Diệp Phàm cười nói, cố ý liếc nhìn Tô Chi cái rồi cũng phát hiện ra khuôn mặt ấy dần đỏ lên.
Mấy người cùng tiến vào sảnh khách sạn ngồi nghỉ.
Một lúc sau anh lái xe quay lại. Lang Phá Thiên hỏi anh ta :
- Chu Khải, đã làm xong hết chưa?
- Xong hết cả rồi, tầng trên cùng, chúng ta có thể lên phòng rồi.
Chu Khải trả lời, nhìn Diệp Phàm một cái. Thực ra trong lòng Chu Khải rất thắc mắc, không biết Diệp Phàm là thần thánh kiểu gì mà lại có quan hệ rất thoải mái với Cục trưởng cục cảnh vệ trung ương như Lang Phá Thiên, cho đến tận bây giờ thì anh ta đã xác định được Diệp Phàm chính là bạn tốt của Lang Phá Thiên.
- Bạn anh là đại gia à?
Tô Chi nhìn Diệp Phàm cười nói, đây chính là nhận xét của cô về Lang Phá Thiên, cho rằng anh ta là bạn của Diệp Phàm, lại còn chuẩn bị tất cả mọi thứ. Nếu có thể ở trong phòng của Tổng thống thì chắc chắn là đại gia rồi.
- Ha ha, hắn ta…. Có chút tiền.
Diệp Phàm cố ý nhìn Lang Phá Thiên một cái rồi cười nói.
Trong phòng là sự kết hợp giữa phương đông và phương tây, phòng lớn, phòng nhỏ, ngoài phòng ngủ chính ra còn có 5 phòng đơn với đầy đủ phòng vệ sinh và phòng ngủ.
Trong phòng ngủ chính có phòng sách nhỏ và phòng khách nhỏ, phòng khách có quầy rượu, bàn hội nghị dạng nhỏ, có rất nhiều mục giải trí kết hợp với sản vật đặc thù.
Căn phòng cũng khiếnnhững người đẳng cấp như Tô Chi phải kinh ngạc, Diệp Phàm biết là tối nay không cùng cô ấy đi chơi thì sẽ không thoát được, thực ra Tô Chi cũng rất ngại. Chỉ vì muốn Phó Vĩ hết hy vọng với mình cô cũng bằng mọi giá mượn người để đóng giả. Đương nhiên đóng giả có mức độ của nó.
Lang Phá Thiên và Trương Hùng đã uống rượu vang từ lâu rồi.
- Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi trước đã.
Diệp Phàm cố ý nhắc Tô Chi, lòng thầm nghĩ cô đang gây rắc rối cho tôi đây, tôi cũng phải lợi tý chứ nếu không sẽ lỗ thảm mất.
Tô chi nhìn Lang Phá Thiên cùng những người ở đó, không nói lời nào rồi cùng Diệp Phàm về phòng ngủ chính. Chu Khải liếc nhìn Lang Phá Thiên thấy không có ý kiến gì, hỏi nhỏ:
- Cục trưởng Lang, phòng ngủ chính là dành cho Cục trưởng mà.
- Anh hiểu nhầm rồi.
Lang Phá Thiên hừm một tiếng, rồi uống nốt ly rượu.
- Hiểu nhầm, thật xin lỗi, không ngờ Cục trưởng Lang lại đối xử tốt với bạn bè thế.
Chu Khải có chút ngượng ngùng nói.
- Anh ấy mới chính là thủ trưởng của hành động lần này, tất cả đều phải nghe anh ta.
Trương Hùng ở bên cạnh nói nhỏ cho Chu Khải biết.
- Á…. Chu Khải cũng không kìm được, thất thanh kêu lên một tiếng, hai mắt trợn trừng, có vẻ khác thường.
- Kêu cái gì, thấy anh ta trẻ tuổi định ức hiếp có đúng không? Với loại như anh thì chỉ cần một tiếng cũng đủ ngã gục rồi. Đừng thấy anh ta trẻ mà không nghe lời, Lang Phá Thiên tôi còn phải gọi anh ta một tiếng “ đại ca” có biết không?
Lang Phá Thiên thản nhiên nói, kỳ thực cũng là có nguyên nhân cả.
Bởi vì thân thế nhà Chu Khải cũng không đơn giản, thuộc vào gia tộc theo cách mạng đời thư ba. Mặc dù nhà họ Chu ở Kinh thành không thể vào vòng hai nhưng vẫn dừng lại ở vòng ba. Còn nhà họ Chu ở Phổ Hải cũng rất có vị thế.
Cha cảu Chu Khải – Chu Ngư Lâm là Phó bí thư thành phố Phổ Hải, quản lý công tác của Ủy ban lỷ luật, vị trí này cũng tương đối có vị thế ở thành phố Phổ Hải này.
Hơn nữa, cán bộ có thể bị điều động mọi lúc, chưa biết chừng có lúc nào đó ông ấy sẽ cùng Diệp Phàm bàn công việc cũng nên.
Sau này chính phủ có việc gì là lại gõ đầu Diệp Phàm, anh ta cũng sẽ giúp. Vì vậy, Lang Phá Thiên mới để lộ chút cho Chu Khải kinh ngạc.
Mà Chu Khải cũng là Đội phó đội cảnh sát hình sự công an thành phố Phổ Hải, là cao thủ tứ đẳng, thực ra, anh cũng là phần tử được Đội đặc nhiệm A xếp vào thành phố Phổ Hải.
- Cục trưởng Lang… nói thế nào thì Chu Khải tôi cũng là cao thủ tứ đẳng, không thể đánh lịch sự sao?
Chu Khải trong lòng có chút không phục, xoa cằm nhìn theo Diệp Phàm đi về phòng.
Thằng nhóc này, ở thành phố Phổ Hải này thì ít ra hắn cũng là Chu thiếu gia, bình thường cũng đã kiêu ngạo rồi. May mà than phận của Cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương Lang Phá Thiên lớn mạnh, chứ không Chu Khải sao có thể làm tài xế được.
- Ha ha ha, thất đẳng thì giỏi sao? Hay lát nữa đợi Diệp Phàm tới, anh tỉ thí với anh ta xem có phục không.
Trương Hùng cũng ngượng cười nói. Trong lòng nghĩ, anh có thành chiếc giầy thì tôi cũng hết cách, có người còn là chữ “tiện”.
- Đấu thì đấu, hừm.
Chu Khải không phục, anh ta không tin Diệp Phàm kém anh ta những 5 tuổi mà lại lợi hại thế.
Cho rằng vì Lang Phá Thiên và Trương Hùng là bạn thân của anh ta nên nói tốt cho anh ta. Thực ra những thành viên tiêu biểu của đội đặ nhiệm không quá 50 người, mỗi người đều có tài năng nhất định, làm sao có thể tùy tiện phục người nào đó. Lang Phá Thiên nhìn anh ta nói, lắc đầu rồi lại uống rượu.
- Tô Chi, e đi tắm trước đi.
Diệp Phàm thuận miệng nói, ngắm nhìn chiếc giường rộng dài đến 2 mét, có hứng thú để trêu rồi. Tự nhiên lại muốn lấy Tô Chi ra làm đồ chơi.
- Tôi…tôi không tắm trước đâu, trước khi lên máy bay tôi đã tắm rồi, không bẩn, anh tắm trước đi, tôi xem TV chút đã.
Mặt Tô Chi đỏ lên, nói.
Tô Chi cũng không chắc là Diệp Phàm có đàng hoàng không, vì thanh niên không biết có chịu đựng được khi có người trongnhà tắm, lại kích động xông vào thì sao. Nếu mà như thế, thì trời cũng không biết, đất cũng chẳng hay, ai bảo tự nhiên lại đi nhờ người ta. Tô Chi rất tự tin về thân hình tuyệt mỹ của cô.
- Cô là bạn gái của tôi mà, chúng ta nên diễn trước, nếu không tối đi dùng bữa sao có thể che mắt bọn họ đây.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, như vẻ không có ý gì là tốt cả.
- Anh … anh nghĩ gì thế?
Tô Chi nói nhưng không rõ, cảm giác không biết có phải là rơi vào miệng cọp không, đến lúc này cũng bắt đầu có chút hối hận rồi.
- Tôi thì có thể làm gì được.
Diệp Phàm hừ một tiếng lạnh lung, rồi đi vào phòng tắm. Nghe tiếng nước chảy trong phòng, Tô Chi trong lòng hết sức phức tạp, sắc mặt thay đổi. Rối lên tìm trong phòng cái gì đó, cuối cùng cũng tìm được một con dao gọt hoa quả, và giấu trong tay áo, để đề phòng.
- Tôi đi ngủ đây, cô muốn xem TV thì cứ xem nhé.
Diệp Phàm nhìn Tô Chi, tương đối bất nhã, xốc chăn lên, chẳng mấy chốc mà ngủ.
Đến tận hoàng hôn mà Diệp Phàm vẫn chưa tỉnh, trong lúc đó Tô Chi lén đi tắm, thay quần áo. Đợi Diệp Phàm tỉnh lại, nhưng Diệp Phàm vẫn chưa tỉnh, Tô Chi nhìn đồng hồ, có vẻ rất gấp rồi, lúc đó mẹ cô điện thoại đến hai lần, còn Phó Vĩ thì lien tục gọi điện thoại.
- Diệp…anh Diệp.
Tô Chi ngồi gần đầu giường gọi nhỏ, nhưng Diệp Phàm có vẻ quá mệt, vẫn không tỉnh lại.
Tô Chi đành kéo cánh tay Diệp Phàm, ai biết được Diệp Phàm lại quay tay ra, cô ấy vì không chuẩn bị nên đã bị kéo vào trong chăn.
Nguy hiểm hơn khi Diệp Phàm lại chuyển mình lên trên, và vô tình ép Tô Chi chặt hơn, tay ấn vào chỗ nào đó, hóa ra là bộ ngực căng phồng của Tô Chi.
Tên này như đang mơ mộng, nói:
- Núi này cao như thế, khó mà qua đây, hương hoa mai bay đi vô phương.
Nói xong, tay hắn ta bèn động đậy trên bộ ngực của cô ấy khiến Tô Chi sợ đến mức muốn giãy dụa bỏ chạy.
Nhưng, Diệp Phàm là lọai người nào, làm sao có thể để cô ấy dễ dàng hành động được, hai chân khi đè lên là Tô Chi không thể nhúc nhích được, cô như muốn khóc, trong lòng lo nghĩ…
- Ờ, núi này cũng được, vừa có thể ôm lấy, thật thích.
Diệp Phàm lại nói trong mơ, ôm chặt Tô Chi ngủ.
Tô Chi hoang mang, xong sau cũng bình tĩnh lại, biết rằng hắn ta đang cố yư chơi mình, nói:
- Không ngờ anh là lọai người này, cứ coi như tôi đã nhìn lầm người. Nếu anh còn động chạm nữa, tôi sẽ cho anh chết.
- Chết, chết gì?
Diệp Phàm rốt cuộc cũng mở mắt, nói.
- Việc này, chính là thù lao cho việc côi mời tôi làm bạn trai của cô mà, đi thôi, cũng sắp trễ rồi.
Nói xong, đương nhiên cũng không véo một cái vào ngọn núi một cái.
- Anh …
Cô gái họ Tô đương nhiên không thèm nói gì, cũng không hối hận rồi đi.
Thiên Thu Các của thành phồ Phổ Hải là một nơi tiêu tiền nổi tiếng.
Lúc này khách khứa và bạn bè đã ngồi hết trên tầng 5, ngồi đúng 6 bàn lớn.
Người cùng Diệp Phàm vội vàng đến, vừa đẩy cửa ra, Tô Chi đã lạp tức khoác tay Diệp Phàm, làm ra vẻ rất thân thiết, Lang Phá Thiên, Trương Hùng và Chu Khải như ba chàng vệ sĩ đi đằng sau, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng không cứng nhắc.
- Tô Chi, cuối cùng em cũng đã tới.
Phó Vĩ vui vẻ bước tới, nhưng khi nhìn thấy Diệp Phàm cùng ba người kia đã lập tức thay đổi sắc mặt, nói:
- Các anh đến làm gì, không có chỗ thêm bàn đâu, tôi có thể bao cho phòng tầng dưới đó, hừm.
- Thật nực cười, hôm nay là sinh nhật bạn gái tôi, nhà cô ấy bày tiệc, đâu đến lượt người ngoài như anh phải khoe khoang?
Diệp Phàm không nhường ai, khiến Tô Chi rất vừa ý. Hai người như một cặp đôi ăn ý, ngay lúc đó, có mấy thanh niên đi tới, đều đứng đằng sau Phó Vĩ ra vẻ là vệ sĩ của anh ta.
- Bạn gái ngươi, ha ha, Tô Chi mà là bạn gái ngươi?
Phó Vĩ suýt chút nữa nổ phổi, nếu không phải ở tiệc thế này thì hắn ta đã đánh nhau rồi.
- Không phải là bạn gái tôi, lẽ nào là bạn gái anh à?
Diệp Phàm lạnh lung nói,rồi nói với Tô Chi:
- Tô Chi, bố mẹ em ngồi ở đâu, dẫn anh qua gặp họ đi.
- ở bàn giữa kia ạ, chúng ta qua đó đi.
Tô Chi không quann tâm đến Phó Vĩ, đi cùng Diệp Phàm qua đó.
- Muốn đi à, muốn gây gổ với đại ca ta phải không?
Một tên đứng giữa bạn của Phó Vĩ hung hồn, bước chặn Diệp Phàm lại, xem ra hắn muốn ra tay.
- Ồ, lại là một lũ rơm rác.
Trương Hùng thở dài, Chu Khải như gặp họa liếc mặt nhìn, rồi quay sang nhìn Lang Phá Thiên, không chớp mắt, đối với loại cỏ rác này, Lang Phá Thiên gặp nhiều rồi, chẳng hứng thú gì cả.
- Tô Chi, đến trễ thế, nhanh ra đây chào bác con đi.
Lúc này, mẹ Tô Chi là Trịnh Y Mai lên tiếng.
- Chúng ta đi.
Tô Chi nắm lấy tay Diệp Phàm kéo đi.