Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thời điểm này cần chú ý bên kia, hơn nữa, tôi cũng đang chuẩn bị quay về thủ đô một chuyến nhằm tăng cường hoạt động. Tuy nhiên, theo tin tức không lâu nữa sẽ phê duyệt xuống dưới. Việc này còn chưa có chính thức ta cần thận trọng chú ý.

Diệp Phàm nói.

Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm tương đối buồn bực chính là hàng ngày kích động chạy tới thành phố Côn Đức tỉnh Điền Nam báo cáo Chủ tịch tỉnh Dương, chủ tịch tỉnh Dương cũng im lặng một hồi lâu mới lên tiếng:

- Chuyện này rất lớn, báo cáo lên hội nghị thường vụ của tỉnh xem ý kiến của mọi người như thế nào.

Diệp Phàm có thể cảm giác được, đối với việc thành khu kinh tế Hoành Không chủ tịch tỉnh Dương có vẻ như không nhiệt tình lắm.

Diệp Phàm đành phải vội vàng chạy đến quốc tư ủy.

Thực ra đề nghị của Diệp Phàm chủ nhiệm Cao Nhất Thiên đồng ý, sau khi nghe báo cáo xong nói:

- Đồng chí Diệp Phàm, ý tưởng thành lập khu kinh tế Hoành Không cũng không tồi. Tuy nhiên, việc sắp xếp nhân viên quản lý khu kinh tế là vấn đề đáng lo lắng. Ai chiếm tỉ lệ lớn? Còn có, nhân viên từ đây tới đây.

- Việc quản lý nhất định phải do hai tỉnh phái người đảm nhiệm, mà tôi cho rằng quốc tư ủy vẫn lấy ba xí nghiệp lớn làm việc chính.

Ví dụ như, Tổng giám đốc ba xí nghiệp chúng ta khẳng định sẽ tiến vào quản lý. Mà ông chủ là tập đoàn Hoành Không.

Xí nghiệp có hai đồng chí gia nhập, còn tập đoàn Hoành Không có ba vị có phải hay không? Còn hai người ở tỉnh gia nhập phỏng chừng cũng là hai vị Bí thư và Chủ tịch thành phố.

Đương nhiên, nếu hai tỉnh cùng với quốc tư ủy còn muốn phái đồng chí trong tỉnh chúng tôi cũng hoan nghênh.

Chẳng qua là một số ít thành viên trong bộ máy là giang hồ.

Diệp Phàm nói.

- Khẳng định trong bộ sẽ phái người lại đây, phỏng chừng xin ý kiên phê bình cấp bậc.

Cao Nhất Thiên gật đầu nói,

- Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm. Tôi hy vọng anh muốn bắt nhanh.

Tốt nhất là xác định việc có thể đưa quy hoạch Hoành Không trở thành hạng mục công trình trọng điểm.

Bởi vì, ngay phía trước, nhà máy cơ giới TQ cùng nhà mấy điện khí Tây Nam cũng không thể nhét vào bên trong đại quy hoạch Hoành Không.

Cao Nhất Thiên nói.

Diệp Phàm hiểu được. Ý của Cao Nhất Thiên là khẩn trương nhét vào. Để cho hai xí nghiệp này có thể là một trong năm công trình trọng điểm được đãi ngộ của quốc gia.

- Muốn nhét hai xí nghiệp vào trong lời nói phỏng chừng là trong bộ đi làm, tập đoàn Hoành Không chúng tôi ra tay không có thỏa đáng.

Diệp Phàm nói.

- Lúc nào thì tôi chiêu tập nhóm người của ba xí nghiệp trở về cùng nhau ngồi tâm sự.

Nếu như có thể gõ nhịp thì cứ đánh nhịp. Đương nhiên, chuyện này cũng không dễ dàng. Phỏng chừng nhà máy cơ giới TQ khá tốt.

Dù cho trong lòng đồng chí xí nghiệp điện khí tây nam không chịu phục. Còn phải làm tư tưởng cho các đồng chí.

Cao Nhất Thiên thở dài, nhíu mày lại.

Thiết Chiêm Hùng làm chủ tiệc buổi tối, tại khách sạn lớn ở Hoàng thành. Cả Phí Nhất Độ và Vương Long Đông là ba người tiếp khách.

Năm người đầu tiên cùng ngồi một chỗ uống trà.

- Long Đông, gần đây ủy viên Trịnh bên đó thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Đã đem văn bản của các anh gửi tới quốc vụ viện chờ phê duyệt, tuy nhiên, nghe nói hiệu quả không tồi. Phỏng chừng trong nửa tháng có thể làm được.

Vẻ mặt Vương Long Đông vui mừng, cười nói.

- Chuyện bên kia tôi cũng không có gì hay lo lắng. Tuy nhiên, không bình tĩnh là không thể kiềm chế được.

Diệp Phàm nói.

- Diệp Phàm, nếu không thì tôi cũng là người nói một chút.

Phí Nhất Độ hỏi.

- Không cần, nhiều hơn nữa thiếu nhân tình cũng không có ý nghĩa gì.

Diệp Phàm khoát tay áo.

- Đúng vậy.

Phí Nhất Độ gật gật đầu.

- Được rồi, Diệp lão đệ. Tôi không nghe được cái gì bên kia. Tuy nhiên, thật ra nghe được thêm một số tin tức. Có thể đối với cậu còn có một chút giúp đỡ.

Thiết Chiêm Hùng uống một ngụm trà rồi cười ha hả.



- Ồ, anh nói tiếp đi.

Diệp Phàm hỏi.

- Lần trước anh muốn làm mức chỉ tiêu, về việc phối ngạch chỉ tiêu tôi nghĩ, ngoại trừ Ủy ban Quốc tư trong lời nói các bộ ngành và ủy ban trung ương có khá nhiều ngành đều có chỉ tiêu.

Như bộ Thương mại có xuất khẩu đáng kể. Tuy nhiên, chuyện lần này cũng không phải là chuyện bộ Thương mại.

Mà là thành phố Tân Môn có một cơ hội

Thiết Chiêm Hùng cười nói,

- Để cảng Tân Môn đáp ứng được cả hai cầu nhập xuất. Gần đây đang chuẩn bị mở rộng.

Liền nói kế hoạch ba năm trước đây. Chính là đề cập đến việc xây dựng thêm cảng là quá lớn.

Chỉ vừa mói hoàn thành, tổng số vốn đầu tư đã hơn chục triệu. Mà cơ sở hạ tầng chiếm 3%, còn tổng giá trị máy móc thiết bị là bốn đến mấy triệu.

- Đó thật đúng là khối đại phì nội, tuy nhiên Tân Môn là sức sống của thành phố. Chỉ e rằng muốn bắt xuống dưới không dễ dàng.

Diệp Phàm nói.

- Đúng vậy, tôi đã từng qua sự cám dỗ. Công nghiệp của thành phố Tân Môn phát triển và hoàn thiện, là cái nôi của công đại cận đại của quốc gia chúng ta, cũng là khu công nghiệp lâu năm, hiện tại là thành phố công nghiệp quan trọng.

Công ty Tinh Diêm, là nơi khai sáng là ngành công nghiệp hóa chất của đất nước chúng tôi. Hơn nữa còn được lên truyền hình Trung Quốc đầu tiên, là nơi sản xuất cameras đầu tiên, động cơ ô tô đàu tiên.

Vùng ven biển mới giải phóng trở thành khu thí nghiệm cải cách tổng hợp của quốc gia. Tân Môn bắt đầu tham gia các chiến lược dựa vào các dự án công nghiệp lớn tối ưu hóa theo định hướng của cơ cấu công nghiệp.

Đã hình thành hàng không vũ trụ, dầu mỏ, hóa chất, trang thiết bị, thông tin điện tử, y sinh học, năng lượng mới, vật liệu mới, tám ngành công nghiệp chủ yếu của công nghiệp quốc phòng.

Mà trên thế giới có 500 doanh nghiệp thì có hơn 100 chi nhánh và văn phòng được thành lập ở Tân Môn

Đương nhiên, về mặt trang thiết bị bọn họ cũng có khiá cạnh kinh doanh của bọn họ. Chẳng qua là quy mô… cũng không vượt qua được Tam gia của tỉnh Thiên Vân các anh.

Cho nên. Các anh vẫn có cơ hội. Hơn nữa, Diệp Phàm anh ở Tân Môn có rất nhiều ‘con đường’ ưu thế.

Phượng Triêu Dương của Phượng gia là Bí thư thành phố Tân Môn, còn Lam Bình Phong của Lam gia là Chủ tịch thành phố Tân Môn. Hai người đứng đầu của Tân Môn anh đều có chút quan hệ.

Chỉ cần tận dụng, không cần nói giành tất cả thắng lợi, một số không luôn luôn là một phần?

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- 5 triệu mà có thể thu được 2 triệu đặt mua hợp đồng tồi liền đồng ý.

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Hạng mục công trình lớn như vậy khẳng định phải đấu thầu, tin chắc rằng hạng mục lớn như vậy cũng sẽ có rất nhiều công ty nước ngoài chú ý tới.

Quy mô và hiệu suất của sản phẩm của họ có thể trở thành hồ sơ dự thầu được hỗ trợ mạnh nhất.

Nếu nói về quy mô tập đoàn Hoành Không cũng là một trong những công ty lớn trong ngành sản xuất trong nước.

Nhưng mà, nếu gặp 500 doanh nghiệp lớn thế giới cùng tham gia cạnh tranh, như nước Mĩ, Nhật Bản, châu Âu đều có sức mạnh rất lớn. Còn có cả nước Nga nữa.

Đường Thành xen vào nói.

- Ừ, tập đoàn Hoành Không so với 500 doanh nghiệp lớn trên thế giới còn có sự chênh lệch rất lớn, Tuy nhiên, đây là Trung Quốc. Chúng ta có thuận tiện là người bản xứ.

Hơn nữa, nhà nước cũng có một số chính sách hỗ trợ nghiêng về chúng ta. Tôi tin tưởng chính phủ nhất định có chính sách nghiêng về Tân Môn.

Nếu không, doanh nghiệp trong nước rất khó có thể phát triển.

Diệp Phàm nói.

- Diệp Phàm, tôi nghĩ quy mô chính là vấn đề mấu chốt hiện tại. Liên quan đến sự đả thông cấp trên, nếu như mình không có nền tảng, thì sẽ là khó khăn cho người khác. Nếu như mình có nền tảng, thực tế quá khó khăn. Mà chiếu cố suy nghĩ cũng có điểm tốt đúng không?

Phí Nhất Độ nói.

- Việc chỉnh quy mô nói thì dễ làm mới khó, việc này, trong thời gian ngắn tập đoàn Hoành Không không có khả năng làm. Chính là lấy sự phát triển hiện tại để xem. Ít nhất cũng phải có năm đến sáu năm mới có thể có quy mô ban đàu.

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Không phải không có cách nào khác, tôi định cùng liên thủ với tập đoàn cơ giới Trung Hoa cạnh tranh đấu thầu. Gần đây đang bàn về chuyện này, tuy nhiên, còn chưa quyết định.

Diệp Phàm nói.

- Cho dù chưa có quyết định, ít nhất anh có thể liên thủ trước cùng với Tổng giám đốc Kiều. Tin rằng cô ấy cũng vui vẻ trước tình huống này.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Chỉ có thể làm trước như thế.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Thiết ca, có mang thức ăn lên hay không?

Cái bụng Đường Thành đang réo ầm ĩ kêu lên.



- Diệp lão đệ, khách của anh còn chưa tới à.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Chắc là chưa đến được, chờ một chút vậy.

Diệp Phàm nói.

- Diệp Phàm, vị khách đó có quan trọng không?

Vương Long Đông có chút ngạc nhiên.

- Một người khách rất quan trọng.

Thiết Chiêm Hùng nở nụ cười nhẹ, lại khiến cho đám người Phí Nhất Độc hứng thú.

Đường Thành cũng không kêu, nhưng thật ra trong đôi mắt nhìn ra ngoài cửa trông mong.

- Đúng rồi Đường Thành, sĩ quan huấn luyện gần đây thế nào?

Diệp Phàm cười nói.

- Ha hả. Làm sĩ quan huấn luyện đúng thực là kích thích. Tôi phải nói với họ như thế nào. Nếu không được đá hậu.

Đường Thành cười gượng.

- Dáng vẻ của người sĩ quan huấn luyện quê mùa, hiện tại cũng di chuyển quyền huy chân.

Phí Nhất Độ châm chọc cười nói.

- Đối với những tên kia sẽ không thể khách khí, bằng không phải đề phòng.

Đường Thành nói.

- Đó cũng là không có biện pháp. Không có huấn luyện, sao có thể ra thành tích. Hơn nữa, lần này là tham gia quân đội đặc biệt quốc tế. Không thể đánh mất sĩ diện được. Cho dù có phải lột da cũng phải huấn luyện cho tốt.

Diệp Phàm nói.

Lúc này, có tiếng gõ cửa nhẹ.

- Mời vào.

Diệp Phàm nói.

Cửa khẽ mở ra. Lạc Phi mặt đầy râu quai nón đi đến. Tuy nhiên, phía sau anh ta còn có một cô gái đi theo. Không phải thủy mẫu thì là ai. Hơn nữa, trong tay thủy mẫu còn ôm một đứa bé.

- Làm sao có thể là ngươi?

Đường Thành cả kinh kêu lên.

- Mau gọi cha nuôi đi.

Lạc Phi cười nói, thủy mẫu đặt đứa nhỏ xuống. Đứa bé thật sự cứng cáp, nhìn Diệp Phàm, hơn nữa còn quơ quơ nắm tay, lắc lắc đầu, rồi dùng tiếng phổ thông nói.

- Ông ta không đủ tư cách, nếu như có thể đánh thắng được tôi tôi mới gọi hắn.

Ha ha ha…

Cả phòng cười vang lên không ngớt.

- Cậu là Diệp Đường Thiên Thu?

Vẻ mặt Diệp Phàm uy nghiêm nhìn thằng bé hỏi.

- Đúng vậy, ông là Diệp Phàm có phải không? Nghe nói là cha nuôi của tôi.

Tiểu tử hừ nói, tay xiết chặt lại.

- Ừ, cậu nói muốn ta đánh cậu mới gọi ta là cha nuôi. Được, tôi chỉ cần một đầu ngón tay có thể đánh ngã cậu, cậu tin không?

Diệp Phàm hừ nói.


- Không thể nào đâu.


Diệp Đường Thiên Thu không phục, xuất quyền ra vù vù về hướng Diệp Phàm.


Hiện tại Diệp Đường Thiên Thu mới có nửa tuổi, sức khỏe sau khi sinh ra hẳn là khác với người thường. Nửa tuổi có thể tự đi rồi.


Hơn nữa, còn có thể giơ được vật nặng 20 cân. Đương nhiên, mỗi tháng Diệp Phàm đưa cho Lạc Phi một viên thuốc giữ thai cũng có một phần tác dụng.


Cho nên, chức năng của cơ thể rất đặc biệt.


Diệp Phàm đưa một ngón tay ra, nhất thời toàn bộ quyền cước của Diệp Đường Thiên Thu mất đi uy lực.


.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK