Giọng nói của hắn rất thân thiện.
Không lâu sau, một tia sáng yếu ớt lóe lên.
Cuối cùng Diệp Phàm đã nhìn rõ hình dáng của cái động này, thực ra bề mặt của
động gồ ghề, chẳng có thứ đồ dùng gì, Diệp Phàm dùng mắt ưng quan sát kỹ thì sợ
ngây người ra.
Một gương mặt được khắc trên vách động, đó không giống như một hình mặt
người, tuy đã trải qua sự sói mòn của năm tháng, nhưng mấy chục vết sẹo trên gương
mặt đó vẫn rất rõ ràng.
Còn gương mặt người thì dường như được khắc một cách rất nghệ thuật trên
vách đá, có vẻ rất xanh xao, già nua.
Bên cạnh gương mặt có thứ gì đó rất nhỏ giống như rễ cây mọc ra, bụi bặm.
- Quái lạ, mặt người cũng có thể mọc rễ cây sao.
Diệp Phàm và Xa Thiên trong lòng đều không ngớt thán phục.
Đột nhiên, gương mặt người đó chuyển động về phía trước, những vụn đá nhỏ trên
vách đá rơi xuống còn vật như rễ cây kia cũng hoàn toàn nhô ra cùng với gương mặt
người.
- Hóa ra đó là tóc của người đó.
Diệp Phàm thiếu chút nữa thì thốt ra lời, có lẽ tóc đã được chôn trên vách đá quá
lâu rồi nên đã trở nên giống như những rễ cây như thế.
- Nhìn thấy ta, các ngươi không gọi là ma thì được rồi.
Người này chậm rãi nói, người này ngồi dậy nhưng mà chân, tay và toàn thân lại
ở trong vách đá, giống như tư thế đi xuyên tường.
- Chân của ta bị thương rồi, mấy chục năm rồi không đi lại được, năm đó đã bị
Tông Vô Thu sát hại, tưởng là chết rồi, nhưng may là mạng ta lớn, có thể sống được
đến bây giờ cũng là một kỳ tích.
Người này giống như đang lẩm bẩm một mình, sau đó ông ta liếc nhìn Diệp Phàm
và Xa Thiên hỏi:
- Tông Vô Thu có phải đang đuổi giết các ngươi?
- Ừm.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Hắn lẽ nào đang ở bên ngoài?
Sắc mặt ông ta sa sầm xuống nói.
- Không sai, việc này...
Diệp Phàm thành thật đem chuyện kể ra, dù sao có đánh cũng không lại quái nhân
này, chi bằng ranh ma một chút không chừng lại có thể có cơ hội sống sót.
Nhìn nội công của người này không hề kém, hơn nữa lại là địch thủ của Tông Vô
Thu, vậy thì có thể lợi dụng một chút rồi.
- Xa Thiên ở mông của ngươi có phải có một nốt ruồi màu đỏ, to bằng đầu ngón
tay út?
Lão già hỏi.
- Tại sao ông lại biết?
Xa Thiên giật mình, mặt hơi đỏ lên, điều này là bí mật của Xa Thiên, hơn nữa nó
mọc ở nơi không tiện để lộ cho người khác biết.
- Vừa rồi ta đã xuyên thấu vào để quan sát chỗ đó của ngươi, quả nhiên ngươi là
con trai của ta.
Khóe mắt lão tự nhiên có nước mắt chảy ra.
- Tôi... tôi không hiểu lời của tiền bối?
Xa Thiên cũng có chút cảm giác, giọng nói có chút run lên.
- Ta chính là cha của con, Xa Nhất Đao. Năm đó, trong một lần uống rượu ở Ấn Độ
ta quen biết với Tông Vô Thu không cẩn thận đã để lộ ra vật gia truyền của tổ tiên nhà
chúng ta để lại “Vô cực sát thủy can”, vật này có tác dụng gây độc giống như ống khói.
Tông Vô Thu là cao thủ về chất độc, đương nhiên ghen tị với vật gia truyền nhà
chúng ta, lão ta đã lập mưu kế kết nghĩa huynh đệ với ta.
Sau đó dùng chất độc ám sát mọi người trong gia đình chúng ta, người nhà chúng
ta đã chết gần hết còn ta thì hắn ném vào trong động rắn này.
Vốn cho rằng chết chắc rồi, Tông Vô Thu cũng cho là như vậy, ở giữa hàng nghìn
con rắn độc như vậy thì ngay cả Tông Vô Thu cũng không thể sống nổi.
Vì thế, trước tiên Tông Vô Thu đánh ta trọng thương sau đó ném ta vào đây, cười
lên mấy tiếng điên loạn rồi bỏ đi mà không thèm nhìn lại.
Tuy nhiên, không ngờ mạng của ta lớn, ở trong động rắn ta đã chiến đấu với bọn
chúng, sau khi sức lực đã hết ta lại dùng miệng để cắn.
Bọn rắn độc muốn cắn ta thì ta cũng cắn lại chúng, vớ được cái gì là cắn cái đó,
có khi còn nhai vài cái rồi nuốt luôn.
Lúc đó ta nghĩ, dù sao cũng chết, cho nên bất chấp tất cả. 3 ngày sau ta vẫn chưa
chết, rắn bị ta cắn chết cũng phải đến mấy chục con rồi.
Tuy nhiên, rắn càng ngày càng nhiều, khi ta cảm thấy không còn chịu đựng được
nữa, bên chỗ vách đá này đột nhiên phát ra âm thanh của một luống khí rất mạnh hút ta
vào bên trong.
Bên trong bức vách có một cái động thế này hết sức bí mật, cho dù ngươi có đến
gần cũng khó có thể phát hiện ra.
Trong động ta đã quen với một vị tiền bối, ông ta tên gọi là Sửu Vô Đoan, ta cũng
không biết chính xác đó có phải là tên thật của ông ấy hay không.
Người này đã sống đến hơn 130 tuổi rồi, nghe ông ta kể thì ông ta cũng bị tổ tiên
Tông gia hại ra thế này.
Nhưng Sửu Vô Đoan lợi hại, vô tình phát hiện ra hang động bên bức vách này,
chính là hang động để tổ tiên Tông gia tu luyện độc công.
Cũng không rõ là đến đời nào thì đã bỏ quên không nói cho đời sau, vì thế hậu bối
của Tông gia đều không biết được cái động này.
Sửu Vô Đoan mạng lớn, không những sống sót mà công lực ngày càng cao, chỉ
có điều chất độc trên người mãi không chữa khỏi, cho nên bị liệt cứ ở mãi trong động
không đi ra ngoài.
Xa Nhất Đao nói.
- Lẽ nào các ông lại ăn những con rắn độc đó?
Diệp Phàm nghĩ trong đầu và run lên.
- Không ăn thì ăn cái gì, hơn nữa còn ăn sống uống tươi, ở đây nào dám đun nấu,
như thế chẳng phải nói cho người của Tông gia biết ở dưới này có người sao?
Xa Nhất Đao tức giận nói.
- Cha...cha...người chịu khổ rồi, con thật vô dụng.
“Phịch” một tiếng, Xa Thiên quỳ xuống, cổ họng run rẩy.
- Không sao, ông trời vẫn có thể để cho con và ta gặp nhau, ta mãn nguyện lắm
rồi. Hơn nữa công lực của con cũng không tồi.
Xa Nhất Đao vỗ vỗ nhẹ lên người Xa Thiên.
- Sửu tiền bối bây giờ chắc là đã chết rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Ông ấy chết lâu rồi, ta ở đây hơn 30 năm rồi, lúc mới vào được gần 2 năm, thì
Sửu Vô Đoan dù sao cũng là con người chứ không phải thần thánh nên già rồi chết. Tuy
nhiên trước lúc chết, tiền bối đã giúp ta một việc rất lớn đó không chỉ là trị khỏi một
phần chất độc ở chân của ta, mà còn truyền cho ta một chút bí quyết để ta sống được
đến bây giờ.
Xa Nhất Đao nói, hơi chút bồi hồi.
- Cha giờ đã đạt đến cảnh giới nào rồi?
Xa Thiên hỏi.
- Thập nhị đẳng rồi, đáng tiếc, chính vì thế mà chất độc ở chân ta mãi không thể
loại bỏ được, hơn nữa, mấy năm nay vì sự sống mà không thể không ăn sống những
con rắn độc này.
Mấy chục năm ăn rắn sống chất độc tích tụ trong người không ít, đều đã bị ta
khống chế.
Vì thế chân của ta mãi không thể chữa khỏi, ta biết bởi vì chất độc đã ngấm vào
cơ thể của ta rất sâu rồi, đời này chỉ có thể dừng lại ở thập nhị đẳng mà thôi.
Còn tiền bối Sửu Vô Đoan cũng vì nguyên nhân này mà không thể đột phá được
đến cảnh giới như trong truyền thuyết.
Xa Nhất Đao tiếc nuối.
Đột nhiên một tay của ông ta chộp lấy Xa Thiên nói:
- Há mồm ra.
Xa Thiên không kịp đề phòng đã há mồm ra, trong lúc mơ hồ cảm thấy Xa Nhất
Đao nhét một thứ gì đó vào miệng mình.
- Toàn lực điều khí hướng đến hai mạch nhâm đốc, tấn công.
Giọng nói của Xa Nhất Đao như tiếng chuông vang lên trong đầu Xa Thiên.
Diệp Phàm đã đoán đúng, có lẽ Xa Nhất Đao đã cho Xa Thiên uống viên thuốc tăng
công lực để giúp Xa Thiên đột phá lên thập đẳng.
Quả nhiên, cơ thể Xa Thiên lúc nóng lúc lạnh, nửa giờ sau Xa Thiên hét lên một
tiếng bay vọt lên không trung lộn vài vòng rồi mới rơi xuống đất.
- Cha...có phải con đã đột phá đến thập đăng rồi?
Mặt Xa Thiên kích động hỏi.
- Vừa rồi cha cho con uống chính là túi thịt đan điền của Sửu tiền bối trước khi
chết ông ấy đã móc ra dùng phương pháp đặc biệt bảo tồn lại.
Ông ấy nói với cha rằng bên trong chính là nội công thuần khiết suốt đời của ông
ấy. Rất nhiều nội khí đã bị rò rỉ ra ngoài theo năm tháng.
Có lẽ bây giờ cũng chỉ còn lại khoảng một phần nhưng cũng đủ để con đột phá lên
thập đẳng rồi, Xa Thiên con phải sống cho tốt nhé.
Mối thù của Xa gia chúng ta giờ đặt trên vai con.
Sắc mặt Xa Nhất Đao nhợt nhạt nói, có lẽ vừa rồi giúp Xa Thiên cũng làm ông ta
tiêu hao đi không ít nội công.
- Cha, chúng ta cùng xông ra, thân thủ của con và cha không hề thua kém Tông Vô
Thu, hơn nữa Tông Vô Thu bây giờ đã bị thương rồi. Mối thù này chúng ta sẽ từ từ trả
cho bọn chúng.
Xa Thiên nói hai mắt dường như đang bốc lửa.
- Không được, tuy là nội công của cha đã đạt đến thập nhị đẳng rồi, nhưng so với
tên Tông Vô Thu người có thể cử động cả chân và tay thì kém rất xa.
Hơn nữa, Tông Vô Thu luôn không ngừng đánh nhau kịch liệt, còn ta thì chỉ chiến
đấu với bọn rắn độc này, so với lão, ta kém hơn nhiều.
Trong võ học, không chỉ ở chỗ nội công thâm hậu, mà kỹ thuật võ cũng tương đối
quan trọng, ta kém về trình độ kỹ thuật võ so với tên Tông Vô Thu.
Có lẽ Tông Vô Thu cũng sắp đánh đến nơi rồi, ta sẽ bất ngờ đánh ra chắc sẽ khiến
cho Tông Vô Thu bị thương còn các con nhân cơ hội lao ra ngoài.
Ta nghĩ con và tiểu tử này đều là thập đẳng hợp sức với nhau, dù có gặp trưởng
lão của Tam độc giáo cũng có thể đánh và xông ra.
Đương nhiên, mục đích trước tiên của các con là xông ra ngoài, việc báo thù con
cứ từ từ, ta thấy tên tiểu tử này rất có tiền đồ.
Tuổi chưa đến 30 mà đã đạt đến tầng thứ 2 của thập đẳng thì không phải đơn
giản, Xa Thiên, con hãy đi theo cậu ta.
Xa Nhất Đao hai mắt vẫn chưa mờ, nhìn người là chuẩn.
- Cha, con sớm đã đi theo Diệp thiếu gia rồi, con đã từng thề rằng, kiếp này sẽ là
nô bộc của Diệp thiếu gia.
Xa Thiên khẳng định nói.
Diệp Phàm vội vàng nói:
- Đừng nói như vậy Xa Thiên, chúng ta là anh em đừng có gọi thiếu gia, thiếu gia,
còn cái gì là nô bộc, tôi đâu có năng lực gì để nhận cậu làm nô bộc, sau này cứ gọi tôi
là anh Diệp là được rồi.
Đương nhiên trong lòng Diệp Phàm xấu hổ vã mồ hôi, nếu như làm cho Xa Nhất
Đao tức giận thì cái mạng nhỏ của mình sẽ bỏ lại ở đây.
- Vậy thì cắt máu ăn thề kết nghĩa anh em đi.
Xa Nhất Đao nói, đương nhiên không muốn để con mình trở thành nô bộc của
người khác.
- Cha, không thể được, con đã thề rồi, kiếp này mạng của con chính là của Diệp
thiếu gia.
Không ngờ Xa Thiên vẫn khăng khăng.
- Vậy ta giết tên tiểu tử này, thì lời thề đó sẽ bị phá vỡ.
Xa Nhất Đao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nói.
- Xa huynh đệ, cậu đừng có hại tôi đi, gọi tôi là anh Diệp thì đã làm sao. Nếu
không, cái mạng của anh Diệp cậu sẽ không còn đâu.
Diệp Phàm vội vàng nói.
- Diệp thiếu gia, tôi đã nói rồi, tuyệt đối không thay đổi, nếu cha tôi muốn giết anh,
tôi sẽ cùng anh đi gặp phật tổ. Tuy nhiên khi tôi thề tôi cũng nói rằng mối thù của Xa gia
sẽ dựa vào sự giúp đỡ của Diệp thiếu gia.
Xa Thiên vẫn kiên quyết, dùng mạng của mình bảo vệ mạng của Diệp Phàm, sắc
mặt Xa Nhất Đao trầm xuống cũng khó để mà ra tay.
Diệp Phàm lập tức hiểu ra, tên Xa Thiên này cũng thật là thông minh, sống chết
muốn bắt mình buộc vào xe ngựa của Xa gia bọn họ, bởi vì Xa Thiên đã nhìn thấy dấu ấn
hình con dơi, nếu không thiên hạ này làm gì có ai tự nguyện làm nô bộc cho người khác
huống chi Xa Thiên cũng là một cao thủ.
- Hắn có năng lực gì mà giúp chúng ta báo thù? Xa Thiên, con hồ đồ rồi có phải
không?
Xa Nhất Đao hơi tức giận, trừng mắt nhìn Xa Thiên.
“Phịch” một tiếng, Xa Thiên đã quỳ xuống.
Y hướng vào Diệp Phàm nói:
- Diệp thiếu gia, anh đừng nói là Xa Thiên tôi là nịnh bợ mà tôi chỉ là muốn báo thù
cho Xa gia. Xa Thiên tôi chỉ đành phải nịnh bợ thôi. Có điều tôi muốn nói với Diệp thiếu
gia, đối với Diệp thiếu gia, lòng trung thành của Xa Thiên tôi chỉ có trời xanh mới thấu
hiểu.
Nói đến đây, Xa Thiên nói tiếp:
- Diệp thiếu gia, xin anh có thể mở ra biểu tượng trên tay của anh không, nếu
không khó có thể nói cho cha tôi hiểu.