Tô Phương Nhi cũng mời Trương Minh Sâm cùng với Tôn Đạo Phong. Hai vị này hãnh diện vô cùng, Dương Hỉ muốn dẫn đầu nhóm thương nhân tai to mặt lớn của Hải Đông chấn hưng Hải Đông, để thương nhân đến Hải Đông ai cũng kiếm được tiền, ai cũng thu được lợi lộc.
Tô Phương Nhi cũng vì Trương Minh Sâm tạo thanh thế, tâng bốc Trương Minh Sâm lên tận trên mây. Trương Minh Sâm, cũng được nở mày nở mặt.
Thái Quý Quyền hừ thanh nói.
- Trương Minh Sâm là thú gà mờ, Tô Phương Nhi làm như thế đơn giản là đang nâng họ Trương dìm họ Diệp mà thôi, anh ta thực sự nghĩ rằng Tô Phương Nhi làm sao mà coi trọng mình được.
Trong mắt đại tiểu thư Tô ở Bắc Kinh, không có mấy người được xem trọng. Ngay cả Phạm Viễn tôi đây này, người ta, ha hả, nói một câu khó nghe, người ta cũng rất ít khi để vào mắt. Về phần Trương Minh Sâm, chó má cũng không phải!
Đồng chí Phạm Viễn không ngờ buông một câu thô tục, điều này rất hiếm thấy..
- Tô Lâm Nhi là như vậy, lúc nào cũng ra vẻ một đại tiểu thư, cứ làm như ai cũng phải đi tâng bốc cô ta vậy. Ở Hải Đông nếu không có Bí thư Phạm cô ta chẳng là cái gì? Ngay cả hội sở của Tô thị, nếu không có Bí thư Phạm gật đầu thì cô ta có thể xây sân Golf trong thành phố sao? Giờ tốt rồi, tiền kiếm không ít nhưng người thì càng ngày càng chảnh.
Cao Hoa không kìm nổi phát ngôn một câu.
- Tiểu thư Bắc Kinh thường là thế, anh có biện pháp gì. Lão Cao, chỉ hận chúng ta lúc ấy không tìm bụng tốt mà đầu thai.
Thái Quyền Quý vừa nói dứt câu mọi người đều phá lên cười.
- Bí thư Phạm, lần này khiến Diệp Phàm té chúi nhũi. Người này khẳng định khắc trong lòng, chúng ta cũng không thể không đề phòng.
Thái Quyền Quý cười xong, mặt liền trở lại vẻ nghiêm túc.
- Ôi, đều là do Lão Từ gây ra chuyện này. Kỳ thật, việc này xử lý xong, trong lòng Phạm Viễn tôi vẫn còn có chút không thoải mái.
Dù sao, làm chuyện gì cũng phải coi trọng lý do. Đã không có lý do chính đáng, tìm ra lý do gượng ép cũng có thể cho qua.
Chỉ với chuyện này thôi, Phạm Viễn tôi đã làm đồng lõa cho kẻ khác rồi, thực tìm không ra lý do gì đình chức người ta.
Việc này đã báo lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, bên trên họ cũng không phản ứng gì, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.
Phạm Viễn thở dài, mặt nhăn mày nhó.
- Không phải nghe nói Trưởng ban Lô cùng Diệp Phàm có mối quan hệ không tồi sao? Sao lại không có phản ứng. Cô ta hẳn sẽ phải lập tức hỏi vì sao?
Hơn nữa, còn đề xuất những nghi ngờ, sau đó báo lên Tỉnh ủy. Tỉnh ủy sẽ phái tổ điều tra xuống điều tra xác minh. Về sau, Lão Từ đi rồi, xác minh nếu thực không có việc gì, Diệp Phàm lại khôi phục nguyên chức. Đương nhiên, chuyện này cũng phải xem thủ đoạn của Diệp Phàm như thế nào.
Thái Quyền Quý có chút nghi hoặc nhìn Phạm Viễn liếc mắt một cái, cũng không biết lão cáo già này ở trong bụng rốt cuộc là chứa thứ gì.
- Các người không cần thăm dò tôi, rốt cuộc là ai gọi điện thoại cho tôi. Tôi có thể nói trắng ra cho các người biết, không phải ở Bắc Kinh, cũng không phải vị quan lớn nào ở Trung ương. Người này là người tỉnh Nam Phúc chúng ta.
Phạm Viễn thản nhiên hừ một tiếng, biết hai người này vẫn luôn muốn thám thính là do ai sai khiến mình đình chỉ công tác Diệp Phàm. Phạm Viễn đương nhiên chơi trò thần bí.
- Diệp Phàm, cháubị tạm thời cách chức có phải hay không?
Tề Chấn Đào gọi điện thoại đến.
Diệp Phàm lên tiếng nhưng trong lòng rất là khó chịu.
- Sao không gọi điện thoại cho chú, chuyện lớn như vậy, . Lúc đó nếu kịp thì cũng có thể đưa ra hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đề xuất thảo luận, phải không?
Tề Chấn Đào bất mãn hừ nói.
- Đối phương lai lịch quá lớn, cháu sợ gây thêm phiền toái cho chú. Hơn nữa, Bí thư Thiết đang tranh thủ chuyện đến Việt Đông. Lúc này là thời điểm mấu chốt, không thể để xảy ra chuyện gì.
Diệp Phàm nói.
- Cháu, lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ cho người khác.
Tề Chấn Đào miệng hừ một tiếng, nói tiếp:
- Cháu khẳng định có cơ sở nghi ngờ, rốt cuộc là ai đình chỉ công tác của cháu?
- Vâng, lúc ấy hình như là có người gọi cho Phạm Viễn, chính là tác dụng của cuộc điện thoại đó. Nếu nói đó là Bí thư Đinh Tuấn Đức ở Trung ương, cháu nghĩ hẳn là không có khả năng. Là một trong chín nhân vật trọng đại, ông ta đâu rảnh mà quản chuyện của gã tép riu như cháu chứ. Cho dù là biết được cũng sẽ không ra tay. Về phần Phạm Viễn, chẳng qua chỉ là chó tiên phong thôi.
Diệp Phàm nói.
- Đương nhiên, cậu có thể nghĩ vậy, cho thấy, những năm gần đây cháu ở chốn quan trường được tôi luyện không ít. Bí thư Đinh cao thâm tới đâu làm sao cháu có thể phỏng đoán được.
Tề Chấn Đào nói, bổng ngẫm nghĩ một chút, nói
- Thôi vậy, vẫn phải nói cho cháu biết. Tuy nhiên đừng lôi ra đi nói tới nói lui gây ồn ào, trong lòng mình có tính toán là được. Chú vì sao lại phải nói như vậy, cũng là vì muốn cho cháu hiểu được để ứng đối đúng lúc.
- Chú Tề, rốt cuộc là ai đình chỉ cháu? Không phải là Chủ tịch tỉnh Yến chứ?
Diệp Phàm cũng cảm thấy có hứng thú.
- Không phải, là Bí thư Phí gọi điện cho Phạm Viễn.
Tề Chấn Đào buông một câu, quả thạch phá thiên kinh, Diệp Phàm lập tức có chút hoa mắt. Không khỏi kêu lên:
- Sao có khả năng, Bí thư Phí vì sao phải đình chỉ cháu?
- Cái này chú cũng không rõ ràng lắm. Phỏng chừng, vẫn là do chuyện có liên quan với Lão Từ. Bí thư Đinh không biết việc này, nhưng cũng không có nghĩa là người bên cạnh Lão Từ hoặc Lão Từ không cho Bí thư Phí biết.
Bí thư Phí làm như vậy, cũng không nhất định là nhằm vào cháu. Có lẽ là thay đổi cách bảo vệ cháu cũng không chừng.
Cháu ngẫm lại đi, cháu nếu thực chống đối Lão Từ, cuối cùng có trái tốt nào để ăn. Bí thư Phí làm như thế là để cháu tạm thời tránh đi một chút, đợi Lão Từ đi không phải sẽ lại khôi phục chức vị sao?
Đây không phải vấn đề mà một câu nói có thể giải quyết. Cuối cùng sẽ phái tổ điều tra xuống giả vờ đi tìm hiểu một chút đã nói điều tra rõ ràng, cháu không có trách nhiệm gì.
Đến lúc đó Lão Từ cũng về Bắc Kinh, cách nhau xa như vậy chẳng lẽ còn muốn bám lấy việc này không buông. Huống chi, Lão Từ cũng không hồ đồ. Hẳn là lúc ấy chỉ tức giận nhất thời thôi.
Qua một khoảng thời gian, ông ta hết giận, chuyện có hóa không. Thế hệ cách mạng đời trước bản chất cũng không xấu, chỉ có điều, người giống như Lão Từ, tính tình có chút bộc trực, đây chỉ là bản tính của ông thôi.
Tề Chấn Đào phân tích nói.
- Bất kể thế nào, cũng không thể làm như vậy. Lão Từ đó rất đáng giận. Cháu thật muốn một cước đá ông ta cho hết giận.
- Đá cái con khỉ! Cháu đấy, mẫn cảm chính trị vẫn còn khiếm khuyết một chút. Cơn tức vẫn không kìm nổi, làm quan nhiều năm như vậy, hiện tại đã là cán bộ cấp sở. Chẳng lẽ không hiểu được sao.
Chỉ một câu của cấp trên, những công sức đã làm trong những năm gần đây toàn bộ tan biến như mây khói cháu biết không?
Tề Chấn Đào tỏ thái độ tiếc vì rèn sắt nhưng không thành thép, ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:
- Việc này, cháu có báo cho người của Kiều gia biết không?
- Cái ngày hỏi thăm lai lịch của Lão Từ cháu có hỏi qua Kiều Hoành Sơn, ông ta có nói qua.
Việc này cháu nghĩ ba vợ cháu biết.
Diệp Phàm nói.
- Vậy là tốt rồi.
Tề Chấn Đào nói.
- Tốt gì, nhìn cháu bị tạm thời cách chức, đại viện Kiều gia cũng không lên tiếng.
Diệp Phàm hừ nói.
- Cháu biết cái gì! Đại viện Kiều gia thuộc đẳng cấp nào. Muốn vật tay thì cũng phải vật với kẻ cùng đẳng cấp, chẳng lẽ bảo Kiều Viễn Sơn gọi điện thoại cho Phạm Viễn sao?Chuyện đó không có khả năng.
Tuy nhiên chú tin tưởng Kiều Viễn Sơn hẳn có âm thầm ra tay để lãnh đạo tỉnh Nam Phúc hiểu được, chuyện của cháu bọn họ đã biết.
Đừng coi thường chuyện biết hay tỏ vẻ biết rõ, hai cái khác nhau xa lắm.
Cấp trên nói là biết rồi, vậy có ý tứ gì?
Chính là đang cảnh cáo cháu phải thận trọng xử lý. Bằng không, khi xem không vừa mắt bọn họ sẽ ra tay.
Nếu lần này là Bí thư Đinh ra tay, tin tưởng đại viện Kiều gia sớm đã lên tiếng rồi.
Cháu ấy à, cân nhắc một chút đi. Chuyện lần này có lẽ đối với cháu mà nói là chuyện tốt đấy. Một lần vấp ngã là một lần bớt dại mà!
Tề Chấn Đào không ngờ mỉm cười.
- Sao phức tạp như vậy, thật là phiền toái.
Diệp Phàm hừ nói, cảm giác đầu có chút đau, không dễ chịu chút nào, cong cong vẹo vẹo đích thực làm người ta đau đầu không chịu nổi.
Sau khi buông điện thoại, ngẫm nghĩ một chút, Diệp Phàm quyết định thử một chút. Gọi cho Kiều Viên Viên, hỏi:
- Viên Viên, gần đây thế nào rồi?
- Rất tốt!
Kiều Viên Viên kéo dài giọng ra, cười nói.
- Buồn thật, anh không ở nhà mà em vẫn vui vẻ như vậy sao? Ý nói anh là gánh nặng có phải hay không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đương nhiên rồi!
Kiều Viên Viên mỉm cười, ngẫm nghĩ một chút hỏi
- Diệp Phàm, gần đây Hạng mục sửa trị khe suối Vượng Phu của Hải Đông đã xong chưa. Mấy ngày trước con trai của bác Văn là Văn Hoàn Đông có ghé nhà chơi. Nói ba anh ta đang xử lý chuyện khe suối Vượng Phu. Phỏng chừng, nếu có thể xong xuôi hẳn là không dưới trăm triệu.
- Ừ
Diệp Phàm lên tiếng, trong lòng có chút thất vọng. Bởi vì, theo lời Kiều Viên Viên nói thì có thể phỏng đoán ra cô cũng không biết được chuyện hiện tại mình đã bị tạm thời cách chức. Nếu cho cô ấy biết phỏng chừng sớm sẽ chạy đến Hải Đông liền.
Điều này cho thấy Kiều Viễn Sơn về tới nhà cũng không hề bàn luận việc này. Kiều Viễn Sơn rất có khả năng trước mắt vẫn còn đang xem chừng, không ra tay hoặc cũng không âm thâm lên tiếng.
- Quái thật, hình như anh không vui?
Kiều Viên Viên cảm giác được điều gì đó nên hỏi.
- Anh vẫn ổn.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Có phải phát sinh chuyện gì rồi hay không, hay là em đến Hải Đông với anh vài ngày nhé.
Kiều Viên Viên vẻ mặt thân thiết.
- Không có gì đâu, gần đây có chút mệt mỏi. Em cũng biết, Hải Đông có mấy triệu nhân khẩu, thân là Chủ tịch thành phố, nên chuyện cần làm nhiều lắm, cái ghế Chủ tịch thành phố này không dễ làm.
Diệp Phàm khẩn trương nói dối.
- Vậy anh phải chú ý sức khỏe, như vậy đi, qua vài ngày nữa em xuống đó. Mời thầy thuốc khai toa cho anh, thuốc bổ của họ tốt lắm.
Kiều Viên Viên nói, kỳ thật thầy thuốc mà cô nói chính là những thầy thuốc chuyên xem bệnh cho nhóm chuyên gia cao cấp Ủy viên bộ Chính trị.
- Mấy ngày nay anh bề bộn với nhiều việc, phỏng chừng còn phải đi khảo sát. Em qua một thời gian nữa hãy đến.
Diệp Phàm khẩn trương từ chối, chỉ sợ Kiều Viên Viên xuống sẽ biết chuyện của mình, ngược lại sẽ khiến cô lo lắng.
- Quái, giống như không muốn chào đón em vậy. Thành thật giải thích, có phải ở Hải Đông có gì đó giấu em hay không.
Viên Viên có chút nghi hoặc. Diệp lão đại toát mồ hôi, khẩn trương nói
- Làm sao có chuyện đó, Diệp Phàm anh đến Bình Lý không có mỹ nữ nào làm bạn. Mấy ngày hôm trước, ở Hải Đông còn có nữ cán bộ khóc la nói là phải đeo bám theo anh.
- Anh được đấy!
Kiều Viên Viên hừ một tiếng gác điện thoại xuống!