Lam Tồn Quân dùng vẻ mặt thận trọng nhắc nhở Diệp Phàm.
-Tồn Quân, tầm nhìn của cậu phải nhìn xa ra một chút. Mấy ngày qua, cậu cũng đã ở nhà máy Đường Dương Xuân được cả tuần rồi, có phát hiện ra điều gì đặc biệt không?
Diệp Phàm nhắc nhở nói.
-Thứ gì đặc biệt, hình như không có, chỉ có cảnh trí không tệ thôi.
Lam Tồn Quân ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
-Vậy thì đúng rồi, lần đầu tiên nhìn thấy nhà máy Đường Dương Xuân, tôi liền có ngay tính toán này trong đầu. Chúng ta bán đất của nhà máy Dương Xuân Đườn đi, ít nhất cũng có thể thu về được một khoản tiền.
Xung quanh nhà máy Đường Dương Xuân không phải có vài khu du lịch khá nổi tiếng sao. Chẳng những có " bích hoạ Hồng Hà" nổi danh của thành phố Đông Cống, nghe nói có từ hơn hai nghìn năm trước từ nền văn minh Hồng Hà do tổ tiên dân tộc Choang ởLạc Dương sáng tạo nên.
Hơn nữa, còn có Thiên hầu bích. Nhưng nổi tiếng nhất thì hẳn là "Mộ sư vương " bởi do được kế thừa hơn ngàn năm, cầu tự cầu tài rất linh nghiệm.
Tôi nghĩ, thiện nam tín nữ đã đến nhiều như vậy thì nếu chúng ta dùng Mộ sư vương làm nơi phát triển du lịch, nói không chừng quy mô khẳng định sẽ lớn hơn nữa.
Lấy nhà máy Đường Dương Xuân làm điểm trung tâm, liên kết ba điểm bích hoạ Hồng hà, Thiên hầu bích cùng với mộ sư vương, chúng ta làm thành một khu du lịch, đến lúc đó, nhà máy Đường Dương Xuân có thể xây dựng khách sạn và các dịch vụ khác.
Cho đến lúc này, giá đất của nhà máy Đường Dương Xuân tuyệt đối sẽ không rẻ hơn nội thành.
Diệp Phàm nói ra quyết định của chính mình.
-Ừ, ý tưởng này không tồi. Tuy nhiên, Anh Diệp, huy động tài chính là vấn đề rất khó khăn . Phỏng chừng, muốn khai thác du lịch mà tài chính trong tay không có mấy trăm triệu là không xong rồi. Hơn nữa, còn phải tìm được đối tác, phải thuyết phục bọn họ đến đầu tư phát triển mới được.
Lam Tồn Quân tâm tình không thoải mái.
-Có một vấn đề, Mộ sư vương không phải đã bị ngập dưới trạm thuỷ điện Tử Kim Sơn rồi sao. Người ta đến tham quan nhưng không nhìn thấy mộ thì ai mà đến chi cho uổng tiền?
Vương Triều hỏi.
... Hừ, xử lý hai tên phách lối Cam thiên Cam địa, rốt cuộc vẫn là chuyện của Đồng chí Vương Triều.
Diệp Phàm mặt đột nhiên nghiêm lại, hừ nói.
-Chỉ hai tên lưu manh cũng dám xưng “thiên địa nhị phách”, quả thực buồn cười!
Vương Triều đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói
-Yên tâm đi anh Diệp, dưới tay của Vương Triều tôi, sẽ không có bọn đầu phỉ đâu. Cứ xem tôi đây, trong một tháng cam đoan sẽ bắt được cả lũ.
-Anh Diệp, tuy tóm được Cam thiên Cam địa nhị phách nhưng phía trạm thuỷ điện nghe nói vẫn còn dính líu đến rất nhiều thứ. Chẳng lẽ ngay cả đập chứa nước cũng phải phá hủy, vậy ít nhất cũng phải xuất ra một khoản tiền nhất định để bồi thường cho người ta. Không có hai ba mươi triệu, phỏng chừng là làm không xong, tuy đó chỉ là một trạm phát điện nhỏ.
Lam Tồn Quân mặt hiện ra vẻ ưu sầu.
-Trước tiên điều tra rõ tình hình đập chứa nước rồi nói tiếp, nếu bọn họ có hành vi trái pháp luật, chúng ta nắm lấy nhược điểm mà ép buộc bọn họ.
Sau đó, dù có phải bồi thường tiền thì con số cũng không là bao. Hơn nữa, nghe nói Mộ sư vương tuy bị chìm trong nước nhưng thực ra chỉ là vừa mới bị ngập thôi.
Chỉ cần giảm bớt lượng nước của đập chứa, lợi nhuận của trạm thuỷ điện giảm đi một chút, Mộ sư vương hẳn là có thể lộ lên như xưa.
Anh sắp xếp một vài đồng chí xuống đó thăm dò, điều tra rõ rồi báo cáo cho tôi.
Diệp Phàm dùng vẻ mặt nghiêm túc nói.
-Nếu thật tính toán như thế, vậy thì những hạng mục xây dựng mà nhà máy Đường Dương Xuân đang dính vào đều phải dừng lại, bằng không, có xây dựng cũng chỉ lãng phí.
Lam Tồn Quân nói.
-Ừ, lập tức dừng lại. Trước tiên không cần nói nguyên nhân, chỉ cần nói phải chỉnh đốn và cải cách là được. Đợi chúng ta giải quyết xong chuyện nhà máy trong nội thành rồi sẽ quyết định sau. Bằng không, bên kia còn chưa tháo dỡ,
bên này chủ đất biết được chúng ta cho di dời nhà máy thì không phải sẽ làm giá sao?
Diệp Phàm nói.
-Anh Diệp, tôi có chủ ý nhỏ muốn nói.
Vương Triều nói.
-Có mắc thì cứ phóng ra đừng ém như thế, hiện tại có cách gì khả thi thì cứ sử dụng. Chúng ta mặc kệ là mèo trắng hay là mèo đen, chỉ cần có thể lôi ra được “con chuột” nhà máy đường thì là mèo tốt. Hơn nữa, Vương Triều, nhà máy đường nếu có thể phát triển thì anh cũng được lợi.
Diệp Phàm đột nhiên quỷ dị cười.
-Tôi thì được gì, căn bản là không chấm mút được gì.
Vương Triều hứng thú nói.
-Ha hả, đợi thời cơ chín mùi. Tôi muốn cho anh kiêm nhiệm mảng pháp chính của nhà máy Đường Dương Xuân.
-Hình như không có chức vụ như vậy?
Vương Triều có chút kích động, đứng lên nói.
-Quả làkhông có, Anh Diệp ạ .
Lam Tồn Quân gật gật đầu nói.
-Ha hả, không có thì chúng ta có thể thêm vào. Nhà máy đường không phải tự xưng là sẽ thiết lập những vị trí đối xứng với thành phố Đông Cống sao?
Đến Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, chủ tịch Hội đồng nhân dân, chủ tịch Công Đoàn, phó chủ nhiệm, chức vị gì cũng có, vậy tại sao không thể thiết lập chức phó Bí thư phân công quản lý chính trị pháp luật.
Hơn nữa, nhà máy đường chẳng những có cục Công an, hơn nữa bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh có chủ nhiệm kiểm tra kỷ luật thường trú ở nhà máy đường, viện kiểm sát tỉnh kiểm sát trưởng tại nhà máy đường, Tòa án Nhân dân tỉnh thì có chánh án riêng tại nhà máy đường.
Hệ thống chính trị pháp luật là thế, vì sao lại không thể có phó Bí thư chuyên lãnh đạo phân công quản lý. Có thể trù tính quản lý chung có phải hay không?
Chúng ta tất cả đều vì nhà máy đường, chứ không hề có tư tâm.
- Diệp lão đại nói rất đường hoàng, đến nỗi Lam Tồn Quân trong lòng phải khinh bỉ vì sự vô sỉ của ai đó.
-Tôi xin chấp hành.
Vương Triều kích động nói.
-Ha hả, làm tốt lắm.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Vương Triều, tuy nói cấp vị Phó giám đốc sở của một xí nghiệp không thể so với cơ quan chính thống của chính phủ. Nhưng,
Một khi chuyển công tác từ xí nghiệp tới nơi khác. Theo quy củ, cấp bậc này nếu so với cấp bậc của địa phương thì chỉ có thể làm chút việc vặt. Thậm chí còn bị hạ một bậc nữa. Tuy nhiên, chúng ta là chúng ta, cái chúng ta có chính là kỹ xảo. Sau này khi anh quay về lại bộ Công an, đến lúc đó cho anh Thiết biết, chẳng lẽ sẽ bỏ mặc chú sao. Đến lúc đó kiếm cái ghế Phó cục trưởng sẽ không thành vấn đề.
Diệp Phàm cười nói.
-Tôi nghe theo anh, anh Diệp.
Vương Triều này không ngờ khẩn trương tạ lễ, có cơ hội thăng quan tất nhiên là rất vui mừng.
Trải qua vài năm tôi luyện, Vương Triều cũng đã hoàn toàn dung nhập vào thể chế. Hiện tại nếu bảo anh ta tái xuất giang hồ, anh ta tuyệt đối sẽ không làm.
Hơn nữa, những năm gần đây với sự chiếu cố của Diệp lão đại, Vương Triều luôn ghi tạc trong lòng. Tất nhiên, trên đời này chỉ có Diệp lão đại mới thực sự là đại ca của Vương Triều.
Quan trường là chốn có thể nung đúc con người.
-Anh Diệp, sao trên tỉnh không thấy bổ nhiệm tôi?
Lam Tồn Quân mặt ngoài bình tĩnh nhưng Diệp lão đại biết anh ta có chút nóng lòng.
Bởi vì, hiện tại chỉ có Diệp Phàm tuyên bố Lam Tồn Quân thay thế chức giám đốc nhà máy, còn thực tế thì vẫn chưa có được sự bổ nhiệm chính thức của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Cho nên, trong nhà máy đường có một vài kẻ lõi đời tất nhiên không ủng hộ. Bởi vậy, hiện tại Lam Tồn Quân tuy nói là cắm ở nhà máy nhưng tình hình không được tốt lắm.
Bởi vì, có rất nhiều đồng chí không chịu nghe lời.
Phía Lý Khê Mãn cũng có một đám người, những người này tất nhiên chỉ nghe theo Khê Mãn, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nên thường mang đến cho Lam Tồn Quân một vài phiền toái nhỏ, khiến Lam Tồn Quân trong lòng phát hỏa nhưng không có chỗ để xả.
Nên tất nhiên buồn bực.
-Ừ, tuy nhiên, bên chỗ anh có đến tìm lão Triệu lần nào chưa?
Diệp Phàm hỏi.
-Tìm đến từ lâu rồi, Bí thư Triệu nói là đã gọi điện thoại cho Bí thư Phó rồi.
Lam Tồn Quân nói.
-Hành động nhanh vậy!
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Không nhanh không được, quan trường thay đổi nhân sự trong nháy mắt. Chúng ta không lội ngược dòng thì sẽ bị lịch sử bỏ quên mà.
Lam Tồn Quân mặt dầy đến không còn dầy hơn được nữa nói.
-Nói rất hay, chúng ta đều đang làm những việc lội ngược dòng. Nhà máy đường không được thì chúng ta sẽ chuyển ra ngoài.
Làm nên việc rồi thì dựa vào cái gì mà không đề bạt chúng ta.
Diệp Phàm cười thần bí.
-Chẳng lẽ chuyện của tôi có sai sót?
Đồng chí Tiểu Lam miệng hơi run, hỏi.
-Ha hả
Diệp lão đại cười thần bí không đáp, làm cho đồng chí Tiểu Lam rất buồn bực. Nhưng việc này làm rõ ra lại không hay, làm thế thì ở trong mắt người khác không phải sẽ thành một cán bộ gà mờ sao.
-Anh Diệp, tôi gần đây vừa mới phát hiện ra một vấn đề của tập đoàn Vinh Quang.
Lúc này, Đồng chí Vương Triều chen vào.
-Vấn đề gì?
Diệp Phàm nhìn nhìn Vương Triều, hỏi.
-Tập đoàn Vinh Quang không phải đã ký hợp đồng mượn số tiền cả trăm triệu của nhà máy Đường Dương Xuân sao, lãi hàng năm là bốn phần trăm. Nhưng mấy năm trước tập đoàn Vinh Quang dùng số tiền này cho công ty Huệ Cảnh vay với lãi suất cao tới tám phần trăm một năm. Việc này đã cùng Lý Khê Mãn thỏa hiệp quyết định. Kỳ thật chính là chuyển nhượng số tiền cho mượn. Hơn nữa, không chỉ dừng lại với con số bốn trăm triệu của nhà máy đường, ngoài ra, Cam Vũ Thuần còn rút ra sáu trăm triệu từ hai tập đoàn khác cho công ty bảo hiểm Huệ Cảnh vay.
Vương Triều nói.
-Xem ra, Bảo hiểm Huệ Cảnh này rất có danh tiếng!
Diệp Phàm thuận miệng nói.
-Nghe nói uy tín rất cao, mấy năm trước Bảo hiểm Huệ Cảnh từng mượn người khác với lãi suất một đồng nhưng cho vay lại với lãi suất gấp đôi, nhờ vậy mà kiếm được rất nhiều. Huệ Cảnh có thể thu hồi khoản tiền này cho thấy họ có hậu thuẫn phía sau không vừa.
Vương Triều nói.
-Công ty Bảo hiểm Huệ Cảnh có trụ sở tại tỉnh thành Tây Quế, không ngờ lại dựa hơi thành phố Đông Cống chúng ta đến vay tiền, cho thấy danh tiếng càng ngày càng vang dội. Nghe nói công ty Huệ Cảnh có quan hệ với tập đoàn lớn nào đó ở Bắc Kinh. Chủ tịch Hội đồng quản trị Cam phỏng chừng nhìn thấy thực lực hùng hậu của Huệ Cảnh, tất nhiên sẽ không sợ bọn họ không trả lại tiền.
Lam Tồn Quân nói.
-Bên dưới Huệ Cảnh có một công ty vệ sĩ, kỳ thật chính là những tay đánh đấm do Huệ Cảnh nuôi dưỡng. Ai cũng là cao thủ, trong đó có vài tiểu đội trưởng có thân thủ tam đẳng. Những người này chuyên môn gánh trọng trách đi đòi nợ cho Huệ Cảnh. Bởi vì Huệ Cảnh cho cả nước vay nợ, những tay đánh đấm cũng phải chia đội. Tỷ như đội đi Nam Phúc, đội đi Việt Đông. Bọn họ nhân tài rất đông đảo.
Vương Triều nói.
-Những người này, phỏng chừng nếu con nợ không trả tiền thì chuyện bị đứt tay đứt chân xảy ra là chuyện thường.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
-Khẳng định có như vậy, cái này không cần nói đến Huệ Cảnh, chính ở thành phố Đông Cống chúng ta cũng không hiếm.
Mọi người đều vay tiền dạng này cả.
Người mượn tiền nếu có thế lực, thường dùng mức lãi nặng cho người khác vay lại, không trả thì một ngón tay trước, nếu vẫn còn không trả thì lấy cả bàn tay.
Thậm chí, vì thế mà lấy mạng người cũng có. Với ngành ngân hàng Trung Quốc có thể chế không rõ ràng, những xí nghiệp mượn không được tiền thì chỉ có thể đi con đường này thôi.
Tiền trong ngân hàng, đại bộ phận đều cho những đơn vị có quan hệ mượn. Đơn vị có quan hệ đi chuyển nhượng lại với mức lãi cao vô cùng. Ngân hàng không vì xí nghiệp phục vụ mà lại biến thành ngành nghề vì cá nhân mà phục vụ.
Hiện tượng kỳ quái này nhà nước Trung Quốc cũng đang cố gắng thay đổi. Đương nhiên, đây cũng không phải xu thế chủ yếu. Xí nghiệp lớn có thể vay được tiền, xí nghiệp nhỏ thường chỉ có thể đi vay theo kiểu này.
Lam Tồn Quân nói!