý không khí chấn động là đủ rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Cô chính là Á Thủy Thanh Thanh.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nhìn lên không trung hỏi.
- Đã biết còn hỏi, còn không quỳ xuống vái. Đây là cậu đang làm cho Thánh nữ thuần khiết chúng tôi tức giận.
Á Thủy Thanh Thanh vẻ mặt cao ngạo.
- Ha ha, chúng ta cũng không có đối xử bất kính đối với Thánh nữ. chỉ là cách cúng bái của người phương đông chúng tôi cũng không giống thế. Hơn nữa, chúng tôi cũng không phải là người A Cổ Lạp.
Diệp Phàm cười nói, hơn nữa từ dòng không khí cũng có thể cảm giác được thực lực của cô còn không bằng Thiên Đao. Hồng Tà hoàn toàn có thể thắng cô. Ngoài việc cố ý tỏ ra huyền bí thì cô cũng không có gì có thể kiêu ngạo.
Việc này cũng chỉ có thể lừa bịp người dân A Cổ Lạp. Trước mặt Diệp Phàm đều lộ hết. Diệp Phàm lúc này càng cảm nhận được tác dụng của đôi mắt ưng.
- Đây là anh nói dối, người phương đông các anh tin phật, trước mặt Phật tổ không phải là quỳ bái sao? Đây là đang nói xấu Thánh nữ của chúng ta.
Á Thủy Thanh Thanh quát hỏi, còn muốn lấy khí thế chấn áp người khác.
- Đúng vậy, người phương đông chúng tôi tôn trọng Phật tổ, đáng tiếc cô không phải là Phật tổ, dù Quan Thế Âm cũng không thể so sánh.
Diệp Phàm lạnh nhạt đáp.
- Bớt nói bậy đi, Á Thủy Thanh Thanh tôi đại diện cho dân tộc A Cổ Lạp, đại diện cho Nữ thần trinh nữ trừng phạt những người phương đông ngu ngốc.
Tôi muốn cho các anh thấy tộc người A Cổ Lạp chúng tôi không thể chiến thắng, không thể khinh nhờn. Nhưng bất luận kẻ nào nói xấu khinh thị Thánh nữ chúng tôi đều bị xử phạt nghiêm khắc.
A Thủy Thanh Thanh trách tội không nhỏ, đáng tiếc hôm nay cô chọn sai đối tượng rồi.
- Điều kiện chúng tôi đưa ra chính là giao cho công ty chúng tôi quyền khai thác mỏ quặng đồng ở núi Bối Tây. Đương nhiên, đây là điều kiện khi chúng tôi thắng. Thua chúng tôi sẽ cung cấp cho dân tộc A Cổ Lạp một nghìn vị trí việc làm, hơn nữa cộng thêm một triệu Đô la Mỹ.
Diệp Phàm ra vẻ nghiêm túc nói, mới học tiếng Pháp từ Cung Chí Quân.
Đó là diễn, bởi vì Diệp Phàm biết mình sẽ không thua, hoàn toàn là trò bịp.
Quả nhiên, giá lớn như vậy làm cho khá nhiều người A Cổ Lạp động tâm, không gian lúc này yên tĩnh trở lại.
- Hừ, khai tác mỏ quặng đồng núi Bối Tây. Xem ra, đây là mục đích chính của các anh.
- Tôi có thể xác định rõ cho các anh, đó là không thể nào. Núi Bối Tây của chúng tôi không thể tiếp nhận công nghệ hiện đại, đó là bất kính với Thánh nữ trinh nữ của chúng ta.
Các anh hùng của A Cổ Lạp, tôi nói có đúng không?
Bản lĩnh cổ động người khác của Á Thủy Thanh Thanh thật đúng là không nhỏ.
- Đúng, đúng, chúng ta từ chối công nghiệp hiện đại, đó là ô nhiễm đất đai của chúng tôi…
Trong khoảng thời gian ngắn, người A Cổ Lạp lại được châm ngòi.
Diệp Phàm không khỏi có chút buồn bực, có vẻ người ta không trúng kế.
- Ha ha ha, xem ra Á Thủy Thanh Thanh cũng không gì hơn cái này.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Anh có ý gì? Hôm nay không nói rõ ràng Thác Thái Thạch sẽ cho các anh ở lại núi Bối Tây, các anh sẽ bị dân A Cổ Lạp dùng nhục hình đôi đãi.
Thác Thái Thạch tức giận quát.
- Ha ha, luận bàn là các ông đưa ra đầu tiên có phải không? Điều kiện chúng tôi đưa ra Á Thủy Thanh Thanh không dám đáp ứng.
Này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ cô sợ, cô sợ thua. Cô không tin tưởng trong trận đánh này.
Hóa ra, các ông gọi là Thánh nữ cũng là một người nhát gan thôi, tôi nói có đúng không? Nếu cô tin tưởng thì chúng ta đưa ra điều kiện cô cũng sẽ đồng ý.
Bởi vì cô sẽ thắng có phải không? Chẳng lẽ một triệu đô la Mỹ nhiều lắm sao? Đó là đủ cho dân tộc A Cổ Lạp các ông ăn trong ba năm.
Đó chỉ là phần nhỏ, các ông không cần điện sao? Các anh không cần phải trải đường sao? Các anh bị bệnh không cần tiền chữa bệnh sao?
Diệp Phàm hỏi, Cung Chí Quân cũng là rung động đến tâm can phiên dịch viên.
- Thánh nữ của chúng ta là bất bại…
Lúc này người dân A Cổ Lạp giơ nắm tay hét lớn, không khí lại sục sôi.
- Múa mép khua môi có tác dụng gì, lấy thực lực nói thôi. Các ông có dám đánh cuộc không? Nếu không dám thì hủy bỏ tiền chỉ luận bàn là được. Đến lúc đó người phương đông chúng ta sẽ cho người A Cổ Lạp thấy được thực lực của chúng tôi. Người phương đông thần bí chúng tôi là không thể chiến thắng.
Diệp Phàm giọng lớn hơn, đè ép đi xuống. Đăng bởi: admin